Dạ hội tiến vào cao trào. Chắc do bị ràng buộc quá lâu, mọi người chơi có chút "điên". Lúc Thiệu Vũ xuống sân khấu là sau khi đã hát xong hai bài, trên đường xuống bị mọi người bắt uống ba ly bia lớn. Dương Thừa Thượng ngửi thấy mùi bia trong hơi thở cậu, hơi nhíu mày.
Thiệu Vũ vịn bờ vai của anh, sắc mặt có chút hồng: "Dương Thừa Thượng, anh không uống rượu sao?"
"Ừm, dễ say"
"Hum, anh quả thật chẳng thú vị chút nào". Thiệu Vũ ngồi ở bên cạnh anh, nhắm mắt lại, có chút ảo não: "Haizz, tốt nghiệp lại không có ai tỏ tình, cũng quá thất bại rồi!"
Dương Thừa Thượng mặt không biến sắc: "Cậu hi vọng có sao?"
"Đương nhiên a. Tuy rằng nhiều khả năng là không thể ở bên nhau, nhưng là vẫn sẽ có chút cảm giác thành tựu a...." Thiệu Vũ cười tủm tỉm, sáp lại gần để nhìn anh: "Có người thích mình, là chuyện rất vui mà"
Dương Thừa Thượng không để ý tới cậu, cúi đầu uống nước trái cây của mình.
"Này, lát nữa chúng ta chuồn ra uống thêm một trận chứ?"
"Không đi"
"Tại sao không đi? Cơ hội tốt a"
"Tôi sẽ say"
"Vậy thì nhìn tôi uống, đêm nay chúng ta không trở về ký túc xá, đi ở khách sạn bên ngoài đi! Tôi cũng phải xa xỉ một lần!" Thanh âm của Thiệu Vũ trầm xuống, cùng chút mơ hồ không rõ.
Dương Thừa Thượng mắng một tiếng: "Ngu ngốc"
Khi dạ hội kết thúc, đã là mười hai giờ, đúng lúc là thời điểm chợ đêm náo nhiệt nhất. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, gọi chút đồ nướng và bia. Dương Thừa Thượng bị Thiệu Vũ khích đến phiền, miễn cưỡng uống nửa chai bia.
Thiệu Vũ có chút say nhưng vẫn còn nhớ tới lời của mình đã nói, thật sự dẫn Dương Thừa Thượng cùng nhau đến khách sạn, thuê một gian phòng.
Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy hai người nam thuê phòng, hơi kinh ngạc. Thiệu Vũ thản nhiên tiếp nhận chìa khoá phòng, tiến vào thang máy.
Thiết bị trong phòng so với quán trọ ắt phải tốt hơn nhiều, có TV, có điều hòa, còn có buồng tắm. Dương Thừa Thượng tắm rửa sạch sẽ, đi ra nhìn thấy Thiệu Vũ đã nằm yên trên giường, cau mày lay tỉnh cậu, để cậu đi tắm rửa.
Tiếng nước trong buồng tắm rất lớn, Dương Thừa Thượng cũng không biết cậu có ngã vào buồng tắm ngủ hay không, cầm điều khiển bấm tới bấm lui đổi đài, dường như không để tâm đến bất cứ chương trình nào.
Trước đây rất nhiều lần ngủ cùng nhau, ngoại trừ ban đầu không thích ứng, sau đó từ từ cũng buông lỏng.
Nhưng tối hôm nay, cảm giác căng thẳng trước đây lại trở về, khiến anh tâm hoảng ý loạn.
Thiệu Vũ tắm rửa tận nửa tiếng mới ra ngoài, khăn tắm quấn quanh eo, đỏ mặt nói không cẩn thận làm quần áo ướt hết rồi. Dương Thừa Thượng nhìn cậu vài lần, ánh mắt đưa đến phần eo, nhíu mày hỏi: "Cậu không có mặc qυầи ɭóŧ?"
Mặt Thiệu Vũ càng đỏ thêm: "Qυầи ɭóŧ cũng ướt"
Dương Thừa Thượng thở dài, không thể làm gì khác hơn là bò dậy, đi về phía buồng tắm.
Quần áo ướt đều nằm trên mặt đất, anh mở nước tùy tiện giặt, lại tìm thấy mấy cái giá áo treo bên cửa sổ. Hôm nay trời nóng, đến sáng mai có lẽ sẽ kịp khô.
Lúc trở về giường, Thiệu Vũ đã nằm lỳ ở trên giường, chăn mỏng đắp lên cơ thể, đôi mắt tròn vẫn cứ mở to, bên trong đôi mắt ấy còn có chút nước, trông vô cùng lấp lánh.
Dương Thừa Thượng giả vờ thản nhiên đi tới, nằm xuống giường, tắt đèn, cầm điều khiển cố gắng xem TV.
Ánh mắt nóng bỏng của Thiệu Vũ, thấp thỏm dâng lên trong lòng anh. Anh giả vờ bình tĩnh xem TV, xem được tầm năm phút đồng hồ thì có một bàn tay nóng bỏng từ từ mò đến bên eo anh.
