Chương 8

Lúc về đến nhà, Thiệu Vũ liền đi ngủ, lúc tỉnh lại, không còn nhìn thấy người kia, trong lòng mới nhẹ nhõm một chút.

Cậu rời giường đánh răng, quay về cười với chính mình trong gương, sau đó nói: *Có thể không gặp lại nữa*

Nói không cao hứng là giả.

Cậu thật sự rất muốn thoát khỏi Dương Thừa Thượng.

Cũng không phải bởi vì chán ghét, mà là e ngại mối quan hệ kỳ dị này.

Thời gian rất nhanh đến ngày tựu trường, cậu được ba mẹ ân cần căn dặn, nhấc theo bao lớn bao nhỏ lên tàu hỏa phía bắc. Ngồi hai ngày, mới tới chỗ cần tới.

Hoa mắt chóng mặt xuống xe, lại cùng đoàn người đi ra đứng ở cửa, đang muốn đi đến trạm xe buýt bên kia, một người bất ngờ đứng trước mặt cậu.

Là Dương Thừa Thượng.

Thiệu Vũ sợ hãi đến suýt chút nữa ném hành lý cầm trên tay, còn đang ngây người, Dương Thừa Thượng lấy một bao lớn trên tay cậu cầm lấy, "Đi theo tôi"

Thiệu Vũ đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, mới hoang mang hoảng loạn đuổi theo bước chân của anh, vừa mở miệng suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, "Đi...... Đi đâu?"

"Chổ ở"

"Hả?" Thiệu Vũ đầu óc có chút choáng, "Dương Thừa Thượng, anh...........Anh sao lại ở chổ này?"

"Tôi ở chỗ này tìm được việc làm" Dương Thừa Thượng quay đầu lại liếc cậu một cái, sắc mặt nhàn nhạt, "Không phải nói muốn cùng nhau sao?"

Thiệu Vũ bị doạ, mở to mắt, một mực không dám phản đối, chỉ được theo anh đi về phía trước.

Phi, cái đài ước nguyện vớ vẩn. Căn bản không một chút linh nghiệm!

Tôi muốn tìm bạn gái a!

Những câu nói này không dám nói ra, chỉ có thể oán thầm. Dương Thừa Thượng không dẫn cậu đến trạm xe buýt, mà là đang dừng lại trước một chiếc xe nhỏ, sau khi cốp xe (cái sau xe ô tô á) mở ra, đem hành lý để vào, lại mở cửa xe ra.

Thiệu Vũ ngồi vào chỗ kế bên tài xế, mặt đầy hiếu kỳ, "Xe của anh?"

"Mượn của đồng sự" Dương Thừa Thượng nhìn cậu vẫn còn đang nghi hoặc, biết cậu muốn hỏi cái gì, lại tiếp tục nói: "Mùa hè năm rồi không có chuyện làm, đi học lái xe, nhưng chưa có giấy phép lái xe"

Thiệu Vũ lại sợ hết hồn, "Này......"

Dương Thừa Thượng đột nhiên nở nụ cười, "Vì lẽ đó cậu đeo dây an toàn vào, không nên khiến cho cảnh sát giao thông chú ý"



Anh đột ngột cười, không giống như là chế nhạo, nhẹ nhàng nhàn nhạt. Thiệu Vũ làm theo, nhìn anh chậm rãi lái xe, xe chạy trên đường. Trong xe mở nhạc, mở máy điều hòa, thân thể Thiệu Vũ đổ mồ hôi từ từ bình tĩnh lại. Dương Thừa Thượng lấy một bình nước cho cậu, Thiệu Vũ uống một hớp, mới mở miệng, "Anh sao lại ở đây?"

Đây là lần thứ hai hỏi, không giống với lần đầu tiên thất kinh.

"Tôi đến gần một tháng rồi, tìm được một công việc, nấu ăn ở một quán bar"

"Quán bar? Nấu ăn?"

"Ừm, chơi xong rồi đói bung, cũng có người kiu thức ăn khuya" Dương Thừa Thượng dáng vẻ lái xe rất chăm chú, mím môi, ngón tay co lại.

Thiệu Vũ vỗ vỗ trán của chính mình, "Thật sự không đi học sao? Nơi này xa như vậy, tại sao tới nơi này.........." Cậu đột nhiên mở to mắt, nghĩ đến lời Dương Thừa Thượng vừa nói, lúc này mới xác định được, anh ấy vì mình mới đến nơi này.

Dương Thừa Thượng khẽ cười, "Tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi......"

Thiệu Vũ lập tức biện bạch, "Tôi không có!"

"Hoá ra là không có sao?" Dương Thừa Thượng nghiêng đầu, trong đôi mắt ý cười càng rõ ràng, "Vậy thì tốt rồi, chúng ta ở chung đi"

Lái xe một canh giờ, mới vừa tới chỗ cần tới. Là một tiểu khu có công viên, bên trong có một bể phun nước, còn có giả sơn khê lưu (hòn non bộ), trên sân cỏ rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, người già tụ lại cùng nhau tán gẫu.

Dương Thừa Thượng lái xe đến dưới lầu một toà nhà, đem hành lý ra.

