Chương 10: Cảnh đẹp Tây Hồ

Tiêu Duẫn chỉ chỉ cửa thành to lớn phía trước cách đây không xa, nói: "Thiếu gia, ngài xem phía trước, đó chính là cửa thành Hàng Châu, chúng ta trước tiên sẽ đi đến khách điếm sao ?" Trở về quê cũ, nghĩ đến việc sau này sẽ sống ở đây, Tiêu Duẫn có chút kích động.

Vinh Cẩn Du gật gù, vạn phần kích động, nói: "Đúng vậy, rốt cuộc cũng tới rồi, chúng ta trước tiên đi đến khách điếm nghỉ ngơi." Ai nha má ơi, cuối cùng cũng tới rồi, nhìn cửa thành to lớn kia, thật sự cảm thấy vô cùng bồi hồi thân thương a, cái mông đáng thương của ta đều muốn chia thành hai nửa, các nàng xem như đã được cứu.

Tiêu Duẫn dắt ngựa, nói: "Thiếu gia, ngài vào trước đi, ta đi gọi tiểu nhị buộc ngựa sau đó đi đặt phòng, nấu nước."

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa khách điếm, Tiêu Duẫn đi lên trước chuẩn bị phân phó.

Tây Môn đệ nhất gia khách điếm nằm ở phía Đông, nhìn cái tên này rõ ràng là Tây Lạc mới chính xác nhất.

Tiêu Duẫn vừa nói vừa rót trà cho Vinh Cẩn Du, nói: "Thiếu gia, ngài nếm thử đi, đây là đặc sản Hàng Châu - Tây Hồ Long Tỉnh. Nếu ngài uống không quen ngày mai ta lại đi mua Thiết Quan Âm cho người."

Vinh Cẩn Du nhấp ngụm trà, nói: "Ân, không tệ. Trước kia có một đoạn thời gian uống Tây Hồ Long Tỉnh, chỉ là Tây Hồ thật ra ta chưa từng tới, lần này nhất định phải cẩn thận thưởng thức một phen." Nhớ lại lúc trước phương tiện giao thông thuận lợi như vậy, thế mà nàng lại chưa một lần đến Hàng Châu.

"Thiếu gia, nước xong rồi, ngài nghỉ ngơi sớm một chút. Ta ở cách vách, có việc cứ gọi ta." Tiêu Duẫn nói xong cũng trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Được, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai còn phải ra ngoài đi dạo khắp nơi đấy." Dứt lời Vinh Cẩn Du đóng cửa phòng lại, sau đó đi tắm rồi ngủ.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn liền ra khỏi khách điếm.

Vinh Cẩn Du nhìn xung quanh phây phẩy cây quạt, nói: "Tiêu Duẫn, Hàng Châu có nơi nào đẹp để du ngoạn không? Địa phương phồn vinh nhất là nơi nào ?"

"Thiếu gia, nếu đã đến Hàng Châu thì tất nhiên phải đi Tây Hồ, hiện tại đang là cuối xuân đầu hạ, cũng là thời điểm cảnh đẹp nhất. Nơi buôn bán phồn hoa nhất có hai khu phía Đông và phía Tây, cách hai dặm lại chia thành Chính Nguyên phố cùng Hòa Nhạc Hưng phố."

"Được, đi thôi, chúng ta trước tiên đến Tây Hồ đi dạo, còn lại chờ đến trời tối lại tính tiếp." Vinh Cẩn Du vẫn quyết định trước tiên đến Tây Hồ du ngoạn, đó là vì nàng muốn đi đến nơi này chơi trước.

"Thiếu gia, ngài xem đó là Tô đê xuân hiểu*, đây là Lôi Phong tịch chiếu*, còn kia là Bình hồ thu nguyệt*, đó là *Đoạn kiều tàn tuyết, bên kia còn có Nam bình vãn chung* cùng Tam Đàm Ấn Nguyệt*, còn bên kia nữa là...." Tiêu Duẫn đã nhiều năm chưa về, hiện giờ trở về nhìn lại cảnh đẹp Tây Hồ, tất nhiên là vụ mừng khôn xiết. Làm người dẫn đường cũng trở nên đầy nhiệt tình cùng phấn khởi.

*Những cảnh đẹp đặc trưng ở Tây Hồ.

Vinh Cẩn Du nhìn cảnh đẹp như vậy không khỏi nhớ tới những thơ từ miêu tả cảnh đẹp Tây Hồ, ngẫu hứng ngâm vài câu thơ:

"Võ di tam thập lục hùng phong,

Cửu khúc thanh khê cảnh bất đồng.

