Hiện tại.
"Nghe xong câu chuyện ở quá khứ rồi thì em cảm thấy thế nào?"
"Tôi..." Giang Nam Tình lặng người một hồi lâu, lúc này tâm trạng cậu khá rối bời.
"Thôi em không cần trả lời. Tôi biết em sẽ đứng về phía Charles!"
"Tôi nghĩ..." Cậu suy nghĩ rồi cẩn thận trả lời:"Sự việc đã xảy ra như vậy thì không thể chỉ đổ lỗi cho một người được... Có trách thì đành oán trách số phận cay nghiệt giữa anh với Lăng Kiệt thôi..."
"Số phận hả?" Christian nhếch miệng cười:"Tôi không tin vào mấy khái niệm trừu tượng đó đâu!!!"
"Vậy thì... nếu bây giờ có cơ hội, anh có thể làm bạn với Lăng Kiệt như trước được không?"
"Haha! Với tính cách tàn nhẫn của hắn thì em nghĩ điều đó có thể sao? Với lại em chỉ biết nghĩ cho hắn thôi sao? Còn tôi thì sao? Ngoài việc tra tấn em ra thì bàn tay tôi chưa bao giờ nhuốm máu những người thân của hắn! Nhưng hắn và cha hắn đã cướp đi những người quý giá nhất cuộc đời tôi. Nếu em cũng phải nếm mùi đau khổ như tôi, thì em sẽ hiểu ra. Những thứ quý giá mà em mất đi rồi sẽ không bao giờ trở lại được, em chẳng còn lại gì hết, em chỉ có lòng căm hận và mong muốn trả thù mà thôi!!!"
Hắn bật cười nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ ý cười, nụ cười đó không phải là sự đùa cợt và không phải bộ mặt lưu manh như trước kia nữa. Hắn đang rất nghiêm túc nói lí lẽ với cậu. Đối đáp với hắn, Giang Nam Tình thực sự á khẩu. Bởi vì hắn nói đúng. Xét cho cùng, những tội ác hắn gây ra và mức độ tàn nhẫn của hắn còn chẳng bằng 1/10 so với Lăng Kiệt.
Trầm lặng một lúc mãi cậu mới nói:"Tôi biết Lăng Kiệt là một người rất độc ác. Tính cách thì lạnh lùng, thủ đoạn gϊếŧ người thì vô cùng tàn nhẫn... Anh có biết vì sao tôi lại quen biết hắn không?"
Hắn chớp mắt chăm chú nhìn cậu.
Cậu nói tiếp:"Từ nhỏ tôi cũng đã không còn cha mẹ. Lớn lên thì tôi quen được một người bạn gái rất tốt bụng. Và tôi yêu đơn phương cô ấy. Đến khi cô ấy mắc một căn bệnh nặng, tôi đã cả gan lẻn vào nhà Lăng Kiệt để trộm viên ngọc quý giá của hắn. Hắn biết chuyện và rồi... bắt tôi về giam giữ, đánh đập, cho người khác chơi đùa... ước chừng được hơn một tuần..."
"Sao lại..." Christian vẻ mặt rất kinh ngạc...
"Đúng là chuyện khó tin phải không? Hắn đã ra điều kiện, nếu tôi đem viên ngọc về trả thì hắn sẽ thả tôi đi... những chuyện sau đó thì anh hiểu rồi chứ?"
"Vậy ra lúc đó em không nói đã đưa viên ngọc cho hắn vì sợ hắn sẽ không bỏ qua cho em!"
"Phải!"
"Sau đó?" Christian ngờ nghệch hỏi.
"Sau đó tôi cứ nghĩ là sẽ bị tra tấn đến chết cơ nhưng không ngờ lại được Lăng Kiệt cứu sống. Anh ta lại đem tôi về nhưng lần này hắn đặc biệt đối xử tử tế với tôi, một thời gian sau hắn tỏ tình với tôi. Vậy nghĩa là anh ta đã có sự hối hận và muốn chuộc lỗi với tôi."
"Ý em là... Charles có thể sẽ phải hối hận vì những gì đã làm với tôi?"
"Đúng vậy!"
"Không có khả năng đó đâu!"
"Tôi tin chắc là như vậy!"
"Em... em có vẻ... nhỏ tuổi mà hiểu chuyện quá nhỉ?" Cậu đang nói chuyện nghiêm túc với hắn mà hắn bây giờ lại cười tỏ vẻ trêu đùa với cậu.
Cậu khẽ lắc đầu, sau đó bất lực nói:"Bỏ đi! Không nói chuyện với anh nữa! Bây giờ tôi phải tìm cách để ra khỏi đây!"
Cậu đứng dậy rồi đi xem xét xung quanh. Hắn cũng đứng dậy thản nhiên nói:"Em nên bỏ ý định đó đi."
Cậu không quay đầu, nói bật nói:"Tôi sẽ không ngồi một chỗ chờ chết như anh đâu!"
