Khi Cố Nhạ Nhan ôm Vinh Cẩn Du xuất hiện ở Tây Tử Các, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, hô lớn: "Kinh Việt đâu? Phòng của thiếu gia nhà các ngươi ở đâu? Mau gọi Kinh Việt tới đây."
Đợi đến khi Cố Nhạ Nhan ôm Vinh Cẩn Du trọng thương hôn mê, cả người đều là máu trở lại Tây Tử Các, khách nhân cũng gã gia đinh đều nhất thời sợ hãi. Nhưng đến khi gã gia đinh thấy rõ người tới là Cố công tử, trên tay còn đang ôm thiếu gia nhà hắn cả người đầy máu, liền vội vàng dẫn đường cho bọn họ tới phòng Vinh Cẩn Du, cũng có người lập tức đi ra ngoài gọi Hoa Nhan, Hoa Nhu cùng Kinh Nhược Ly đến.
"Người đâu, mau đi mời đại phu. Thiếu gia, thiếu gia, ngươi tỉnh lại đi." Tiêu Duẫn buổi sáng vẫn còn thấy thiếu gia nhà mình đang rất khỏe mạnh nhưng bây giờ lại thành ra như vậy, cũng chưa kịp hỏi cái gì, vội vàng kêu người đi mời đại phu.
"Chờ đã, đã xảy ra chuyện gì? Chuyến đi Tây Hồ sao lại thành ra thế này ?" Lúc này, Kinh Nhược Ly chạy tới ngăn cản Tiêu Duẫn mời đại phu, nếu như mời đại phu thì chẳng phải giới tính của Vinh Cẩn Du cũng sẽ bị bại lộ sao.
Ngăn cản, mau tới ngăn cản, phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản.
Cố Nhạ Nhan vừa nhìn thấy Kinh Việt, liền nói: "Chuyện này nói ra rất dài, cứu người quan trọng hơn. Ngươi là Kinh Việt? Hắn nói ta để ngươi chữa trị cho hắn, vậy chắc là y thuật của ngươi cũng tương đối cao minh. Ta vốn định dẫn hắn đi y quán nhưng trước khi hắn hôn mê nói 'Tây Tử Các, Kinh Việt'. Cho nên ta liền mang hắn đến đây, ngươi mau cứu người đi, không thể trì hoãn."
Cố Nhạ Nhan có chút sốt ruột thúc giục Kinh Nhược Ly, nàng đâu biết rằng Kinh Nhược Ly này căn bản không hề biết y thuật, Vinh Cẩn Du sở dĩ tìm Kinh Nhược Ly nguyên nhân cũng chỉ là vì Kinh Nhược Ly biết nàng là nữ tử mà thôi, thân phận nam tử này nhất định phải giữ được.
Kinh Nhược Ly ra vẻ trấn định phân phó, nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, Tiêu Duẫn đem hòm thuốc của thiếu gia ngươi tới đây, cũng đi ra ngoài chờ luôn."
Kinh Nhược Ly lo lắng an nguy Vinh Cẩn Du, cũng sốt ruột vạn phần nhưng nàng biết nguyên nhân Vinh Cẩn Du kêu mình chữa trị. Nàng trước kia cũng có nghe Tiêu Duẫn nhắc qua rằng Vinh Cẩn Du biết y thuật, nói vậy nàng chỉ cần nghĩ ra biện pháp cứu nàng ấy tỉnh, nàng ấy hẳn là sẽ tự mình chữa trị. Bây giờ vì bảo trụ thân phận này của Vinh Cẩn Du cũng chỉ có thể đánh cược một phen như vậy.
Cố Nhạ Nhan quýnh lên, nói: "Ta sẽ lưu lại đây hỗ trợ ngươi, ta là người của Thiên môn, ta biết y thuật,"
Bây giờ võ công, y thuật, bí tịch Cố Tư Mẫn không gì là không giỏi, không gì không hiểu. Bình thường ở trong cung ít ra ngoài, lại luôn giả vờ bộ dáng công chúa cực kỳ nhu nhược, che giấu không lộ tài năng.
Cố Nhạ Nhan vừa rồi thấy Vinh Cẩn Du không để ý bản thân vì nàng mà liều mạng, trong lòng lại không khỏi có chút cảm động. Nơi tối tăm mềm mại giấu kín trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng bị chạm đến, có chút cảm động.