Sơn thủy nhược tòng kỳ xử khán,

Tây Hồ chung thị tiểu gia dung."


"Ồ, đây là thiếu niên nhà ai, thật là tuấn mỹ. Văn thơ hay lại cũng thật phong lưu." Bên này xôn xao bàn luận.

"A, xem vị công tử kia lớn lên cũng thật anh tuấn, văn thơ cũng hay." Bên kia cũng ồn ào đánh giá.

"Công tử này tới từ nơi nào, thật là khí vũ bất phàm." Bốn phương tám hướng ồn ào như một cái chợ.

"Mau xem mau xem, hắn đang nhìn ta đấy."

"Nào có? Hắn là đang nhìn ta, trực tiếp nhìn chằm chằm người ta như vậy, thật là ngượng ngùng nha."

Nói xong vị cô nương kia còn không quên thẹn thùng nhẹ nhàng dùng khăn tay che nửa gương mặt, lâu lâu lại ném ánh mắt quyến rũ lại đây.

Vinh Cẩn Du ngâm thơ xong lại bỗng dưng trở thành tiêu điểm, nhìn xung quanh ngày càng nhiều người vô tình cố ý vây quanh đây, thẹn thùng, giả vờ ngắm cảnh nhưng thật ra là ngắm mỹ nam, thật sự vô cùng bất đắc dĩ, trong đó cũng không ít nữ tử mặt dày quang minh chính đại nhìn chằm chằm nàng đấy.

Vinh Cẩn Du thấy ngày càng nhiều người đến liền túm lấy Tiêu Duẫn chạy đi nơi khác. Vừa chạy đến chân cầu, không ngờ từ đâu bay tới một chiếc khăn gấm, vừa đúng lúc rơi xuống trước mặt Vinh Cẩn Du. Xuất phát từ phản xạ tự nhiên, Vinh Cẩn Du duỗi tay ra bắt lấy chiếc khăn gấm kia.

Ánh mắt tìm kiếm xung quanh, xuyên qua vòng vây đông nghìn nghịt người.

Chợt nhìn thấy một nữ tử vẻ mặt buồn bã mất mát, phiêu dật như tiên đứng ở trên cầu, nhìn theo ánh mắt của nàng tựa như đang nhìn chính mình, lại dường như đang nhìn chằm chằm chiếc khăn gấm trong tay mình.

Chờ nàng bừng tỉnh lại thì cô nương kia đã đi tới trước mặt mình, lễ phép mỉm cười.

"Chào cô nương, đây là khăn gấm của cô sao ?" Sau khi bừng tỉnh lại, Vinh Cẩn Du vẫn khiêm tốn lễ độ dò hỏi.

"Là tiểu nữ, vừa rồi vì không cẩn thận cho nên bị gió thổi rơi xuống." Vị cô nương này mặt hơi đỏ giải thích.

"Nếu đã như vậy thì vật hoàn cố chủ. Lần này cô nương đã bắt trúng rồi." Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói xong liền đem khăn gấm trả lại cho vị cô nương kia.

Từ xưa Giang Nam xuất mỹ nữ, quả thực là như thế. Bất kỳ nữ tử nào cũng có thể trổ mã thành mỹ nữ thanh thuần, dịu dàng động lòng người. Quả nhiên điển hình của Giang Nam là mỹ nữ tiểu gia bích ngọc*.

*Chỉ những người con gái nhỏ tuổi xinh xắn.

Cô nương kia khẽ gật đầu, nói: "Như vậy liền đa tạ công tử." Nhìn biểu tình của cô nương kia hình như có chút lưu luyến. Ai, một cái mỉm cười, vị cô nương này sợ rằng đã hồn xiêu phách lạc rồi.

"Di, sao lại có thể như vậy, nếu sớm biết thì ta cũng sẽ làm rơi khăn tay rồi."

"Đúng vậy đấy, sao có thể đến lượt nàng ta."

Âm thanh bất mãn, hối tiếc, kêu la liên tiếp vang lên xung quanh, thật lùng bùng lỗ tai, làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy vô cùng bất mãn.

"Cô nương không cần khách khí, chỉ là việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, tiểu sinh đi trước, chúng ta đi thôi Tiêu Duẫn." Vinh Cẩn Du không để vị cô nương kia khách sáo đã xoay người dẫn Tiêu Duẫn rời đi.

