Chương 51: Con đường có phần hoàn toàn trái ngược với sinh viên tài cao như cậu

Lật Đình giải thích xong, Phương Hòe Ninh lại vẫn không buông tay, trong lúc bất đắc dĩ Lật Đình hừ ra một tiếng rên khẽ nặng nề từ lỗ mũi.

Hừ!

Cùng lúc, Phương Hòe Ninh nghe thấy nơi mềm mại nhất ở tim mình bị một vuốt mèo dùng lực vuốt qua, cường độ kia vừa đau vừa ngứa, như thể đầu dây thần kinh đều bị điện chạy qua.

Hơi cứng ngắc lật bả vai Lật Đình qua, cổ họng Phương Hòe Ninh khô khốc hỏi: “Sao vậy? Đau ở đâu?”

Lật Đình phối hợp quay về phía Phương Hòe Ninh, hai người đối diện nhau trong bóng đêm. Phương Hòe Ninh không biết đối phương có thể nhìn thấy khuôn mặt sắp bốc cháy của mình hay không, nhưng hắn có thể nhìn thấy đôi mắt của Lật Đình có vẻ sáng tỏ lạ thường trong đêm, giống như chứa ánh trăng màu bạc. Không biết là bóng đêm nhuộm dần, hay là thể xác tinh thần mệt mỏi, hay là liên tục phất phơ ở bên ngoài lòng phòng tối nay mắc mưa bị Lật Đình tạm thời tháo xuống, hiện tại cậu thu hồi hờ hững và góc cạnh của trước kia, ánh mắt đối nhau với Phương Hòe Ninh có vẻ vừa bông vừa mềm, thêm cảm xúc mảnh mai nhỏ nhắn trong ngực kia, Phương Hòe Ninh thấy mà tim cũng muốn tan rồi.

Hỏi xong nhìn thấy tay của Lật Đình vuốt ngực, Phương Hòe Ninh mới thầm mắng mình vội vàng, làm sao quên mất vụ này. Vội vàng thả lỏng sức trên tay, nhưng vẫn không nỡ buông người trong ngực ra, nhưng cũng không dám lấy tay áp lên, để tránh nỗi lòng vốn xao động càng không kiềm chế được, Phương Hòe Ninh chỉ có thể lỏng lẻo vòng Lật Đình, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng cậu, giống như thế này có thể làm dịu cơn đau của đối phương.

Khóe miệng Lật Đình hơi trũng xuống, giống như muốn cười nhạo, nhưng cuối cùng lại nhịn được, vẫn không nhúc nhích gối lên cánh tay đối phương không phản kháng, yên lặng nghe tiếng tim đập nặng nề truyền đến từng chút từng chút một ở ngực đối phương, lại được bàn tay trên sống lưng vỗ đến độ lông mi dần dần rũ xuống.

Lúc này, mới nghe Phương Hòe Ninh khẽ hỏi: “Bị làm sao?”

Tất nhiên là hắn hỏi chấn thương của Lật Đình, Phương Hòe Ninh nhớ rõ khi đến bệnh viện lần trước bác sĩ nói với hắn trước kia xương sườn của Lật Đình đã từng bị gãy, không dưỡng cho tốt để lại bệnh cũ.

Chốc lát Lật Đình không trả lời, ngay khi Phương Hòe Ninh cho rằng cậu đã ngủ, hoặc là không muốn nói cho hắn biết, Lật Đình yếu ớt nói: “Đánh nhau.”

Thật ra Phương Hòe Ninh đã sớm đoán trước được đáp án này: “Cấp ba à?”

“Ừ…”

“Tại sao?”

Lật Đình hơi giương mắt: “Còn có thể vì sao, thấy khó chịu.”

