Chương 2

Diệp Kỳ cởϊ áσ khoác tây trang ra, khoác lên người cô.

Trên người tôi vẫn là áo xuân mỏng tôi mặc trước khi xuyên qua, một cơn gió thổi tới, tôi cũng run rẩy.

Tôi ôm hai tay sưởi ấm, nhìn Diệp Kỳ vô cùng quan tâm đến người phụ nữ có dung mạo giống tôi kia.

Tủi thân, tức giận, khϊếp sợ, các loại cảm xúc trộn lẫn thành một đống khiến tôi tê dại, hốc mắt tôi liền đỏ lên: "Diệp Kỳ! Em thật sự là Khương Duyệt! Tại sao anh lại không chịu tin em!"

Nghe thấy tôi tủi thân chất vấn, Diệp Kỳ cuối cùng cũng nhìn về phía tôi.

Ánh mắt của anh dừng ở trên hai cánh tay đang siết chặt của tôi, có một tia hoang mang, nhưng rất nhanh tất cả lại biến thành địch ý và chán ghét.

Anh nói: "Cô gái này, tôi không biết cô phẫu thuật thẩm mỹ thành bộ dạng trước kia của Duyệt Duyệt là có ý định gì, nhưng tôi và Duyệt Duyệt từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, kết hôn đã mười năm, tôi không thể nào ngay cả vợ của mình cũng không nhận ra, xin cô tự giải quyết cho tốt."

Tôi kinh ngạc nhìn Diệp Kỳ, và người phụ nữ giống tôi kia.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng rất kinh ngạc, cũng rất phức tạp, nhưng cô ấy không nói gì, cùng Diệp Kỳ rời đi.

Trên một tấm biển quảng cáo khổng lồ bên đường là một quảng cáo cho mẫu xe thể thao mới nhất của năm 2033.

Tôi đứng một mình tại chỗ, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.

Diệp Kỳ không muốn tin tôi là Khương Duyệt, cảm thấy tôi là quái vật phẫu thuật thẩm mỹ, ôm mục đích không tốt tiếp cận anh ấy.

Nhưng tại sao tôi lại đột nhiên xuyên đến mười năm sau?

Hơn nữa, nếu tôi đã xuyên tới mười năm sau, vậy cùng một thời không, có thể xuất hiện hai Khương Duyệt sao?

Tôi ở bên ngoài không biết bao lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, tôi muốn tìm Diệp Kỳ và "Khương Duyệt" kia nói cho rõ ràng.

Tôi gọi điện thoại một lần nữa, liền phát hiện Diệp Kỳ đã cho số điện thoại của tôi vào danh sách đen.

Tôi mạnh mẽ thuyết phục chính mình, không thể tức giận, anh ấy chỉ là hiểu lầm, lúc này mới nén được hết tất cả lửa giận trong lòng.

Tôi cố gắng suy nghĩ làm thế nào để gặp lại anh ấy và "Khương Duyệt".

Số điện thoại của Diệp Kỳ cũng giống như trước khi tôi xuyên qua, không hề thay đổi, mà phòng cưới lúc trước chúng tôi chọn mua, ở trong một tiểu khu có khung cảnh tuyệt đẹp cách đây không xa.

Tôi âm thầm cầu nguyện, hy vọng mười năm sau tôi và Diệp Kỳ cũng không đổi nhà.

Thanh toán bằng điện thoại di động không biết còn dùng được hay không, nhưng tôi tìm thấy ví tiền Diệp Kỳ tặng trong túi xách.

Lớp ví thứ nhất là ảnh chụp chung của tôi và Diệp Kỳ, trong ảnh, Diệp Kỳ hai mươi tuổi đang dịu dàng cười với tôi.

Tôi đưa tay vuốt ve anh trong ảnh vài cái, tiếp tục tìm kiếm, quả nhiên trong hai lớp ví khác đặt không ít tiền giấy.

Diệp Kỳ luôn có thói quen cho tôi tiền giấy để trong túi xách, hoặc là túi quần áo, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Lỡ may lúc nào đó anh không có mặt ở đây, điện thoại di động của em lại hết pin hoặc là tình huống khác, còn có tiền mặt để mà dùng."

Nhớ lại sự quan tâm săn sóc của Diệp Kỳ đối với tôi, so với thái độ lạnh lùng chán ghét hôm nay của anh, hốc mắt tôi càng chua xót.

Tôi bắt một chiếc xe đi tới cửa tiểu khu, bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy tôi liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Cô Diệp, hôm nay tan ca sớm như vậy sao, sao cô không về cùng anh Diệp?"

"À..."

Tôi thuận miệng qua loa chào hỏi, thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, địa chỉ phòng tân hôn cũng không thay đổi, tôi đi tới trước cổng nhận dạng khuôn mặt, lúc nhận dạng khuôn mặt lại hiện lên một chữ "X" đỏ thật to.

Không qua được.

Trong đầu tôi hiện lên một dấu chấm hỏi thật to, mười năm sau Khương Duyệt cũng mới 35 tuổi, nhìn qua thì thấy chăm sóc da cũng rất khá, chỉ là khí chất hơi trưởng thành, khuôn mặt lại không khác gì tôi.

Cửa nhận dạng mười năm sau lại không nhận dạng được khuôn mặt của mười năm trước sao?

Bảo vệ cũng có chút bối rối, lẩm bẩm: "Cái máy này vừa nãy còn tốt mà."

Đi tới kiểm tra.

Sau đó anh ta lại nhìn mặt tôi, cẩn thận quan sát, giọng điệu có chút chần chừ: "Cô Diệp, sao cô không… quét thẻ ra vào thử xem?"

Tôi đang chuẩn bị mở miệng thuyết phục bảo vệ trực tiếp cho tôi vào thì giọng nói tức giận của Diệp Kỳ liền vang lên sau lưng tôi: "Lại là cô, cô rốt cuộc muốn gì?"