"Em tin rằng Charles sẽ xuất hiện cứu em sao?"
"Phải!"
"Vậy bây giờ em nghĩ hắn là người thế nào?"
Cậu ngẩn người một lúc rồi mỉm cười đáp:"Tôi nói rồi mà, Lăng Kiệt là một người rất độc ác. Tính cách thì lạnh lùng, thủ đoạn gϊếŧ người thì vô cùng tàn nhẫn nhưng mà..."
"Nhưng..."
"Nhưng bây giờ sự tàn ác của Lăng Kiệt không còn trong tâm trí tôi nữa. Đúng là trước kia tôi rất sợ hắn nhưng giờ thì không. Lăng Kiệt đối với tôi thì giống như một người anh trai tử tế và tốt bụng mà thôi!"
"Vậy hả?" Vừa nói Christian vừa bước về phía cậu.
"Ừ... Thế nên, tôi sẽ cố gắng khuyên Lăng Kiệt bỏ qua hết những hận thù trong quá khứ đối với anh..."
"Cảm ơn em nhưng em không cần phải làm như vậy!" Hắn trầm giọng nói với cậu:"Dù trời có sập xuống thì tôi vẫn sẽ không làm bạn với hắn nữa đâu!!!"
Nói rồi hắn đưa tay lên vuốt tóc cậu, khẽ cười nói:"Từ khi gặp em, nhìn cách em xử lý tình huống và cách em nói chuyện thì tôi rất có hứng thú với em đấy! Đối với em, tôi là người thế nào?"
"Hả???" Cậu hai mắt vô cùng ngạc nhiên:"Sao tự nhiên anh hỏi như vậy?"
"Trả lời tôi đi!" Hắn nhướng mày, hai mắt hẹp lại tỏ ý ra lệnh.
"Thì... lúc đầu tôi nghĩ anh rất tàn nhẫn nhưng về sau tôi đã biết... thực chất anh là một người tốt..."
"Ồ!" Vẻ mặt hắn tỏ ra kinh ngạc:"Sao em nghĩ tôi là người tốt, trong khi tôi đã nhiều lần nói gϊếŧ em?"
Cậu trả lời ngay lập tức:"Anh sẽ không thể gϊếŧ tôi. Bởi anh đã có quá nhiều cơ hội để gϊếŧ tôi nhưng anh đều không làm. Anh chỉ đơn thuần dùng tôi để uy hϊếp Lăng Kiệt chứ không hề có ý định làm tôi bị thương... Với lại... anh đã cứu tôi!"
"Tôi cứu em?" Hắn nghiêng đầu chớp mắt hỏi:"Lúc nào?"
Cậu nói:"Thì lúc đang lướt sóng trên biển còn gì... lúc đó... trông anh thực sự rất ngầu..."
Mấy từ cuối câu thì cậu nói rất nhỏ nhưng hắn lại nghe rất rõ.
"Em... em nhận ra người đó là tôi sao?"
"Ừ... Một lần nữa... cảm ơn anh đã cứu tôi và... cảm ơn vì đã dạy tôi chơi lướt ván, lúc đó tôi đã cảm thấy rất vui..." Cậu hơi đỏ mặt lúc cúi đầu lúc ngẩng đầu, ấp úng nói với hắn. Cậu nở một nụ cười đẹp đẽ, ý cười rất đậm cho thấy sự biết ơn của cậu đối với hắn rõ như thế nào.
"Em..." Nụ cười của cậu khiến Christian bàng hoàng đến xúc động... Tuy vậy hắn vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình. Hắn quay mặt đi nơi khác, gương mặt có chút buồn bã nói:"Đã lâu lắm rồi tôi không được nghe lời cảm ơn từ người khác..."
Kể từ lúc Christian được thủ lĩnh của ASG nhận về thì hắn đã phải cố gắng làm tất cả những mệnh lệnh ông ta yêu cầu một cách hoàn hảo. Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu để vừa lòng ông ta nhưng ngay cả một câu nói "Làm tốt lắm", hắn cũng không nhận được. Hắn dần trở thành một cái máy vô tri vô giác chỉ nghe theo mệnh lệnh của người khác. Đến tận bây giờ hắn mới hắn mới được nghe một lời cảm ơn chân thành của cậu. Một lời cảm ơn sâu sắc và nụ cười đẹp đẽ trên môi cậu đã đưa hắn trở lại con người trước kia của hắn... hắn thực sự rất xúc động đến muốn khóc.
"Christian? Anh sao vậy?" Cậu khẽ gọi hắn.
"Không có gì?" Hắn vội vàng đưa tay lên che đi đôi mắt của mình và đứng quay lưng lại với cậu:"Em muốn ra khỏi đây đúng không? Vậy thì mau đi xét xét tình hình xung quanh..."
Không đợi cậu trả lời thì hắn đã sải chân bước đi.
"Đợi đã!" Nhưng bất ngờ cậu gọi hắn lại và chạy tới chỗ hắn.