Bên trong có thang máy, Dương Thừa Thượng bấm tầng 11.

"Chổ này rất gần trường cậu, tôi từng thử đi xe đạp 15 phút đã đến" Dương Thừa Thượng nhìn cậu, dự đoán cậu có thể sẽ không tin, vì vậy mở miệng trước.

Thiệu Vũ có chút lúng túng, tìm đề tài qua loa, "Chỗ này không đắt chứ?"

Cách một lối đi chính là phố kinh doanh, trước cửa có trạm xe buýt, đi khoảng năm phút chính là vào cửa tàu điện ngầm, còn có siêu thị lớn. Bên trong tiểu khu lại đậu đầy xe ô tô cao cấp, như là nơi ở của người có tiền.

"Cũng không quá đắt. Toà nhà này mới mở, tôi chọn căn này bởi vì không quá lớn, không được người khác coi trọng nên không bán được"

Thiệu Vũ không rõ vì sao, "Anh......Mua căn này?"

"Cung phòng (phòng để tra khảo tội phạm)" Thang máy lên đến, Dương Thừa Thượng đi ra ngoài trước, đi tới cuối hành lang, móc chìa khoá trên người ra. Anh đổi giày, nhìn thấy Thiệu Vũ còn ngốc lăng, cười cợt, "Hoan nghênh về nhà"

Nghe xong bốn chữ này, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Thiệu Vũ đi vào, nhìn thấy có một đôi dép đi trong nhà, liền thay giày thể thao trong chân ra. Khi thấy trang hoàng bên trong, cậu có chút há hốc mồm.

Kỳ thực đồ vật bên trong cũng không tính là được trang hoàng, bên trong gian phòng trống rỗng, chỉ có trên đất bày mấy cái đệm, còn có một cái bàn vuông nhỏ, ngoài anh ra chẳng còn cái gì cả.

Dương Thừa Thượng vẫy vẫy tay với cậu, "Tiền cọc đã thanh toán, trang trí đơn giản một chút, đã không còn lại bao nhiêu"

Thiệu Vũ quả thực có chút không hiểu anh đang suy nghĩ gì, một mực thật giống tất cả những thứ này đều liên quan đến cậu. "Dương Thừa Thượng, là anh nói, anh ở đây một tháng, ở nơi xa này mua nhà?"



"Dù gì đều phải có nhà ở, tôi cảm thấy mua khá là có lời"

Thiệu Vũ hỗn loạn, "Anh lấy đâu ra tiền? Chổ này, cũng phải ba trăm ngàn!"

"Không đến mức đó, 45 vạn, 20% tiền cọc" Anh cười cười, dẫn Thiệu Vũ đi vào bên trong.

Phòng ốc rất sạch sẽ, phòng ngủ kèm phòng tắm, thêm nhà bếp cùng ban công, cũng khoảng 80 mét vuông. Thiệu Vũ theo anh tiến vào phòng ngủ, mới phát giác được nơi này thật là có người đã ở.

Bên trong có chút gia cụ, ít nhất có giường, còn có một tủ đứng. Dương Thừa Thượng đem rèm cửa sổ kéo ra, để ánh sáng mặt trời soi vào.

Thiệu Vũ nhìn bóng lưng của anh, hỏi: "Dương Thừa Thượng, anh thật sự quyết định như vậy?"

"Ừm. Giấy tờ nhà đứng tên hai chúng ta. Tôi trả tiền cọc rồi, tiền hằng tháng là 1500" Anh xoay người lại nhìn cậu, "Vì vậy chúng ta sau này có chút cực khổ"

Thiệu Vũ trong lòng có dự cảm không tốt.

Dương Thừa Thượng cười xán lạn, "Thức ăn cùng sinh hoạt chi tiêu tôi phụ trách, tiền góp hàng tháng cậu góp"

Thiệu Vũ lườm một cái, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy.

"Nếu như khất nợ, chúng ta sẽ không còn chổ ở. Đừng nói cậu còn có thể ở ký túc xá, tôi ngủ vòm cầu cũng nhất định sẽ lôi kéo cậu theo" Dương Thừa Thượng nghiêng dựa vào vách tường, ánh mặt trời chiếu lêи đỉиɦ đầu của anh.

Thiệu Vũ kháng nghị, "Tôi còn đi học!"

" Đại học rất nhàn rỗi, có thể đi làm thêm"

"Tôi chưa đủ 18 tuổi!"

"Sinh nhật cậu là vào mùa hè, đã sớm qua"

"Tôi không có kinh nghiệm làm việc......."

"Yên tâm, bồi bàn bưng bê cái gì tôi cũng cảm thấy không cần có kinh nghiệm"

"Dương Thừa Thượng, tôi áp lực thật lớn a........."

"Hắc, có áp lực mới có động lực"

Thiệu Vũ nhìn nụ cười tà ác của anh, khóc không ra nước mắt.

Cậu ảo tưởng về sinh hoạt tươi đẹp ở trường a, ảo tưởng một bên đùa giỡn một bên tán gái, cuộc sống hạnh phúc a, toàn bộ đều tan thành bọt nước.