Âm thanh mềm mại như vậy nói ra lời tàn nhẫn kiểu này, không có chút sát khí nào, nhưng Phương Hòe Ninh lại biết hiện thực nào có đơn giản như vậy. Nghe cậu em trai kia đã nói, mèo con học cấp ba ở Nhất trung của thành phố A, kỷ luật phong cách của trường học đó nổi tiếng hỗn loạn, mà với tính tình bướng bỉnh gai góc của Lật Đình, nghĩ cũng biết chắc chắn đắc tội với người ta.

“Bọn họ đánh cậu, cho nên cậu cũng đánh họ?” Phương Hòe Ninh hỏi.

Lật Đình lắc đầu: “Cậu không hiểu người của trường đó, khá nhiều cậu ấm cô chiêu, xưa nay trừng trị người không tự mình ra tay, bên ngoài trường còn nhiều côn đồ.” Dáng vẻ Lật Đình lại có tính lừa gạt như vậy, ai cũng cảm thấy có thể tóm đầu cậu.

Phương Hòe Ninh nhíu mày lại.

Lật Đình lại nói: “Có điều hắn tìm người chặn tôi, sao tôi có thể để hắn dễ chịu…”

Thật ra nếu Lật Đình là quả hồng mềm

(dễ bắt nạt, ở thế yếu), bị chửi vài câu đánh một đấm chuyện này cũng trôi qua, cố tình cậu là xương cứng làm từ đá kim cương, đừng nói muốn cậu chịu thua, cậu ấy không đánh tới mày chịu thua cậu ấy vẫn không bỏ qua. Thế là chuyện vặt vãnh khập khiễng thành thù địch như thâm cừu đại hận, trận nhỏ biến thành trận lớn, đột kích chiến đấu đánh lâu dài. Vào ngày xảy ra chuyện, côn đồ bên ngoài trường đã chặn Lật Đình nửa tháng, mỗi ngày không có cách nào hiền lành, sau cùng kiên nhẫn cuối cùng của Lật Đình hao hết, cá chết lưới rách sau đó cậu trừng trị toàn bộ mấy nam sinh khıêυ khí©h ở cửa sau, kéo cơ thể bị thương quả thực là chống đỡ về đến trường học, kéo kẻ cầm đầu lớp bên cạnh một mạch đến lầu dưới, đánh gần chết trước mặt nhiều bạn học như vậy, không hề để lại tí mặt mũi nào cho hắn ta.

“Nhưng vận may kém một chút, chọn sai thời gian.” Đối với đoạn trải nghiệm kia, Lật Đình hơi tiếc nuối tổng kết.

Ấn đường của Phương Hòe Ninh đã sắp thắt nút, đây là cuộc sống hắn không có cách nào tưởng tượng được.

“Khi nào?”

Lật Đình nghĩ ngợi: “Nhất trung của thành phố A… làm lễ kỷ niệm chín mươi năm ngày thành lập trường.”

Phương Hòe Ninh: “???”

Lật Đình: “Ngày đó lãnh đạo thành phố lãnh đạo trường đều có mặt, hình như phóng viên cũng ở đó.”

Phương Hòe Ninh: “Cho nên…”

Lật Đình: “Cho nên tôi đã lên báo.”

Phương Hòe Ninh: “…” Nghĩ cũng biết bài báo đó sẽ viết đến chấn động lòng người cỡ nào sinh động như thật.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến lúc Lật Đình và Trình Bằng đối đầu người kia đã nói, hắn ta nói Lật Đình có tiền án.

“Ừm.” Lật Đình thừa nhận rất sảng khoái, Trình Bằng chính là một trong những tên côn đồ luôn đến chặn cậu, không ngờ sau cùng lại thành bạn học, “Tôi có tiền án.”

Phương Hòe Ninh: “?!”

Lật Đình: “Người kia bị tôi đánh bất tỉnh, chấn động não, cho nên nhà hắn đã kiện tôi.” Trong nhà đối phương cũng có tài lực, lại xảy ra vào thời gian đặc biệt này, làm sao sẽ dễ dàng bỏ qua cho Lật Đình.

