Nghe thấy lời này của Lật Đình, mặt Phương Hòe Ninh càng đỏ thấu, nào có không biết ngượng mà ở lại, ngay lập tức sốt ruột cuống quít đi ra khỏi phòng bếp.
Có điều Lật Đình không cho hắn thời gian tỉnh táo quá lâu đã bưng hai đĩa mì xào đi ra, cùng ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Cậu dùng mì ăn liền, nhưng không dùng gói gia vị bên trong, mà tự thêm gia vị, đẩy một đĩa đến trước mặt Phương Hòe Ninh, cầm lấy một đĩa khác bắt đầu ăn.
Phương Hòe Ninh nhìn đồ trong đĩa, dăm bông hồng hồng và trứng gà màu vàng cam, cộng thêm mùi thơm lừng của mì xào, quả thực khiến người ta thèm nhỏ dãi. Mà sau khi gắp một miếng nếm thử càng cảm thấy những thức ăn ngoài mình mua ở nơi khác kia đúng là biến thành thức ăn của heo.
“Mùi vị không tệ.” Nuốt một miếng to, Phương Hòe Ninh cố gắng duy trì tướng ăn nhã nhặn lịch sự đưa ra đánh giá kiềm chế cho công sức lao động của Lật Đình.
Lật Đình nói: “Ở chỗ cậu có ít đồ quá, chỉ có thể nấu như vậy.”
Phương Hòe Ninh suýt nữa tiếp lời một câu “Vậy lần sau trước khi cậu đến tôi nhất định sẽ mua đầy đủ”, sắp đến bên miệng mới nhận ra không thích hợp, cắn răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng cùng với mì.
Lật Đình không nghĩ một đằng nói một nẻo như hắn, sóc con kích hoạt hoàn toàn kỹ năng, xì xụp hơn phần nửa đĩa xuống bụng, lúc còn hai miếng, đũa của cậu chậm lại, nhự nhàng cuốn mì lên, vô tình hỏi: “Cậu đã giặt giày?”
Phương Hòe Ninh đang dấn thân vào đồ ăn ngon nhất thời không kịp phản ứng Lật Đình đang nói gì, mờ mịt quay sang nhìn, cho đến khi Lật Đình bổ sung: “Đặt trên gác phơi ngoài phòng tắm.”
Phương Hòe Ninh nghĩ cái này mà Lật Đình cũng thấy được? Có điều vẫn gật đầu trả lời.
“À… Hai hôm trước trời mưa bị bẩn.”
Lật Đình nghi hoặc: “Hai ngày trước thành phố A có mưa hả?”
Phương Hòe Ninh khẽ giật mình, nhai mì khô khốc nói: “Mưa chỗ công nghiệp Hợp Tín, ven đường đào đất.”
Lật Đình chớp mắt mấy cái “À” một tiếng.
Phương Hòe Ninh nhìn lại: “Sao vậy?”
Lật Đình lắc đầu, hai ba miếng đã giải quyết xong đồ trong đĩa: “Đế giày của cậu khá tốt, hỏi đại thôi.”
Phương Hòe Ninh hơi thở phào nhẹ nhõm: “Thế à, mua ở nước ngoài, cậu…” Hắn rất muốn nói cậu thích tôi có thể mua giúp cậu, nhưng cũng chỉ nghĩ một lát, cho dù mua Lật Đình cũng sẽ không cần.
Lật Đình tiêu diệt xong bữa ăn khuya, hơi nhàm chán ngồi đó, mắt thăm dò nhìn bốn phía, cuối cùng rơi trên cái thùng bên cạnh cửa, mà buổi tối Phương Hòe Ninh đã mang theo suốt đường về.
Phương Hòe Ninh đương nhiên chú ý đến tầm mắt của Lật Đình, gác đũa lên đi qua lấy cái thùng tới, mở ra cho Lật Đình nhìn.
“Đúng lúc về nhà ông ngoại một chuyến, phát hiện những cái này nên mang về.”
Gương mặt Lật Đình vốn không có biểu cảm gì, vào lúc nhìn thấy đồ vật bên trong bỗng lặng lẽ mở to mắt, eo cũng thẳng lên.
Quả nhiên cậu ấy rất để ý những thứ này, Phương Hòe Ninh luôn nhìn cậu thầm nghĩ.
