"Ô.. sao lại có một đứa bé ở đây?"
Một đám người nhìn đứa bé không biết nên làm gì, cuối cùng cử một người đi báo cho người phía trên một tiếng, không lâu sau có một cặp vợ chồng dẫn theo một bé gái khoảng chừng năm tuổi bước ra, chưa biết quyết định thế nào thì bé gái dưới chân đã mở miệng giòn tan yêu cầu:
"Phụ thân, mẫu thân, hay là chúng ta đem đứa bé này về đi, nhìn tội nghiệp như vậy.."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng chịu thua trước sự năn nỉ của con gái, đem đứa trẻ bị bỏ rơi vào phủ. Nhà bọn họ không có con trai, nhưng cũng không vì thế mà chán ghét con gái, trong lòng bọn họ con gái vừa ngoan, vừa nghe lời, lại còn có một cái miệng nịnh nọt khiến người ta mê chết đi được, cần gì mấy đứa con trai quậy phá như mấy lão nhà bên cạnh, chỉ là nếu con gái bảo bối thích, tốn thêm chút cơm, nuôi thêm một người cũng không sao, bởi bảo bối chỉ có một mình có thể sẽ cô đơn lắm, kiếm thêm một người làm bạn với con bé cũng tốt.
"Cảnh Mạc.. Cảnh Mạc.. ngươi nói xem có phải mọi người sắp không cần ta nữa không?" Tiểu cô nương từ trong phòng chạy ra, kéo lấy cánh tay người đang luyện kiếm gần đó, gấp rút hỏi.
Bé trai cười cười, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nàng, khó hiểu hỏi lại:
"Sao mọi người lại không cần người? Không phải ai cũng yêu thương người hết sao?"
"Ta vừa nãy nghe phụ thân và mẫu thân nói sắp sinh cho ta một muội muội, nếu có muội muội rồi, có phải sẽ không ai cần ta nữa không?" Vừa nói đôi mắt đã rưng rưng nước mắt.
Bây giờ chỉ cần ta nói một từ đúng, có phải cô bé liền khóc không? Nghĩ là vậy nhưng anh chàng nào đó lại rất kiên nhẫn vỗ về:
"Không có đâu, người đừng nghĩ lung tung, ai cũng đều yêu thích người hết, nếu có thêm muội muội thì lại có thêm một người yêu thích người, lại còn có thể cùng người đi chơi, ăn uống, còn có thể chịu tội giúp người, tốt biết bao nhiêu?"
"Đúng ha.. ta phải vui mới đúng chứ.. hihi.. cảm ơn ngươi, Cảnh Mạc."
Không lâu sau đó phu nhân đã hạ sinh thêm được một đứa con gái, đôi mắt của đứa bé vô cùng sáng ngời, lúc xin sỏ lại chớp long lanh long lanh, không ai nỡ từ chối cô bé. Cô bé sau khi lớn lên tuy không xinh đẹp dịu dàng hay dễ khóc như tỷ tỷ nhưng vô cùng đáng yêu, lại còn đặc biệt yêu thương tỷ tỷ, có thứ gì tốt hay có đồ ngon đều chạy đi tìm tỷ tỷ, chỉ là tuổi tác hai tỷ muội chênh lệnh quá lớn, mỗi lần nàng chạy theo đuôi tỷ tỷ nhìn như là đứa trẻ nhỏ đuổi theo mẹ, khung cảnh vô cùng buồn cười. Không lâu sau đó vị tỷ tỷ kia đến tuổi cưới gả, đã dẫn một chàng trai về ra mắt, cha mẹ cũng không phản đối nên rất nhanh định ra hôn sự, sau khi nàng thành thân, mỗi tháng đều về phủ cùng lang quân, gương mặt chất chứa hạnh phúc, khoé miệng không dấu nổi nụ cười, khiến mọi người đều yên tâm.
Sau đó ta phải ra ngoài huấn luyện, chỉ nghe nói trong phủ lại nhận chăm sóc một đứa bé trai, hơn tiểu muội một tuổi, hình như là do người thân đã tử nạn sa trường, lại quen biết nên được đưa vào phủ, cậu bé rất lạnh nhạt, dường như không giao tiếp với ai, ngày nào cũng chi ở trong phòng rồi lại đứng trước sân tập kiếm, nhưng không lâu sau đó mọi người phát hiện bé trai kia không biết từ khi nào đã bắt đầu thân thiết với nhị tiểu thư nhà bọn họ, thế là một đám người kéo nhau đến tố cáo với lão thừa tướng, nói con gái nhỏ của người, tiểu thư đáng yêu của bọn họ sắp bị sói dụ chạy mất rồi, nhau nhau khuyên bảo phải tách hai đứa bé ra, nói thi nói vậy nhưng một đám người vô cùng không biết xấu hổ liên tục tìm cơ hội cho hai đứa trẻ tiếp xúc, còn nói cái gì mà nuôi phu quân từ bé giúp tiểu thư, thế là dưới sự bày kế của bọn người làm và người cha khoanh tay đứng nhìn, hai đứa trẻ mang danh thanh mai trúc mã mà lớn lên, y như mong muốn của bọn họ nảy sinh tình ý, không phải người này thì không được.
Lúc ta trở lại thừa tướng phủ sau đợt huấn luyện đã là lúc cô bé đáng yêu ngày nào thành một thiếu nữ lanh lợi, nhưng mà bên cạnh nàng đã có thiếu niên kia, ta nhận được mệnh lệnh của thừa tướng âm thầm bảo vệ nàng, ta lúc đó cũng chỉ coi nàng như là tỷ tỷ nàng, như tiểu muội mà bảo vệ mà thôi, chỉ là khi âm thầm ở bên ta lại biết thêm rất nhiều điều về nàng. Ta biết nàng sợ sấm, rất thích ăn lạnh nhưng sau khi ăn sẽ vì chứng hàn trong người dày vò, thật ra những trận sấm sét khi mưa lớn ấy ta đều ở bên cạnh nàng, những lần bị đồ lạnh dày vò cũng ở bên cạnh nàng, chỉ là nàng không biết, cho đến lần đó thừa tướng chính thức giới thiệu ta, sau đó ta đã được quang minh chính đại đi bên cạnh nàng, nghe nàng gọi tên ta, chỉ là ta không can đảm ôm lấy nàng trong mưa lớn như thiếu niên kia, càng không có can đảm để thổ lộ với nàng, hằng ngày chiến đấu giữa ranh giới muốn nói với nàng lại sợ nàng đuổi ta đi, cuối cùng vẫn là âm thầm bên nàng như thế, chính bản thân ta cũng không rõ mình bắt đầu thích nàng khi nào? Có lẽ là mỗi khi mưa lớn đứng trước cửa phòng nàng liên tục nói chuyện để dời sự chú ý của nàng đi, hay mỗi lần đau đớn đều đứng sau lưng vuốt nhẹ sóng lưng nàng an ủi, đáng tiếc trong mắt nàng chỉ chứa chấp một bóng hình, lại không phải là ta.
Cuộc đời này của ta chỉ mong một cái ngoái đầu lại của một người, đáng tiếc ta không đợi được.
Cảnh Mạc.