Chương 2:

Chương 2: Công chúa kỳ lạ (tiếp)

Lần đầu tiên các cung nữ tất Chiêu Bình công chúa có bộ dáng ngang tàng như vậy, các nàng có chút không biết làm sao. Cũng may Cố Cửu Lân kịp thời giải vây, phân phó nói:

“Các ngươi đi ra ngoài trước, nơi này có ta là được rồi.”

Mọi người như trút được gánh nặng nối đuôi nhau đi ra ngoài, còn tri kỷ mà đóng cửa lại.

“Công chúa.”

Cố Cửu Lân làm như không thấy sự bất thường của Ân Phức Nhã.

“Còn muốn phân phó gì nữa không?”

“Không có không có, a, chúng ta cần phải uống rượu giao bôi đúng không?”

Ân Phức Nhã chớp mắt, vội vàng bưng chén rượu lên nhét vào trong tay Cố Cửu Lân.

“Đến, chúng ta uống rượu giao bôi, uống xong rồi lên giường.”

“…”

Người lý trí như Cố Cửu Lân cũng ngây người trước diễn xuất phóng khoáng của Ân Phức Nhã.

“Đây là rượu hợp hoan.”

“Đúng đúng đúng, rượu hợp hoan.”

Ân Phức Nhã bưng chén rượu rồi đưa đến bên môi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Cửu Lân, liên tục thúc giục hắn.

“Mua uống đi.”

Rượi dính vào môi, Cố Cửu Lân ngay lập tức biết ly rượu này có trộn lẫn một ít xuân dược liều mạnh. Nếu hắn không đoán sai, xuân dược hẳn là được vị công chúa trước mặt này trộn vào.

Nhìn ánh mắt nôn nóng lại kiềm chế của đối phương, Cố Cửu Lân rũ mắt và uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Nhân lúc hắn uống rượu, Ân Phức Nhã vội vàng lén lút hất ly rượu của mình đi, sau đó nàng nuốt bọt và quan sát phản ứng của Cố Cửu Lân.

Chỉ một lát sau, mặt Cố Cửu Lân ửng hồng, hai chân nhũn ra rồi té ngã lên giường, dáng vẻ đó rõ ràng là tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, thần trí không rõ ràng.

“Công chúa.”

Cố Cửu Lân đưa một tay lên xé cổ áo, một tay thì đưa về phía Ân Phức Nhã:

“Nhã Nhi, đã không còn sớm nữa, chúng ta mau viên phòng thôi.”

“Hừ.”

Ân Phức Nhã nhảy về phía sau một bước, rất khinh thường mà nói:

“Viên cái đầu ngươi, lão tử là người mà ngươi muốn ngủ là có thể ngủ sao, nằm mơ.”

Cố Cửu Lân:

“…”

Ân Phức Nhã cởi hỉ phục chỉ mặc một mình áo trong rồi nằm dài trên ghế, thở ra thật mạnh.

“Bây giờ mới thoải mái, quần áo của nữ nhân thật nhiều lớp, nóng chết ta.”

Nàng thấy Cố Cửu Lân đang ngủ thì lẩm bẩn tự nói với mình rồi sau đó lao lực kéo hai chân đối phương dịch lên trên giường.

Cố Cửu Lân uống xuân dược, dươиɠ ѵậŧ dưới háng dựng thẳng lên, đỉnh quần áo thành một cái lều trại nhỏ, Ân Phức Nhã không cẩn thận thấy được ngay lập tức dời mắt đi, một lát sau, nàng lại tò mò quay lại nhìn.

Nàng nhìn lướt qua Cố Cửu Lân, sau đó cẩn thận duỗi tay sờ soạng mấy cái trên dươиɠ ѵậŧ của hắn, tức khắc sắc mặt nàng xanh mét.

“Ta thao, lớn như thế, còn may lão tử cơ trí, nếu như bị thứ này đâm cúc hoa của ta không đúng, hiện tại là bức, bức sẽ rách mất.”

“Không phải ta cố ý muốn hạ xuân dược cho ngươi, nhưng ta tìm biện pháp giải quyết cho ngươi.”

Ân Phức Nhã cong lưng nhìn về phía gầm giường, nàng biết rằng Cố Cửu Lân hẳn là thần trí không rõ ràng thì hắn lại mở hai mắt, đáy mắt trấn tĩnh lạnh mặt nhìn động tác của nàng.

“A ta thao, thật mẹ nó nặng, giống như sắt vậy.”

Ân Phức Nhã thở phì phò, cố sức mà kéo một người từ dưới gầm giường ra.

Cố Cửu Lân rũ mắt và phát hiện nàng kéo từ dưới gầm giường ra một tiểu thái giám ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan thanh tú, thân hình nhu nhược. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh biển của thái giám, tóc chỉ dùng một sợi dây vải màu lam buộc lại, thoạt nhìn rất tầm thường, là những thái giám mà bên cung thường thấy nhất.

Không biết Ân Phức Nhã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm thái giám này hôn mê và giấu dưới gầm giường. Tóm lại, bây giờ Ân Phức Nhã đã khiêng được thái giám này lên giường, nàng cũng mệt mỏi đến mức nằm liệt trên giường một lúc lâu.

Lúc này, Cố Cửu Lân đã đoán được gần hết chủ ý của Ân Phức Nhã, nhưng giờ phút này hắn thập phần hứng thú nhìn nàng bận trước bận sau, đầu tiên là cởi sạch quần áo của tiểu thái giám kia, nghiên cứu háng hắn một chút rồi quay người cởϊ qυầи áo của Cố Cửu Lân.

Tuy rằng Cố Cửu Lân thể nhược nhưng dáng người lại không nhược, ngược lại, vì hắn sinh ra trong một gia đình võ tướng nên trên người bao trùm một tầng cơ bắp mỏng, đường cong lưu sướиɠ. Bởi vì Cố Cửu Lân trúng xuân dược, trên người hắn tiết ra một tầng mồ hôi khiến cho da thịt hắn phát ra ánh sáng như tơ lụa tốt nhất.

Chân tay của hắn thon dài, cơ bụng rắn chắc, dươиɠ ѵậŧ dưới háng vừa to vừa thô cương cứng như cánh tay trẻ con. Ân Phức Nhã nhìn đến mức đầu váng mắt hoa, trong lòng nói thật may mắn.

Nàng vừa mới cởϊ qυầи của Cố Cửu Lân thì đối phương thình lình duỗi tay ra và ôm trọn Ân Phức Nhã vào lòng rồi ấn vào trên ngực mình.

Ân Phức Nhã kinh hãi và định dùng cả tay và chân để giãy giụa, nhưng Cố Cửu Lân lại lật người giam cầm đối phương dưới thân mình.

“Đại ca ngươi ngươi ngươi đừng làm mấy chuyện xằng bậy, ta thật sự không thích nam nhân, ngươi buông tha ta đi, đừng có lộn xộn với ta.”