Vốn định nói một câu trước kia mình còn từng đăng bài văn lên tạp chí này, nhưng lại cảm thấy lời này quá mèo khen mèo dài đuôi, không phù hợp với phong cách của hắn, Phương Hòe Ninh đã bỏ cuộc nửa đường.
Ai ngờ Lật Đình lại thò tay vào trong thùng lấy ra một quyển, tiện tay lật vài tờ vừa khéo dừng lại trên câu chuyện của Phương Hòe Ninh. Mà bút danh hắn dùng chính là tên thật, ba chữ Phương, Hòe, Ninh sáng chói nằm ở giữa, muốn xem nhẹ cũng không dễ.
Nhận ra ánh mắt có phần tinh quái của Lật Đình, tránh cũng không thể tránh Phương Hòe Ninh cố gắng bình tĩnh nói: “Ờm… hồi nhỏ viết đại thôi.”
Nghĩ ngợi lại hỏi: “Không phải cậu… đã đọc chứ?”
Lật Đình như cười như không, hồi lâu khẽ hừ một tiếng trong ánh nhìn thẳng tắp của Phương Hòe Ninh: “Chưa.”
Đây là tác phẩm của hoang tưởng tuổi dậy thì của Phương Hòe Ninh, bây giờ xem lại chắc chắn hơi xấu hổ, Phương Hòe Ninh vốn sợ Lật Đình thật sự đã đọc, nhưng cậu nói chưa, Phương Hòe Ninh lại không nhịn được thất vọng.
Ăn bữa khuya xong, bên ngoài trời vẫn đang mưa, không những không có dấu hiệu dừng, ngược lại bắt đầu sấm vang chớp giật, cực kỳ giống ngày đó hai người ngẫu nhiên gặp lần đầu tiên ở công nghiệp Hợp Tín.
Lật Đình đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn, Phương Hòe Ninh không rõ có phải cậu đang sốt ruột không. Bản thân hắn quen thức đêm, nhưng hắn cảm thấy Lật Đình chưa hẳn, trong cái nhìn của Phương Hòe Ninh, Lật Đình quá vất vả, mỗi ngày đều tiêu hao nhiều thể lực như vậy, nếu như ngày mai đối phương còn phải dậy sớm, vậy Lật Đình cần có đủ thời gian nghỉ ngơi, nếu không thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ rất mệt.
Lần này Phương Hòe Ninh cũng thu hồi các loại tâm tư kiều diễm, nghiêm túc đề nghị: “Cậu… có thể ở lại.” Nói xong phát hiện mình trực tiếp quá, tai lại không kìm được bắt đầu nóng lên.
Lật Đình quay đầu, Phương Hòe Ninh vội vàng giải thích: “Một người ngủ giường, một người ngủ sofa.” Phòng sách của hắn chắc chắn không có cách nào để ngủ, cũng may ghế sofa đủ rộng, thật ra giường của Phương Hòe Ninh cũng rất rộng, chứa hai tên thanh niên hoàn toàn không có vấn đề, có điều vấn đề là bản thân Phương Hòe Ninh, lực tự kiểm soát cơ thể và đầu óc cũng sợ xảy ra vấn đề.
Lật Đình theo ý hắn, nhìn giường trong phòng, lại nhìn ghế sofa, lại nhìn giường trong phòng, tầm mắt giao động giữa hai bên, giống như đang so sánh một khoảng cách nào đó.
Ngay khi Phương Hòe Ninh chuẩn bị sẵn sàng nói mình ngủ sofa cũng được, Lật Đình lại nền nã ngồi xuống sofa.
Đây là… đồng ý rồi?
Phương Hòe Ninh bất ngờ.
Lật Đình xác nhận suy đoán của hắn: “Vậy thì làm phiền rồi.”
“Ừm… không phiền.” Phương Hòe Ninh thật tâm thật ý nói.
Bước chân coi như bình tĩnh lấy chăn gối sạch sẽ ra trải lên sofa, sau đó Phương Hòe Ninh lại quyết đoán vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa cho mình, lúc đi ra mặc bộ quần áo ở nhà rất giống Lật Đình.
Lật Đình đã ngủ trên sofa rồi, một cục nho nhỏ rất phù hợp với không gian này, mặt mũi thì vùi hết vào trong gối, sợi tóc ngắn ngủi tán xung quanh.
