Chương 17: Lâu Ngữ Ngưng

Lâu Ngữ Ngưng thấy Vinh Cẩn Du xoay người rời đi, liền tiến lên một bước, nói: "Công tử đi thong thả, tiểu nữ hôm nay được công tử ra tay cứu giúp chưa nói lời cảm tạ, lại còn đánh công tử, thật sự xin lỗi. Nếu như công tử không chê có thể ở lại cùng nhau ngâm thơ ngắm trăng, để cho tiểu nữ có thể bày tỏ lòng cảm kích."

Ai u, lời này nói ra cũng không cho phép đối phương có cơ hội cự tuyệt.

Vinh Cẩn Du nội tâm đầy bất an, cảm tạ cái gì mà cảm tạ, ta không cần gì cả, hôm nay đã được chứng kiến, vạn nhất một hồi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.... Nàng tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói như vậy.

"Chỉ là chút chuyện nhỏ, hà tất phải để tâm, thật sự không cần cảm tạ." Vinh Cẩn Du âm thầm suy tính, thử cố tình cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn không được.

Vị tiểu thư kia lễ phép khiêm nhường, nói: "Ân cứu mạng lớn hơn trời, công tử sao lại khiêm tốn như thế, mời ngồi bên này."

"Vậy làm phiền rồi." Vinh Cẩn Du nhìn theo tay nàng, đành phải bất đắc dĩ khách khí, trong lòng lại đang suy tính một hồi nên đào thoát bằng cách nào.

Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, nàng kia mỉm cười, nói: "Tiểu nữ Lâu Ngữ Ngưng, nhà ở Dương Châu Mặc Ngữ sơn trang. Đây là Thủy Ảnh, còn đây là Đào Yêu, hai người các nàng đều là nha hoàn của ta. Không biết công tử tôn tính đại danh là chi? Xưng hô thế nào ?"

Nguyên lai cô nương mặt lạnh động thủ hôm nay tên là Thủy Ảnh, một vị cô nương khác suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước tên là Đào Yêu. Lâu Ngữ Ngưng giới thiệu trước, sau đó quan tâm hỏi han Vinh Cẩn Du.

"Tại hạ Vinh Ngọc, nguyên quán Trường An, hiện đang ở Hàng Châu, đây là Tiêu Duẫn. Hôm nay có nhiều mạo phạm, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ." Vinh Cẩn Du một bên pha trò giới thiệu bản thân, một bên cũng không quên thuận tiện xin lỗi về sự tình chiều hôm nay.

"Hừ, thoạt nhìn quần áo ra dáng một người có học thức thế nhưng lại là cái tên tư văn bại hoại." Lúc này không đợi tiểu thư lên tiếng, Thủy Ảnh bên cạnh nhớ lại chuyện buổi chiều vẫn còn cảm thấy tức giận bất bình, bắt được cơ hội liền xuất ngữ đả thương người.

"Hừ, ngươi mới là tư văn bại hoại, nếu thiếu gia nhà chúng ta không thực hiện hô hấp nhân tạo cho tiểu thư nhà các ngươi thì tiểu thư nhà các ngươi bây giờ còn có thể ở đây du hồ ngắm trăng, ngâm thơ đánh đàn sao ?" Bên này cũng không đợi Vinh Cẩn Du lên tiếng, Tiêu Duẫn liền cùng Thủy Ảnh đấu khẩu.

Trong lúc nhất thời làm cho thiếu gia bên này, tiểu thư bên kia hai người cũng không biết làm thế nào cho phải, bầu không khí ngượng ngùng, xấu hổ lan tỏa khắp nơi.

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ nâng lên chén rượu, nghiêng đầu hướng mặt về phía mặt hồi gợn sóng, mặc cho Tiêu Duẫn gây sự.

Bên này Lâu Ngữ Ngưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, khó nén được vẻ lúng túng, rồi lại thỉnh thoảng tựa hồ như lơ đảng nhìn Vinh Cẩn Du.