Không lường trước được, Kinh Nhược Ly do dự một lát, nhân tiện nói: "Chuyện này . . . được rồi. Người tới chữa trị đi, ta làm trợ thủ cho ngươi."
Nghe thấy Cố Nhạ Nhan biết y thuật, hai mắt Kinh Nhược Ly liền phát sáng lên, cũng giảm bớt nỗi sốt ruột trong lòng không ít. Nàng đang do dự, cuối cùng quyết định để Cố Nhạ Nhan đến chữa trị, đều là nữ tử, nói vậy nếu nàng nhìn thấy cũng không sao. Việc quan trọng lúc này là cứu người, chuyện này chờ sau khi giữ mạng được rồi giải quyết sau.
Cố Nhạ Nhan có chút sửng sốt, nói: "Được, vậy nhanh lên, trước tiên đem kéo cùng kim sang dược đến đây . . . . "
Cố Nhạ Nhan nghe được lời này của Kinh Nhược Ly, trong ánh mắt có chút vi diệu nhưng không suy nghĩ nhiều, lập tức phân phó Kinh Nhược Ly lấy dụng cụ đến, chuẩn bị chữa trị.
Cố Nhạ Nhan mặc dù có chút nghi hoặc Kinh Việt vì sao lại để mình đến chữa trị, còn hắn lại làm trợ thủ. Nhưng nàng biết lúc này không phải là thời điểm để suy nghĩ tới nguyên nhân, Vinh Cẩn Du không thể chờ được, lại tiếp tục suy nghĩ thì sợ là cho dù đương kim tiên y Tử Dương Chân Nhân ở đây cũng sẽ không thể cứu chữa được được.
'Xoẹt' khi Cố Nhạ Nhan xé áo Vinh Cẩn Du ra thấy được miếng vải trắng thật dày trước ngực, nhất thời ngẩn ra tại chỗ.
Cư nhiên lại là nữ tử? Đây là nàng ấy tâm cơ quá sâu? Diễn quá tốt? Hay vẫn là do ta từng trải quá ít?
Lúc này Cố Nhạ Nhan không còn tâm tư cho nên cũng không quá mức tức giận, bất quá nàng vẫn cố gắng nhịn xuống được tâm tình muốn bóp chết Vinh Cẩn Du.
Được rồi, dù nam hay nữ cũng đều vì nàng dốc sức, cụ thể mà nói đây không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với Cố Nhạ Nhan, cho nên khi nàng nghĩ thông suốt liền trở nên thoải mái, nhưng thoải mái này cũng không có nghĩa là tha thứ. Với trình độ lòng dạ hẹp hòi của Cố Nhạ Nhan thì đây tuyệt đối chính là trắng trợn lừa gạt.
Bất quá hiện tại cứu người cấp bách, nàng liền thu hồi suy nghĩ, trấn định thay nàng ấy cầm máu rửa sạch vết thương.
"Các vị không cần lo lắng sợ hãi, vừa rồi là lão bản của Tây Tử Các chúng ta xuất môn du ngoạn gặp phải thổ phỉ nhưng chỉ bị thương nhẹ, đã không có gì đáng lo ngại. Hôm nay rượu nước hoàn toàn miễn phí, xem như là Tây Tử Các chúng ta mời khách, chúc mừng lão bản tai qua nạn khỏi, mọi người cứ yên tâm vui chơi đi."
Vừa rồi Hoa Nhan cùng Hoa Nhu nghe thấy tin tức gã gia đinh báo lại, thật sự vô cùng lo lắng, Hoa Nhan chạy thẳng đến hậu viện xem xét tình huống, còn Hoa Nhan thì biết lợi hại của chuyện này. Nếu việc này xử lý không tốt để truyền ra ngoài, Tây Tử Các sẽ gặp phiền toái lớn. Cho nên nàng trước tiên đi đến tiền tính giải thích hiểu lầm trong đó, muốn ngăn chặn những lời đồn nhảm, ổn định lòng người.
Hoa Nhan vừa đến hậu viện liền vội lên tiếng, hỏi: "Sao rồi? Tình huống bây giờ như thế nào ?"