Phương Hòe Ninh chỉ vội vàng liếc mắt lên một cái đã không dám nhìn thêm mà đi vào phòng, vốn định đóng cửa theo thói quen, kết quả làm thế nào tay cũng không thò ra được, cuối cùng cam chịu ngã thẳng xuống đệm giường.
Trong điều kiện sáng tỏ cảm giác tồn tại của người kia vô cùng mạnh, không nghĩ tới đã tắt đèn nhận thức này trái lại rõ ràng hơn trong một mảng đen kịt. Cách một khoảng xa như vậy, dường như mỗi một nguyên tố trong không khí cũng dính hơi thở của cậu, làm cho mỗi lần Phương Hòe Ninh hít thở cũng có thể xôn xao tâm trí theo.
Không hề buồn ngủ chút nào.
Phương Hòe Ninh trằn trọc thật lâu, vẫn không nhịn được giương mắt nhìn về phía phòng khác, góc độ của hắn không có cách nào thấy rõ dáng vẻ của Lật Đình, chỉ có thể thấy lờ mờ một bọc nhỏ nhô lên trên ghế sofa.
“Kết cục của thuyền trưởng quạ đen là gì?”
Bọc nhỏ bỗng nhiên nói chuyện, dọa Phương Hòe Ninh giật mình.
“Cái gì?” Thì ra Lật Đình vẫn chưa ngủ.
Thuyền trưởng quạ đen lại là cái gì?
Đầu óc xoay chuyển chỉ trong chốc lát mới giật mình nhớ ra cái tên này, hình như… là nhân vật chính của câu chuyện nào đó trước kia mình đăng trong «Thế giới thần bí».
Phương Hòe Ninh kinh ngạc chốc lát, không phải Lật Đình đã nói chưa từng đọc bài viết của mình à, vả lại hơn mười năm ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ toàn bộ tình tiết, Lật Đình lại vẫn nhớ kỹ? Đây là khả năng ghi nhớ quá tốt hả?
Các loại suy nghĩ phức tạp trong một lúc, nhưng Phương Hòe Ninh vẫn giải đáp cho cậu: “Đã chết vì cứu đồng đội.”
Các chi thiết khác thật ra hắn cũng không nhớ rõ, phần cuối này Phương Hòe Ninh thật sự có ấn tượng, bởi vì đây là một bi kịch hắn hiếm khi hình thành trong óc, cũng vì không phù hợp với phong cách sách báo thanh thiếu niên, lúc đó thật sự bị đề nghị đổi thành bản vui vẻ, hắn còn nhỏ tuổi có phần không vui.
“Chết rồi à…” Lật Đình thì thầm.
Phương Hòe Ninh nói: “Phải, là bi kịch, cậu không thích bi kịch hả?”
Một lát sau Lật Đình mới trả lời: “Bi kịch hài kịch không quan trọng, chỉ cần nhân vật này có kết cục xứng đáng là được.” Ngụ ý chính là vì phục vụ cho cuộc hội ngộ của người khác còn không bằng không cần.
Phương Hòe Ninh đang suy nghĩ câu nói này có ý nghĩa gì, lại nghe Lật Đình nói: “Tôi cũng từng viết một câu chuyện.”
“À?” Phương Hòe Ninh không nghĩ tới Lật Đình lại còn muốn nói chuyện với mình, lên tinh thần, “Là truyện gì?”
Sau một lúc lâu, giọng Lật Đình mới vang lên lần nữa trong bóng đêm.
“Viết một truyện về thiếu niên ngoài hành tinh sống trên một hành tinh nhỏ.”
Giọng của cậu vốn êm tai, không có cảm xúc kéo dài trong không gian yên tĩnh càng có vẻ mềm dính, còn có cảm giác thả lỏng lười nhác, mỗi một chữ ra khỏi miệng đều giống như con cá vàng đang xòe đuôi, vui sướиɠ chui vào lòng Phương Hòe Ninh, nước bắn tung tóe ra gợn sóng như dòng điện.