"Thủy Ảnh, im miệng, không được vô lễ." "Tiêu Duẫn, im lặng, ngươi đường đường là một nam tử hán, sao lại cùng với một nữ tử so đo cơ chứ."

Qua một lúc sau, hai người vẫn như cũ không có ý định đình chiến. Bên này hai chủ tử thật sự bị tiếng la hét làm ồn không thể chịu được, rốt cục bạo rống lên một câu.

Ai ngờ không hẹn mà cùng hét lên, hai tên đầu sỏ gây chuyện thế nhưng thật ra đã ngừng lại, bất ngờ nhìn sang bên này, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

(Tác giả: Ai u, không lẽ đây là sự ăn ý trong truyền thuyết? Chậc chậc, ừm, mùi vị xấu hổ ngày càng tỏa ra nồng đậm.)

"Khụ, Tiêu Duẫn, ngồi xuống uống rượu đi, nếu không ngươi hãy đến nơi khác đi dạo, đến khi nào bình tĩnh thì hãy quay lại, ngươi thật sự rất ồn ào đấy." Vinh Cẩn Du đã sắp không thể chịu được, bị thanh âm tranh cãi ầm ĩ này cùng bầu không khí quỷ dị ức chế, chỉ có thể kêu Tiêu Duẫn dừng lại.

"Vậy thiếu gia, ta đi lên boong thuyền hóng gió, có việc thì cứ gọi ta." Tiêu Duẫn thật sự không thể chịu nổi Thủy Ảnh ngang ngược không phân rõ phải trái, tức giận đi lên lầu hai hóng gió, trước khi đi vẫn không quên hung hăng trừng mắt, thù sâu như biển liếc Thủy Ảnh một cái, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.

"Thủy Ảnh, ngươi có muốn cùng Đào Yêu đi nơi khác xem ca múa không? Hoặc là đứng ở đây im lặng một lúc." Bên này Lâu Ngữ Ngưng cũng thực sự chịu không nổi cuộc tranh cãi ầm ĩ này, hơn nữa nàng cũng muốn cùng Vinh Cẩn Du ngồi ở đây yên tĩnh tâm sự.

"Vâng, Thủy Ảnh, chúng ta đến nơi khác đi dạo." Đào Yêu thấy tiểu thư nhà mình có dấu hiệu ghét bỏ chính mình cùng Thủy Ảnh dư thừa, chắc là tiểu thư muốn cùng Vinh Ngọc trò chuyện, liền kéo Thủy Ảnh đi sang nơi khác, mói rằng đi lầu một xem ca múa.

Đợi sau khi các nàng đi rồi, Vinh Cẩn Du nhất thời thở phào một cái, cuối cùng cũng được thả lỏng. Miễn cưỡng tựa trên ghế, đối diện với mặt hồ yên tĩnh tựa như trong trẻo nhưng lạnh lùng, tao nhã nâng chén rượu uống một ngụm. Nhìn gương mặt suy tư lúc này thế nhưng lại hiện không ít nhu tình.

Lâu Ngữ Ngưng thấy Vinh Cẩn Du như vậy, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, tựa hồ thấy được con người thật của Vinh Cẩn Du, không còn bộ dạng khách khí, không có trói buộc, không câu nệ, tựa như bạn cũ lâu ngày gặp lại, thật tự nhiên, đơn giản, tốt đẹp.

Nháy mắt cảm thấy mặc dù tán gẫn chuyện nhà, chỉ ngồi sóng vai như vậy không nói gì, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, đối ẩm uống một chén cũng là thích ý vô hạn.

"Chuyện buổi chiều hôm nay, ta có chỗ không đúng, mong Vinh công tử thứ lỗi, chỉ là không biết vừa rồi Tiêu Duẫn nói hô hấp nhân tạo là nói về cái gì ?" Cứ ngồi như vậy không nói gì vẫn rất thoải mái, nhưng thanh âm uyển chuyển du dương kia vẫn không buông tha Vinh Cẩn Du, từng chút mê hoặc lòng người.