Hoa Nhan vừa xử lý xong chuyện ở tiền thính lập tức chạy thẳng đến hậu viện, lại thấy Hoa Nhu đứng lo lắng, bồi hồi chờ đợi ở trước cửa, bên cạnh còn có Tiêu Duẫn với gương mặt âm lãnh. Liền hỏi tình huống hiện tại, xem có người nào biết có thể nói cho nàng không.
Hoa Nhu giọng nói hơi nức nở, trả lời: "Không biết, nghe Tiêu Duẫn nói là bị kiếm đâm ở ngực, Kinh Việt cùng Cố Nhạ Nhan còn đang ở bên trong chữa trị, hơn nửa ngày vẫn chưa đi ra."
Hoa Nhu vừa rồi đến đây nhìn thấy một đường máu, có chút đau lòng. Sau đó lại nghe Tiêu Duẫn nói là bị thương ở ngực, không biết có bị tổn thương ở chỗ nguy hiểm không, nói với Hoa Nhan xong liền khóc nức nở.
Hoa Nhan nhìn gã gia đinh đang thu dọn vết máu, cũng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi muội muội của mình.
Vừa rồi từ lúc Tiêu Duẫn đem hòm thuốc đến, Kinh Nhược Ly liền vội vàng đóng cửa lại. Tiêu Duẫn chưa bao giờ nghe nói Kinh Nhược Ly biết y thuật, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng khi nghe Cố Nhạ Nhan nói bản thân biết y thuật, còn nói là Vinh Cẩn Du muốn tìm Kinh Việt chữa trị, không thể làm gì khác hơn là một bên vừa sốt ruột còn một bên lại hết sức khuyên nhủ bản thân an tâm, nói rằng thiếu gia nhà mình phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ không có việc gì, một bên còn mắng những kẻ hành hung đến bây giờ vẫn còn chưa rõ thân phận kia.
Tập Nghi vừa tới, liền trực tiếp hỏi: "Thiếu gia nhà các ngươi thế nào? Thiếu gia nhà chúng ta đâu ?"
Đám người Tập Nghị vừa xử lý xong việc liền chạy đến Tây Tử Các, chẳng qua Cố Nhạ Nhan nhất thời sốt ruột muốn mang Vinh Cẩn Du tìm Kinh Việt cho nên đi vào bằng cửa chính. Tập Nghị bọn họ cả người cũng đều là máu, không kịp tắm rửa liền chạy đến đây. Nhưng vì để không gây ảnh hưởng lớn cho nên lựa chọn trèo tường vào hậu viện, thấy mấy người này đều đứng ở đây chờ, chỉ duy nhất không thấy thiếu gia nhà mình, liền hỏi tình huống hiện tại là như thế nào.
Tiêu Duẫn có chút địch ý, hỏi: "Thiếu gia của chúng ta còn ở bên trong chữa trị, sinh tử chưa rõ, thiếu gia các ngươi đang ở bên trong cứu chữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Tiêu Duẫn trả lời Tập Nghị xong liền hỏi nguyên nhân, thiếu gia của hắn võ công không tệ, cho dù đối phương có là cao thủ cũng sẽ không buông tha cơ hội bảo toàn mạng sống, ngay cả khinh công cũng không dùng. Tất nhiên là trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì cho nên thiếu gia mới thấy thân đỡ kiếm.
Vừa rồi nếu Tiêu Duẫn không cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, kêu gia đinh thu dọn vết máu xong liền lui xuống, bằng không nếu để cho gia đinh thấy được đám người Tập Nghị cả người đầy máu trèo tường vào hậu viện, thì hậu viện Tây Tử Các nhất định sẽ một phen náo loạn.
"Cái gì? Thiếu gia của chúng ta ở bên trong, cứu người ?"
Khi Lục Nhiễm Trần vừa nghe thấy Tiêu Duẫn nói thiếu gia nhà nàng ở bên trong cứu người, nhịn không được la lên. Nàng cùng Sở Lưu Tô liếc mắt nhìn nhau, điều cảm thấy có chút không thể lý giải, nghĩ thầm trong lòng: 'Chủ tử khi nào lại trở nên nhân từ rộng lượng như vậy ?'
---------------Hết chương 36---------------