Tay Phương Hòe Ninh vỗ trên lưng Lật Đình cuối cùng dừng lại, ánh mắt nhìn cậu vừa sâu vừa nặng: “Là vì như vậy, cho nên đại học…”

Ánh mắt Lật Đình lóe lên, lại cúi đầu: “Nhà trường muốn đuổi tôi, nhưng theo người cha làm giáo sư của tôi kể lại, ông ta đã dùng hết tất cả sức lực, tài lực và nhân lực, dốc sức bảo vệ học bạ này cho tôi, ông ta muốn để tôi chuyển trường hoặc là học lại, cố gắng nghe lời, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết, cuối cùng miễn cưỡng nghỉ học hơn nửa năm, thi vào trường như thế.”

Lật Đình dùng câu nói rất dứt khoát, Phương Hòe Ninh lại biết bên trong làm sao có thể ba năm hai chữ đã nói thấu. Tuy nói học sinh có tiền án cũng có thể vào đại học, nhưng chuyện này của Lật Đình có tin tức truyền thông truyền bá, lại trước mắt bao người, tính chất này và ảnh hưởng xã hội lại không giống nhau, khoảnh khắc đó chẳng khác nào tàn nhẫn cắt đứt hết thảy cơ hội của cậu đi đến trường học hạng nhất, nếu ba Lật tham gia vào sự nghiệp giáo dục không phải không rõ ràng tình hình trong cuộc, coi như ông ta thật sự có cách, sợ cũng là muốn Lật Đình làm vài trao đổi ngang giá, mà với tính tình của Lật Đình, trực tiếp lựa chọn giải quyết tận gốc cũng không kỳ lạ.

Hồi lâu không nghe thấy Phương Hòe Ninh đáp lời, Lật Đình buồn cười ngẩng đầu lên.

“Đến đâu với tôi mà nói không quan trọng, kim ốc cũng có thể nuôi đồ ăn hại, nhà cỏ cũng chưa hẳn không đào ra thỏi vàng, chỉ là con đường có phần hoàn toàn trái ngược với sinh viên tài cao như cậu mà thôi.”

Trong cái nhìn của Lật Đình, Phương Hòe Ninh không hiểu rõ mình, thật ra có mấy lời Địch Vi nói không sai, cậu là người hiếu chiến lầm lì lại phản nghịch, thậm chí ích kỷ con buôn lợi ích trên hết, cậu và Phương Hòe Ninh hoàn toàn là hai loại người. Có lẽ sau khi sinh viên tài cao thực sự tiếp xúc với mình sẽ quá sợ hãi cũng chưa biết được.

Đến lúc đó… Hắn sẽ hối hận ư?

Nhưng mà Phương Hòe Ninh nghe lời này lại chỉ cảm thấy tim mình cũng bị bóp thành một nắm lại lật quấy lặp đi lặp lại, hắn nghĩ là, những phiền lòng khó khăn trắc trở không có bất kỳ ai gánh vác một phần thay Lật Đình, từ đầu tới cuối chỉ có một thân một mình cậu đối mặt, trái lại còn phải nhận những chửi bới và hiểu lầm nhiều như vậy từ xung quanh, không có người thân, thiếu hụt bạn bè, bản thân duy nhất từng có chút ràng buộc tuổi thơ với Lật Đình, cũng giống như bị mù mắt, nhiều manh mối như vậy bày ở trước mặt cũng không phát hiện ra. May mà mèo con của hắn kiên cường như thế dũng cảm thế kia độc lập thế đấy, mới để cho khi mình gặp lại với hắn vẫn xuất sắc như cũ.

Không nhịn được lại nghĩ đến quyển nhật ký và tin nhắn của mình, ngực Phương Hòe Ninh mới thở được lại tắc lại, hắn chịu đựng kích động, hơi xích lại gần Lật Đình, hỏi: “Tại sao cậu… không nói với tôi?”