Hơn nữa người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt hồ ngẩn người, tự mình rót rượu, không khỏi làm cho Lâu Ngữ Ngưng bắt đầu hoài nghi về mị lực của chính mình.

Vì thế Lâu Ngữ Ngưng quyết định lên tiếng, nàng cảm thấy nên nhân cơ họi này để tìm hiểu Vinh Cẩn Du mới là chuyện trọng yếu nhất. Cho nên cũng bất chấp nữ nhi gia rụt rè cùng thẹn thùng, hơi đỏ mặt lên tiếng hỏi.

"Khụ, không có gì, là Lâu tiểu thư quá khách khí. Hô hấp nhân tạo kia là một loại cứu trợ khẩn cấp, giống như buổi chiều hôm nay khi nàng chết đuối vậy, bản thân đã không còn khả năng hô hấp thì phải nhờ người khác miệng đối miệng thổi khí, tương đương với việc nàng không thể hô hấp phải nhờ người khác giúp mình hô hấp, như thế cơ thể mới có thể duy trì hoạt động bình thường. Đè ép ngực cùng bụng để đẩy nước ra cũng rất quan trọng, bằng không về sau sẽ để lại bệnh căn." Xét thấy năng lực lý giải của người cổ đại cùng cách hiểu của Vinh Cẩn Du, liền giải thích sơ lược. Nói rõ chính mình là đang cứu người, hoàn toàn không có chút ý tứ vô lễ nào cả.

"Thì ra là thế, vậy thật đa tạ ân cứu mạng của công tử. Không biết tiểu nữ có thể trở thành bằng hữu của công tử không ?" Lâu Ngữ Ngưng tuy rằng không thực sự hiểu rõ hô hấp nhân tạo rốt cuộc là gì, nhưng nàng có thể thấy sự chân thành trong mắt Vinh Cẩn Du, không cố ý lừa gạt nàng.

Hơn nữa nàng thấy hắn tiêu sái, thanh thuần, một người như vậy sao có thể làm ra chuyện xấu xa đến thế? Liền từ chối cho ý kiến, tự giễu cười cười.

"Lâu tiểu thư không cần khách khí như thế, chúng ta có thể ở nơi tha hương đất khách quê người quen biết đó là duyên phận. Đều là người thiên nhai lưu lạc, gặp lại cũng xem như từng quen biết. Chẳng lẽ chúng ta hiện tại vẫn chưa là bằng hữu sao ?" Trở thành bằng hữu đương nhiên so với mặt đỏ tía tai gặp nhau, vẫn tốt hơn nhiều.

Vinh Cẩn Du nháy mắt phát huy khả năng kết giao bằng hữu ở thế kỉ 21, vận dụng quy luật quen thuộc từ trước đến nay.

"Đều là người thiên nhai lưu lạc, gặp lại cũng xem như từng quen biết. Quả nhiên là rất nhanh, thật chuẩn xác, bằng không ta gọi công tử là Vinh Ngọc, công tử cứ gọi ta Ngữ Ngưng được không ?" Lâu Ngữ Ngưng thuận thế tiến thêm một bước.

"A, được, sắc trời đã khuya, Ngữ Ngưng không cảm thấy mệt sao ?" Lúc này đã gần rạng sáng, màn đêm u ám, ca múa cũng dần ít đi.

Vinh Cẩn Du cảm thấy có chút mệt mỏi, đại khái chắc là do ở cổ đại không có hoạt động giải trí gì, không giống kiếp trước thức khuya như cơm bữa.

"Ân, nhìn trời cũng đã gần rạng sáng. Vinh Ngọc nếu mệt mỏi, vậy liền đi nghỉ ngơi sớm đi. Chúng ta đã là bằng hữu, hẹn ngày khác nói chuyện với nhau cũng được."

Lâu Ngữ Ngưng nhìn sắc trời thế nhưng lại đoán được chính xác thời gian. Chỉ là câu cuối cũng không quên nhấn mạnh 'Chúng ta đã là bằng hữu', ngày sau sẽ thường xuyên gặp mặt.

---------------Hết chương 17---------------