Dương Thừa Thượng sợ đến mức suýt chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, xoay đầu lại, thấy Thiệu Vũ híp đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm lại, dưới ánh sáng lờ mờ, cũng có thể xem là vô cùng gợi cảm.
=======[Ta là đường phân cách H]=======
Thiệu Vũ thức dậy khá sớm, trời đã có chút sáng, toàn thân cậu thoải mái, còn chậm rãi xoay người.
Nhưng khi nhìn thấy tình hình của hai người phía dưới chăn, cậu mới chấn động.
Dưới chăn là một cảnh tượng hỗn loạn, ráp trải giường đã bị nhăn nhiều chổ, cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Dương Thừa Thượng còn đang ngủ, dưới mắt còn có một quầng thâm.
Thiệu Vũ nuốt nước miếng, nhìn đến JJ của mình rồi lại nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mông của Dương Thừa Thượng, cảnh tượng tối hôm qua điên cuồng lướt ngang đầu cậu, khiến toàn thân cậu run lên một trận.
Cậu lại có thể "thượng" một tên đàn ông.
Cảm giác vô lực từ đáy lòng dâng lên, mặt Thiệu Vũ vô cùng phức tạp mà nhìn Dương Thừa Thượng, mãi đến khi anh mở mắt ra, tỉnh dậy.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau gần như một phút, Dương Thừa Thượng dường như cũng nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Anh cũng không có phản ứng kịch liệt gì, chỉ là từ từ ngồi dậy. Mông dường như có chút đau, anh nhíu mày.
"Dương Thừa Thượng....." Thiệu Vũ chậm rãi mở miệng, không biết nên nói cái gì.
Mặt Dương Thừa Thượng không chút cảm xúc, xoa xoa cái trán, anh ngẩng đầu nhìn Thiệu Vũ đang "ngốc": "Này"
Thiệu Vũ vội vã "Ừ" một tiếng.
Anh ta sẽ nói cái gì? Lẽ nào là "Không cần để ý"?
Trong đầu còn đang suy nghĩ miên man, Dương Thừa Thượng đã mở miệng: "Cậu sẽ chịu tránh nhiệm chứ?"
"Hả?" Mắt Thiệu Vũ choáng váng.
Dương Thừa Thượng mở hai chân ra, khiến nơi nhếch nhác hiện rõ ra trước mặt cậu. "Cậu xem, đều là cậu làm cho......"
"Tôi......tôi......." Thiệu Vũ căng thẳng nuốt nước miếng một cái, chưa kịp nói gì, đã bị hai chữ "Trách Nhiệm" này làm cho hãi hùng khϊếp vía.
Một người đàn ông a, tìm cậu chịu tránh nhiệm a.
Dường như không có cách nào chịu trách nhiệm chuyện này, nhưng mắt vừa mới nhìn thấy cảnh tượng dưới thân của anh, căng thẳng trong lòng lại biến thành hổ thẹn.
"Tối hôm qua tôi đã cự tuyệt, cậu vẫn cứ đè xuống, tôi đẩy ra không được" Ngữ khí bình tĩnh của Dương Thừa Thượng nghe thế nào cũng như đòi mạng, rõ ràng là không có một chút đáng thương, nhưng nghe vào tai Thiệu Vũ, cảm giác áy náy càng ngày càng mãnh liệt.
"Là lần đầu của tôi"
Thiệu Vũ vội vã mở miệng: "Tôi cũng là......"
Dương Thừa Thượng cắt lời cậu: "Cậu đây là muốn tôi chịu trách nhiệm?"
Thiệu Vũ suýt chút nữa cắn phải lưỡi: "Không phải....."
"Vậy là không muốn chịu trách nhiệm?"
Thiệu Vũ càng hoảng hơn: "Không phải!"
Dương Thừa Thượng gật gù: "Đồng ý chịu trách nhiệm là được rồi"
Thiệu Vũ thấy anh giải quyết dứt khoát, có chút mờ mịt lúng túng.
Vì một người đàn ông mà chịu trách nhiệm chuyện như vậy....
Hai người bình tĩnh một lúc, Dương Thừa Thượng chậm rãi xuống giường, đi nhặt quần áo nằm rãi rác dưới mặt đất, Thiệu Vũ nhìn thấy dấu vết đầy người anh ta, trong lòng có chút không thông: "Dương Thừa Thượng......."
Dương Thừa Thượng nhìn cậu: "Tôi cũng không muốn làm khó cậu. Sau này......Sau này nếu như cậu kết hôn thì tôi sẽ quên chuyện tối hôm qua"
"Hả?" Thiệu Vũ ngơ ngác nhìn anh.
Dương Thừa Thượng đi về phía buồng tắm, từng bước di chuyển đều khó khăn, chất lỏng bắn vào trong cơ thể tối hôm qua đang từ từ chảy xuống đùi. Thiệu Vũ nhìn qua, gò má lập tức đỏ bừng.
Dương Thừa Thượng quay đầu lại, đột nhiên cười nhẹ: "Hay là cậu muốn chịu trách nhiệm cả đời?"