Cậu nói:"Tay trái của anh..."
Thì ra lúc hắn đưa tay lên để che mắt thì cậu đã thấy vết thương còn đang chảy máu ở mu bàn tay của hắn.
Cậu vội vàng lục lọi túi áo và lấy ra chiếc khăn tay tối màu, có đường kẻ ô vuông đơn giản.
"Xin lỗi nhé, bây giờ tôi mới nhớ ra. Anh vì không muốn gϊếŧ tôi nên đã tự đâm chính mình. Bây giờ băng vết thương lại vẫn tốt hơn là để máu chảy ra như vậy."
Christian lặng yên đứng nhìn cậu. Hắn nở nụ cười nhẹ nhõm, đôi mắt chăm chú tràn đầy sự yêu mến thay cho lời cảm ơn nhưng cậu lại không nhìn lên để thấy nụ cười của hắn.
Cậu cẩn thận dùng khăn tay để quấn lên vết thương ở mu bàn tay hắn rồi nhẹ nhàng buộc lại không để máu chảy ra.
"Em..."
"TÌNH!!!!"
Lời Christian vừa thốt ra thì lập tức bị cản bởi một tiếng gọi lớn hơn từ bên ngoài.
Hắn không khỏi nhướng mày, tỏ vẻ không vui:"Mẹ nó! Đến thật sao???"
Vừa nghe thấy giọng nói vội vàng gấp gáp của Lăng Kiệt, Giang Nam Tình vui mừng đứng cách hắn một bức tường thép gọi lại luôn:"LĂNG KIỆT!!!"
Lăng Kiệt cùng với thủ hạ của hắn đã lật tung cả phần đất xung quanh biệt thự lên và phát hiện dưới lòng đất có bốn bức tường thép kiên cố đứng vững dù có bao nhiêu chấn động vẫn không thể làm đổ nó.
Hắn nghe thấy tiếng cậu đáp lại và khẳng định cậu vẫn an toàn, chỉ bị nhốt trong đó thôi. Hắn áp hai tay lên bức tường gọi to:"Tình! Em không sao chứ? Không bị thương chứ?"
"Tôi không sao."
"Em đừng lo! Tôi nhất định sẽ tìm cách cứu em ra ngoài!"
"Ừ!"
Trong khi cả hai đang vui mừng như vậy thì lại vang lên một câu nói hết sức phũ phàng:"Vô vọng thôi!!!"
Nghe thấy giọng đó, hiển nhiên Lăng Kiệt lại phẫn nộ:"Thằng khốn! Thế đ*o nào mày vẫn còn sống!!!"
Christian hả hê cười:"Đúng vậy! Tao còn sống! Tốt nhất là mày nhanh lên một chút, để tao chờ lâu thì tao sẽ gϊếŧ chết tiểu tình nhân của mày!!!"
"Thằng chó!!! Em ấy mà có mệnh hệ gì thì mày cũng đừng hòng chết toàn thây!!!"
"Ôi trời! Tao lại sợ mày quá cơ!"
ẦM! ẦM! ẦM!
Lăng Kiệt hai mắt bừng bừng sát khí, tay liên tục nện mấy quyền lên bức tường thép trước mặt...
Christian giọng hò reo đùa cợt:"Mày cứ đánh mạnh tay vào! Đánh mệt thì nghỉ xong đánh tiếp! Mày cứ tay không đánh đến sáng mai thì an nhàn tạm biệt cái tay của mày đi nhé! Hahaha!!!"
Ở ngoài thì Lăng Kiệt đấm đá như điên. Bên trong thì Christian tha hồ cười đùa, chọc tức hắn!
"Đừng đánh nữa, Lăng Kiệt!"
Đột nhiên nghe tiếng gọi của cậu thì Lăng Kiệt ngừng đánh. Christian cũng dừng trêu đùa để xem cậu sẽ làm gì.
Lăng Kiệt hỏi:"Sao vậy, Tình?"
Cậu đáp:"Tôi phát hiện ở trên vách tường có ổ khóa điện tử, có thể đây là ổ khóa mở cửa?"
Christian nói:"Từ trước tới giờ tôi không nghe tới tầng hầm đóng kín này có ổ khóa mở cửa cả! Đã rơi vào đây thì không thể thoát ra được đâu!"
Cậu nói:"Vậy thì tôi càng phải thử xem."
"Hả???" Christian ngạc nhiên:"Em có thể mở được sao?"
"Ừ!" Cậu xem xét ổ khóa đó một lúc rồi dùng ngón tay ấn số trên đó luôn.
Vài giây sau, tiếng máy móc chuyển động lách cách rồi bức tường trước mặt cũng tự di chuyển... thế nhưng nó lại không hề mở ra. Thay vào đó, trần nhà đột nhiên mở ra một khoảng rồi xuất hiện một khẩu súng máy. Nó tự động bắn liên tiếp đạn về phía Giang Nam Tình!!!