“Trên hành tinh nhỏ có hoa thơm chim hót non xanh nước biếc, mỗi ngày thiếu niên ngoài hành tinh ngu ngơ ở đó sống qua ngày, cuộc sống trôi qua vô cùng thong dong. Cho đến một ngày… đồng bạn của cậu ta lần lượt chết đi vì một loại virus đáng sợ, hành tinh của thiếu niên ngoài hành tinh cũng không thể sống. Thiếu niên duy nhất còn sống sót được một vài quái thú đón đến sống trên hành tinh lớn hơn.”
Phương Hòe Ninh chú ý nghi hoặc: “Quái thú đến từ đâu? Tại sao lại đón cậu ta đi?”
Lật Đình nói: “Quái thú là người thân của thiếu niên, thấy cậu ấy bơ vơ không nơi nương tựa, quái thú không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Về phần tại sao lại đón… trước khi chết đồng bạn đã đưa hết nguồn năng lượng có thể tái sinh cho quái thú, quái thú không đến sao được.”
Phương Hòe Ninh dừng một lát, cẩn thận hỏi một câu: “Thiếu niên ngoài hành tinh có đi không?”
“Đi chứ, nếu không thì cậu ta có thể đi đâu.”
“Cho nên… ở cùng với quái thú có phải cậu ta không thể ung dung tự tại như trước kia không?”
Hình như Lật Đình cười khẽ một tiếng: “Ngay từ đầu là như thế, nhưng về sau thiếu niên nghĩ lại cũng không khác mấy, ở đâu mà không phải sống, vả lại cậu ta còn phát hiện thì ra hành tinh nhỏ lúc trước vốn là kho dưỡng sinh, đồng bạn bị trúng virus cũng là mười mấy năm trước cô ấy tình nguyện bị quái thú mê hoặc lây nhiễm, cho nên kết cục từ khi mới bắt đầu đã không có cách nào thay đổi.”
Lần này Phương Hòe Ninh im lặng rất lâu, lâu đến mức Lật Đình tự nói tiếp.
“Có điều kết cục của thiếu niên không giống, cuối cùng cậu ta trốn khỏi hành tinh của quái thú, tự tạo một cái mới, sau đó tiếp tục sung sướиɠ ung dung tự tại giống như trước đây… có phải rất tốt đẹp không?”
Phương Hòe Ninh cổ vũ hỏi: “Câu chuyện này được đăng trên tạp chí nào?”
Người ở bên kia sảng khoái nói: “«Thế giới của Lật Đình»”
Phương Hòe Ninh “Ừ” một tiếng: “Vậy bây giờ còn có thể đặt mua được không?”
Lật Đình nghĩ ngợi: “Đã ngừng xuất bản lâu rồi, bản mới vẫn chưa in ra.”
Phương Hòe Ninh nói: “Tôi sẽ chờ.”
Trong bóng tối, có vẻ như lại vang lên một tiếng cười hừ của Lật Đình, lần này có vẻ hơi nhẹ nhàng.
Lật Đình không nói nữa, Phương Hòe Ninh cũng không, hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy, bầu không khí lại mềm mại trước nay chưa từng có.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi hơi thở của người trong phòng khách dần trở nên kéo dài, người trên giường mới cựa quậy. Xốc chăn lên xuống đất, ngây người tại chỗ chốc lát rồi ra khỏi phòng, lặng lẽ bước đến đứng bên cạnh ghế sofa trong phòng khách.
Trong bóng đêm tối tăm có thể láng máng trông thấy tư thế lờ mờ của người trên sofa, hai tay cẩn thận nắm chặt góc chăn, ngực thì nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống.
Người đứng bình tĩnh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên như bị cái gì mê hoặc chậm rãi cúi người xuống về phía sofa. Từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách với người đang nằm, nhìn ngũ quan của cậu dần phóng đại trước mặt mình, cảm nhận được hơi thở của cậu ngày càng rõ ràng phất qua mũi miệng của mình…
Ngay khi đôi môi ở hai bên sắp chạm vào, người phía trên bỗng nhiên dừng! Tay ở bên quần nắm chặt lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt, sau mấy lần như thế, cuối cùng vẫn đứng thẳng eo lên.
Để lại một tiếng thở dài phiền muộn, người kia dọc theo đường về không cam lòng mà trở lại, ngã xuống giường lần nữa.
Đợi tiếng động trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, người vốn phải ngủ say trên ghế sofa chợt mở mắt ra.