Lật Đình thắc mắc: “Cái gì?”

Phương Hòe Ninh nhìn chằm chằm mặt mũi đẹp đẽ của cậu: “«Thế giới thần bí».”

Lông mi Lật Đình run lên, hình như vẫn không hiểu.

Phương Hòe Ninh cũng mím môi, ánh mắt lóe lên một tí thất vọng, thậm chí có phần ấm ức, nếu như Lật Đình nói rõ với mình sớm chút, e rằng hai người họ cũng không cần vòng chuyển lâu như vậy.

Lật Đình đối mặt với hắn trong chốc lát, như thể suy nghĩ thông suốt, cậu hỏi: “Cậu nói… Người Xám Nhỏ hả?”

Phương Hòe Ninh dừng một lát, tay ôm eo cậu siết thật chặt: “Phải, xin lỗi, tôi lại không nhớ ra những thứ này…” Lời xin lỗi của Phương Hòe Ninh chân thành tha thiết.

Lật Đình lắng nghe, lại nhướng mày, bỗng nhiên nói: “Ai nói với cậu tôi là Người Xám Nhỏ?”

Phương Hòe Ninh khẽ giật mình.

Lật Đình ngửa đầu, nhìn một điểm trong hư không, nhẹ nhàng nói: “Rất xin lỗi nói những lời này có lẽ sẽ sát phong cảnh, nhưng cho dù khiến cậu thất vọng tôi cũng phải thẳng thắn, đó không phải là tôi.”

Phương Hòe Ninh: “Nhưng cậu…”

“Tôi biết một chút quá khứ bên trong, chỉ vì đã từng xem những tin nhắn cậu viết kia mà thôi, ” Lật Đình bình tĩnh nói, “Xem hồi nhỏ.”

“Vậy ai là… Người Xám Nhỏ?” Ánh mắt Phương Hòe Ninh cuồn cuộn, nhìn gò má lờ mờ của Lật Đình, lại xích gần một chút.

Lật Đình mím môi: “Là một người em trai họ của tôi, chúng tôi sống với nhau ở đường Thì Di, nó là độc giả của quyển tạp chí khoa học viễn tưởng kia, rất thích câu chuyện trên đó, nên mỗi lần xem đều sẽ chia sẻ với tôi, kể cả những thứ cậu viết, còn có tin nhắn giữa các cậu, nickname của nó tên là Người Xám Nhỏ.”

“Vậy bây giờ ’em trai họ” này ở đâu?” Phương Hòe Ninh nhìn đôi mắt xoay tới xoay lui của Lật Đình, lại hỏi.

Lật Đình nghĩ ngợi: “Chết rồi… ốm chết, có lẽ sợ cậu đau lòng đã cố ý cắt đứt liên lạc, tro cốt thì ở dưới mảnh ruộng trồng trọt của tôi, mỗi ngày làm phân bón cho cây trồng của tôi, cho nên năm mới ngày lễ tôi mới muốn quay về thăm nó…”

Vừa nói được nửa câu, Lật Đình bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại nhẹ nhàng quét qua mặt cậu, lại cọ qua cánh môi, cuối cùng ấn lên khóe miệng, hơi hơi lặp đi lặp lại, lưu luyến không muốn rời ra.

Đi kèm theo mà đến còn có hơi thở cực nóng của Phương Hòe Ninh, từng chút phun lên làn da lạnh lẽo của Lật Đình, nháy mắt đốt đến nỗi cậu đơ ra ở đó.

Đôi môi cùng lắm chỉ nhẹ nhàng chạm lên, Phương Hòe Ninh lại ngẩng đầu rất nhanh, sau khi hít sâu hai cái, mới khàn giọng nói: “Nếu như ’em trai họ’ là Người Xám Nhỏ… vậy ‘anh trai họ’ chính là đồ lừa đảo.”