Chương 4

Tôi hồn bay phách lạc mà rời khỏi nhà của "tôi" và Diệp Kỳ.

Thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt Sương Sương.

Một mình đi lang thang trên đường, hoàng hôn buông xuống, xung quanh người qua đường tụm năm tụm ba.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy thế giới rộng lớn này, chỉ có một mình tôi cô độc.

Mọi thứ thật kỳ lạ, tôi muốn về nhà.

Tôi muốn đi tìm Diệp Kỳ của mười năm trước.

Anh ấy sẽ không đối xử với tôi lạnh lùng như vậy, anh ấy vĩnh viễn sẽ không dùng ánh mắt xa lạ mà nhìn tôi.

Anh ấy chỉ biết dịu dàng đứng ở phía sau nhìn theo tôi, bất cứ lúc nào tôi quay đầu lại, cũng có thể nhìn thấy anh ấy đang cười với tôi, nói với tôi: "Duyệt Duyệt, anh ở đây."

Nhưng tôi không biết tôi còn có thể trở về được nữa hay không, càng không biết ý nghĩa của việc xuyên không này rốt cuộc là gì.

Diệp Kỳ không tin tôi là Khương Duyệt, vậy cha mẹ tôi thì sao? Cha mẹ tôi luôn có thể nhận ra đứa con gái họ nuôi hơn hai mươi năm mà.

Ôm một tia hy vọng, tôi chặn một chiếc taxi.

"Bác tài, đi hoa viên Hải Thành."

Vừa đến cửa biệt thự, tôi liền nhìn thấy mẹ đang tưới nước cho hoa trong vườn.

"Mẹ!"

Tôi hô to một tiếng, sau đó liền nhìn thấy người phụ nữ đang tưới hoa ngẩng đầu, híp mắt nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười: "Duyệt Duyệt?"

Tôi đi về phía trước: "Mẹ, mặc dù chuyện này nghe có vẻ rất vô lý, nhưng mẹ hãy nghe con nói..."

"Cô... không phải là Duyệt Duyệt, cô là ai?"

Khi tôi tiến đến gần, nụ cười trên mặt mẹ cũng dần dần biến mất.

Bà nghi ngờ đánh giá tôi.

"Mẹ, con chính là Duyệt Duyệt. Mẹ, ngay cả con gái của mình mẹ cũng không nhận ra sao?"

"Duyệt Duyệt nhà tôi năm nay đã ba mươi lăm, cô nhìn qua nhiều lắm chỉ hai mươi mấy tuổi thôi. Cô là ai? Lên kế hoạch với Duyệt Duyệt trêu tôi đúng không?"

"Không phải!"

Tôi chán nản lắc đầu: "Con cũng không biết đây là chuyện gì, nhưng con đúng là Khương Duyệt hai mươi lăm tuổi, là con xuyên qua..."

"Được được được, con nói con là Duyệt Duyệt, mấy đứa trêu dì cũng phải chú ý đến chi tiết chứ, mẹ của con ấy mà, rất thích xem phim cảnh sát điều tra của TVB đó."

Bà nở nụ cười, đưa tay nắm lấy cánh tay phải của tôi chỉ vào một chỗ: "Duyệt Duyệt ở đây có một nốt ruồi, con phải vẽ vào chứ."

Nốt ruồi?

Tôi ngây dại, trên cánh tay tôi từ trước tới nay không hề có nốt ruồi nào cả.

Tôi là người mẫu ảnh, đối với mỗi một chi tiết trên cơ thể tôi đều rất để ý.

Nghĩ đến một khả năng nào đó, tôi lao thẳng vào nhà.

"Ấy, đứa bé này, sao lại nóng nảy như vậy chứ."

"Mẹ" ở phía sau vừa gọi vừa đuổi theo, tôi hoàn toàn không để ý, vọt vào phòng sách trong trí nhớ của mình.

Tôi lấy ra mấy quyển album ảnh thật dày, mở ra từng quyển một, nhìn từng tấm ảnh, tâm trạng tôi cũng theo đó mà từng chút trầm xuống.

"Khương Duyệt" trong ảnh chụp từ nhỏ đến lớn, mỗi khi lộ ra cánh tay phải thì đều hiện rõ một nốt ruồi nhỏ.

Vừa rồi Diệp Kỳ cho tôi xem ảnh cưới, tôi còn có thể miễn cưỡng nghi ngờ đó có khả năng là ảnh giả.

Nhưng những bức ảnh này thì nên giải thích thế nào đây?