"Công tử, ngài thật là được hoan nghênh. Người nhìn bên kia, bên kia, còn có cô nương bên kia đều đang nhìn chằm chằm người, có trộm ngắm, có trắng trợn táo bạo, còn có người hình như vô tình nhìn sang. Thật sự là khuynh tâm muôn vàn thiếu nữ." Tiêu Duẫn hình như có chút không vui, tư vị này sợ rằng ngay cả hắn cũng không thể hiểu được.

"Đúng vậy, kỳ thật ngươi là đang muốn nói ta là yêu nghiệt hoành hành hại nước hại dân đúng không ?" Vinh Cẩn Du nói xong liền đem nụ cười quyến rũ vứt sang.

Tiêu Duẫn hơi hơi đỏ mặt, lắp bắp nói: "Ta, ta ta, ta nào có, ta chỉ muốn nói rằng thiếu gia quá mức tuấn mỹ, dễ dẫn đến những thị phi cùng phiền toái không cần thiết."

A, Tiêu Duẫn rõ ràng nghe được hàng loạt tiếng ca ngợi cùng tiếng hít thở không ngừng.

Ngay lúc Tiêu Duẫn cũng a một chút, trong lòng hắn cũng không tự nhiên hiện lên những lời này 'diệu có tư dung, hảo biểu tình*'

*Có gương mặt đẹp thì thần thái cũng sẽ tốt.

Vinh Cẩn Du quơ quơ cây quạt, dùng nó điểm trước ngực Tiêu Duẫn, nói: "A, ta nói đùa, ngươi không cần khẩn trương như vậy đâu."

Đã sớm quen việc bị người xưng hô như vậy, Vinh Cẩn Du tập mãi thành thói quen, nhìn mãi quen mắt.

Có một câu trước kia nàng đã nghe rất nhiều lần đó là: 'ngươi yêu nghiệt hại nước hại dân này, ta sớm muộn gì cũng thu phục được ngươi.' Ai bảo nàng lớn lên đều khiến nam nhân đố kị, nữ nhân ái mộ, hại nước hại dân làm chi đâu.

Tiêu Duẫn điều chỉnh tốt hơi thở, hỏi: "Được, ta đã biết, chúng ta hiện tại đi đâu vậy? Muốn đi đến hai thị không ?"

Vinh Cẩn Du nhìn xung quanh, lắc đầu nói: "Ân, không đi nữa, quay về khách điếm đi. Buổi tối còn có một nơi ta muốn đi." Vinh Cẩn Du liếc mắt một cái nhìn xung quanh đám người chật nh nêm cối, dứt khoát hạ lệnh hồi khách điếm nghỉ ngơi, buổi tối lại đi tiếp.

"Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu vậy? Trời đã tối rồi." Từ sau buổi chiều về khách điếm, Vinh Cẩn Du liền ở trong phòng nghỉ ngơi, thẳng đến trời tối mới ra khỏi phòng.

"Thanh lâu, sở quán." Cách nói thật giản dị nhưng lời nói ra lại thật kinh người.

"Cái gì? Thanh lâu, sở quán? Vì sao lại muốn đi nơi đó a?" Tiêu Duẫn có chút lo sợ, hắn miên man suy nghĩ, thiếu gia của hắn đã thành niên, có nhu cầu trong chuyện này cũng là điều bình thường.

"Tất nhiên là đi chơi, ta nghe nói hoa khôi thanh lâu đều thật xinh đẹp, mỹ nữ đẹp mắt, đương nhiên là muốn nhìn nhiều chút. Ngươi nói nơi nào đông người nhất, buôn bán tốt nhất, đoạn đường có vị trí tốt nhất, các cô nương xinh đẹp nhất đâu ?"

Vinh Cẩn Du muốn đi thanh lâu cũng chính là đi đến nơi loạn nhất, tính báo nhiều nhất, càng quan trọng nhất là kiếm tiền rất nhanh, hơn nữa giấu rất kĩ, cho nên mới đến.

Với lại chính nàng cũng rất muốn tới thanh lâu, dù sao trước kia nàng luôn muốn ngắm nữ tử thanh lâu, hiện nay có cơ hội nàng sao có thể buông tha.

Huống hồ có lẽ không ai sẽ nghĩ đến rằng đường đường là công tử Vinh Vương phủ lại là lão bản thanh lâu, nói không chừng còn kiêm chức tú bà luôn cơ đấy.

Ngẫm lại Vinh Cẩn Du cũng cảm thấy rất thú vị, đương nhiên Vinh Cẩn Du chính là kiểu người nói liền làm liền, đây gọi là miệng động, tâm động không bằn hành động đấy.

---------------Hết chương 10---------------