Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày lễ tình cũng là ngày mùng năm tháng Giêng, Thiệu Vũ rất sớm đã ra khỏi giường, Dương Thừa Thượng còn đang ngủ. Cậu cẩn thận từng li từng tí một mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt, sau đó ra ngoài.

Trên đường người cũng không nhiều, một cô gái khác đã sớm đang chờ cậu, bọn họ chọn phố kinh doanh, chuyện làm ăn khá tốt, kết thúc một ngày là có thể kiếm lời chút ít.

Thời điểm chạng vạng (gần tối) thu dọn, còn sót lại mười mấy đoá hoa hồng, cô gái kia một đoá cũng không giữ lại, toàn bộ cho Thiệu Vũ, còn vỗ vỗ vai cậu, hào khí nói: "Cố gắng biểu lộ nha"

Thiệu Vũ cười gượng, tách ra rồi về nhà. Dương Thừa Thượng đang nấu ăn, trong nhà không có lọ hoa, Thiệu Vũ tìm cái bình cho nước vào từ từ cắm hoa, tỉ mỉ từng cành.

Chờ khi làm xong, quay đầu lại mới phát hiện Dương Thừa Thượng đem đồ ăn lên đứng phía sau nhìn, Thiệu Vũ cười cợt, nói: "Còn lại không bán hết nên cầm về"

Sau khi nói xong liền hận không thể cắn chết chính mình.

Dương Thừa Thượng một mặt không quan tâm, "Tôi cũng biết là như vậy. Đi rửa tay, ăn cơm"

Món ăn là đồ ăn thừa của ngày hôm qua, Dương Thừa Thượng xào thêm một dĩa cải xanh. Mỗi ngày ở nhà, lượng cơm ăn đều giảm xuống, Thiệu Vũ chỉ ăn một chén cơm đã no. Dương Thừa Thượng liếc mắt nhìn cậu, ngữ khí không mặn không nhạt, "Ăn bên ngoài rồi sao?"

"Không có" Thiệu Vũ giúp thu dọn chén đũa, "Này, có muốn đi chơi chổ nào không?"

Dương Thừa Thượng nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, "Cậu định hôm nay?"

Thiệu Vũ vẻ mặt có chút ngớ ra, ".........Coi như tôi chưa nói"

Dương Thừa Thượng nhìn cậu như vậy liền cười, "Đột nhiên muốn uống rượu, chúng ta đi siêu thị mua rượu?"

"Được"

Hai người đều mặc quần áo dày, còn đội mũ, không có nắm tay, tay đều giấu ở trong túi sách của mình. Khí trời lạnh vượt quá tưởng tượng, Thiệu Vũ nói chuyện đều có chút run, "Vẫn là trong nhà tốt hơn, bên ngoài lạnh như vầy"

"Lại đây, gần lại một chút"

Thiệu Vũ nhìn gò má của anh, đột nhiên xuất hiện cảm động khiến thanh âm cậu cũng ôn nhu hơn không ít, "Dương Thừa Thượng, anh vì tôi mới đến thành phố này sao?"

Dương Thừa Thượng không chút nào nhăn nhó, thừa nhận, "Đúng vậy a. Lúc đó biết cậu muốn tới nơi này học, sợ cậu không chịu trách nhiệm, liền đuổi tới"

Thiệu Vũ quả thực muốn nhiệt lệ (nước mắt vui mừng), "Tôi thực sự có vô tình như vậy? Nói không giữ lời?"

"Gần như" Dương Thừa Thượng nhìn cậu một chút, "Có điều bởi vì cậu là mục tiêu của tôi, vì vậy tôi mới đến. Ngược lại nếu không gặp liền tìm một người khác"

"Nghe thật thương cảm"

"Cậu thần kinh thô thiển như vậy cũng biết thương cảm?" Trên mặt Dương Thừa Thượng lộ ra nụ cười, hơi chớp mắt, "Có phải cũng yêu tôi rồi không?"



Thiệu Vũ gật đầu, trên mặt cũng mỉm cười, "Gần đủ rồi. Tôi cơ hồ đã có thể vượt qua chướng ngại giới tính, Dương Thừa Thượng, muốn tôi khen anh không?"

"Khen ngợi không êm tai, việc nhà ngày mai bao hết"

"Vậy tôi không nói" Thiệu Vũ đi mau hai bước, ló đầu nhìn công viên bên cạnh, "Anh xem, không biết ai còn lấy nhiều đèn màu như vậy quấn ở nơi này. Ngày lạnh như vậy, thực sự có tình nhân đến sao"

"Có a, chúng ta trước tiên mua rượu rồi đến ngồi đây uống"

"...........Tha cho tôi đi"

Ra tiểu khu, đi vòng, đi qua một cái hẻm hẹp nữa thì có một siêu thị nhỏ. Hai người chọn hai chai rượu mạnh cùng một ít đậu phộng, còn có cánh gà cánh vịt, trả tiền ra ngoài rồi trở về.

Thiệu Vũ thấy Dương Thừa Thượng thật sự có ý đồ tiến vào công viên, hận không thể đánh chính mình. Chờ đi vào, đột nhiên lại hơi kinh ngạc.

Bởi vì những đèn màu kia, thực sự rất đẹp. Đủ mọi màu sắc, treo ở trên cây, treo ở trên đình, còn có cái thả xuống. Trong đình không có ai, Dương Thừa Thượng đem đồ vật đặt tại trên bàn đá, cũng không chú ý đến nhiệt độ, an vị trên ghế đá.

Ánh sáng nhu hòa huyễn lệ (loá mắt) Tầng tầng soi sáng xung quanh, thế giới trong đình hoàn toàn mông lung ám muội, những hàn khí kia tựa hồ đều rụt đầu lại, chỉ dám ở bên ngoài giương nanh múa vuốt.

Kỳ thực vẫn là rất lạnh, chỉ là nhìn thấy người kia trong mắt đầy hào quang (ánh sáng rực rỡ), liền cảm thấy ngày mai dù bị cảm cũng không phải đại sự gì.

Thiệu Vũ cắn mở nắp chai, hai người cụng với nhau, từng người nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Mùi vị cay đơn thuần lưu luyến ở đầu lưỡi, chất lỏng hừng hực từ cuống họng chảy xuống, tâm liền ấm lên. Dương Thừa Thượng cười cợt, "Lần đầu theo cậu đón lễ tình nhân"

Thiệu Vũ mỉm cười, cậu cũng không phải lần thứ nhất cùng người khác đón lễ tình nhân. Trước đây cùng Lộ Giai cũng đón một lần, còn nhớ lúc đó chính mình vội vã cuống cuồng, chuẩn bị quà, còn mua hoa.

Một ngày kia trải qua như thế nào mình cũng không thế nào nhớ nổi, nữ nhân rất dễ cảm động, cũng rất làm nũng, cái gì đều phải chính mình chạy trước chạy sau, nhưng vui vẻ chịu đựng. Khi đó có thể so với hiện tại còn kích động hơn, cũng có hôn hít, chỉ là thời gian đã qua, chung quy cái gì cũng đã quên.

Hiện tại tướng mạo Lộ Giai ở trong đầu đều mơ hồ.

"Năm nay còn muốn tiếp tục làm việc ở nơi đó sao?"

"Ừm"

Thiệu Vũ nhìn anh, "Đãi ngộ cũng không tệ, chỉ có điều anh không phải muốn làm đầu bếp sao? Hiện tại hoàn cảnh quán bar, có chút không thích hợp"

"Tôi cũng cảm thấy chính tôi là loại người chờ ở nhà bếp cả đời, say này đến 30 tuổi sẽ có một cái bụng lớn, người nhà thích ăn gì thì tôi sẽ nấu món đó. Thế nhưng hiện tại cũng không tệ, tôi phát hiện tiếp xúc với người khác cũng không quá khó khăn, khuôn mặt tươi cười, một chút dễ chịu, hầu như đều có thể ứng phó được"

"Không có gây chuyện sao?"

"Chủ của tôi có chút quan hệ, căn bản không có người đến gây sự, huống hồ chúng tôi là quán bar nề nếp" Dương Thừa Thượng lấy một hạt đậu phộng ném vào trong miệng, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, "Cậu thì sao? Năm nay tốt nghiệp, có nghĩ tới phải làm gì chưa?"



"Tôi? Cố gắng được nhận chính thức, nhà công ty cũng không tệ lắm" Thiệu Vũ ánh mắt nóng rực. "Dương Thừa Thượng, sau này anh sẽ vẫn ở chổ này sao?"

Dương Thừa Thượng uống một hớp rượu, đầu ngón tay đều nóng lên, "Có thể"

Không có ai lên kế hoạch, mục tiêu người này là sau khi tốt nghiệp cũng sẽ cắt đứt liên hệ, cậu không biết sau này còn có thể làm cái gì, có thể cứ như vậy nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi) sống, cũng không là một chuyện tốt.

Thiệu Vũ nhìn sắc mặt ửng đỏ của anh, đột nhiên có chút khổ sở.

Rõ ràng là lễ tình nhân, có thể đàm luận đề tài này nhưng cũng có hạn, chỉ là một khi mạnh mẽ nhắc nhở chia lìa. Hai người cẩn thận nói ước định, năm đó chính mình chỉ cảm thấy xa xôi, ước gì thời gian trôi qua nhanh một chút. Hiện tại thật sự sắp tới rồi, lại cảm thấy tựa hồ quá nhanh.

Người đúng là sinh vật rất mâu thuẫn.

Thiệu Vũ nói: "Xin lỗi"

Dương Thừa Thượng ngẩng đầu lên cười, ánh đèn năm màu chiếu vào mặt anh, vừa bình thường lại xảy ra biến chuyển lớn, "Không có gì"

Đem vật mua được ăn hết, hai người mới trở về nhà. Tắm rửa sạch sẽ, Dương Thừa Thượng hoa hồng chuyển qua trên tủ đầu giường ở phòng ngủ, còn cẩn thận chỉnh sửa một chút. Lúc đi vào Thiệu Vũ nhìn thấy anh nhìn hoa hồng cười, đột nhiên sinh ra cảm giác điên cuồng giống như là muốn hôn anh.

Đầu lưỡi quấn quýt, đầu ngón tay giao nhau, nụ hôn này từ kịch liệt chuyển thành ôn nhu, Thiệu Vũ chỉ cảm thấy nhịp tim đập của chính mình xưa nay không nhanh như vậy. Đèn bị Dương Thừa Thượng tắt đi, cậu lại mở nó lên, để ánh sáng chiểu đến khuôn mặt Dương Thừa Thượng.

Con mắt không nỡ nhắm lại, nhìn nam nhân gầy yếu ngước cổ nhắm hai mắt, cắn môi thấp giọng rêи ɾỉ, thân thể của cậu cũng có phản ứng, "tính khí" của cậu cũng cương lên, cậu thống khổ cau mày, cậu vui thích rơi lệ.

Khoang ngực cổ động lợi hại, chống cả người lên, toàn bộ tư tưởng lo lắng đều vô ích. Gia đình, cha mẹ, tỷ tỷ, truyền thống,những thứ suy nghĩ hằng ngày, lúc này đều biến mất. Trong mắt trong đầu cậu tất cả mọi thứ đều bị dưới thân người này toàn bộ chiếm đầy.

Muốn nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa, mãi đến khi đem người này khảm vào bên trong thân thể mình, hòa làm một thể.

Không muốn chia lìa.

Muốn vĩnh viễn cùng nhau.

Cùng nhau ăn cơm cùng uống rượu đồng thời xem phim.

Muốn vĩnh viễn cùng nhau.

Chỗ hổng bị mở ra, Thiệu Vũ bắn vào trong đó, cúi đầu bên tai Dương Thừa Thượng nhẹ nhàng nỉ non (líu ríu): "wo ái nĩ"

Những cảm giác mãnh liệt này không phải là qua loa lơ là, chúng nó toàn bộ đang nói không muốn mất đi người này.

Nếu như đây chính là yêu, như vậy tôi đã yêu anh.

Tôi đã đã yêu anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »