Trong phòng bệnh yên ắng, tĩnh mịch, bỗng cửa phòng mở, sau đó là bóng hình cao ráo của Lăng Kiệt xuất hiện. Hắn bước đến bên cạnh giường của thiếu niên bé nhỏ đang nằm ngủ say.
Nhờ ca phẫu thuật thành công và được chăm sóc đặc biệt, sắc mặt của Giang Nam Tình đã tốt trở lại. Hắn quan sát cậu một hồi lâu. Lần đầu tiên hắn trực tiếp quan sát và đánh giá diện mạo của cậu. Nét mặt tươi đẹp của cậu thiếu niên đang tuổi trưởng thành đã làm xao động con người Lăng Kiệt.
Hắn không kìm lòng được liền đưa tay xuống luồn qua từng sợi tóc đen mượt của cậu. Hắn chợt mỉm cười. Đôi mắt nhắm nghiền còn đang ngủ rất say kia sao có thể làm hắn nhẹ lòng đến thế? Hắn đang cố lục lọi lại kí ức của mình về đôi mắt của cậu. Lần đầu tiên gặp mặt thì đó là đôi mắt có hồn, màu mắt nâu tròn xoe và con ngươi đen láy rất đẹp. Nhưng dần về sau, ánh mắt cậu nhìn hắn mang một nỗi sợ hãi đến tột bậc. Hắn dịch chuyển tay xuống chạm vào gò má của của cậu. Hắn thích thú hết xoa rồi lại vuốt ve mặt cậu liên tục vì khi sờ vào có cảm giác mềm mại đến dễ chịu, thậm chí hắn còn nhẹ tay nhéo má cậu vài phát. Hắn cảm thấy xót xa vì những lần mạnh tay đánh lên khuôn mặt này... Hắn thấy cậu vẫn còn duy trì nhịp thở đều đặn trong khi ngủ nên vẫn tiếp tục trêu đùa. Ngón tay hắn ma sát với đôi môi mềm, hồng nhạt như cánh hoa anh đào kia. Bờ môi ấy cũng nhiều lần chảy máu, bị thương đều là do hắn...
Thế rồi... hắn cúi đầu xuống và đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nói là hôn thì hơi quá, hắn chỉ chạm nhẹ vào đôi môi của cậu. Rất nhanh hắn lại ngẩng đầu lên.
Tại sao vậy? Tại sao trước kia tôi đã rất muốn gϊếŧ chết em? Vậy thì bây giờ lý do gì khiến tôi lại muốn em sống sót đến thế? Và tại sao... chỉ vài giờ trước tôi đã nói vĩnh biệt em, sau này không ai đυ.ng chạm gì đến ai cả... vậy mà bây giờ... tôi lại nóng lòng muốn gặp lại em... muốn được nhìn thấy em tỉnh dậy cơ chứ? Giang Nam Tình... em biết cảm xúc này là gì chứ?
Tôi biết rồi! Thì ra... hình bóng em vẫn luôn in sâu vào tâm trí tôi kể từ khi em rời đi. Đúng là trớ trêu. Trên cuộc đời này... có những thứ mới đầu thì ta chẳng bận tâm đến... nhưng khi đã vụt mất khỏi tầm tay rồi... ta mới nhận ra được giá trị vĩnh cửu của nó, mới thấy tiếc nuối và trân trọng... Tôi yêu em! Chính em đã làm cho tôi nhớ lại về quá khứ của mình, khi còn là một thằng nhóc bình thường, tôi đã khao khát có được tình yêu và hạnh phúc ra làm sao... Chính em là người đầu tiên chọc giận đến tôi, cũng là người đầu tiên có thể khiến tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Kiếp này... em không thoát được khỏi vòng tay của tôi đâu!
Cảm ơn và xin lỗi... suốt thời gian qua tôi đã gây cho em không biết bao khổ cực... Tôi ước mình có thể ngược thời gian trở về thời điểm lúc gặp em. Chắc chắn tôi sẽ không tàn nhẫn với em như vậy. Em đau lắm đúng không? Ngay từ đầu đã không phải lỗi của em. Nhưng mà... cuộc đời người có trải qua đau khổ mới tìm được hạnh phúc chứ? Tôi nói đúng không? Sao em vẫn chưa tỉnh dậy thế?
"Tình..."
Lăng Kiệt khẽ mở miệng gọi tên cậu. Một âm thanh trầm lắng mang theo nỗi ân hận, day dứt của hắn.
"Có thể khi tỉnh lại, em sẽ không đồng ý ở bên tôi. Vậy nên... tôi sẽ làm mọi cách để có được em. Mà chẳng phải em vừa bị thất tình còn gì. Em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em thay cho đứa con gái vô vị đó..."
Hắn nâng bàn tay phải của cậu lên, đầu ngón tay đều được quấn băng vải y tế, hắn hôn nhẹ lên mu bàn tay đó. Đôi mắt hắn nhìn cậu rất đắm đuối và mê say!
Hắn khẽ nói với cậu:"Có lẽ... bây giờ em sẽ không yêu tôi... thậm chí sẽ ghét tôi. Nhưng tôi vẫn sẽ làm mọi cách để em ở bên tôi, dù tôi có phải đối xử tàn nhẫn với em như trước."
Cứ như vậy cho đến khi cậu động đậy, khẽ cử động ngón tay.
Lăng Kiệt nhận ra liền đặt nhẹ tay cậu xuống. Đôi mắt cậu từ từ mở ra. Ánh đèn sáng của phòng bệnh chiếu trực tiếp vào khiến mắt cậu đau xót. Theo phản xạ có điều kiện, hai mắt cậu nhắm nghiền lại. Thế nhưng vẫn chưa đủ, cậu đặt cẳng tay lên che kín mắt của mình.
Tách!
Lăng Kiệt ngay sau đó tắt đèn, cả căn phòng trở nên tối đi. Giang Nam Tình mở được mắt, cậu từ từ ngồi dậy.
"Tỉnh rồi."
Giang Nam Tình giật mình quay sang mới biết Lăng Kiệt ngồi ở bên cạnh. Cậu thấy hắn nhìn mình với khuôn mặt lạnh nhạt như thường ngày.
"Tại sao..." Cậu khẽ nói.
"Chuyện gì?" Hắn tỏ vẻ không cảm xúc.
"Sao... sao tôi lại ở đây?"
"Mày không nhớ những chuyện đã xảy ra sao?"
Giang Nam Tình ngẫm nghĩ lại một lúc mới nhớ ra:"Anh... cứu tôi?"
"Không thì còn ai nữa."
Giang Nam Tình cười nhạt:"Nhưng... tôi đã không còn muốn sống."
"Mày chưa thể chết! Mày vẫn còn nợ tao nhiều lắm đấy?"
Nói rồi hắn ném một giấy tờ về phía cậu. Cậu cầm lên xem. Chỉ vài giây sau, khuôn mặt cậu biến sắc hoàn toàn.
Họ và tên: Giang Nam Tình
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Chẩn đoán: Viêm phổi giai đoạn 2, hỏng dạ dày, gãy xương sườn, một số thương tích khác,...
Dịch vụ: Phẫu thuật ghép phổi và dạ dày, chữa trị một số vết thương ngoài và trong cơ thể. Truyền 200cc máu, 4 chai dịch. Chăm sóc đặc biệt và một số loại thuốc bổ khác,...
Bệnh viện X, ngày... tháng... năm...
Thành tiền: Bằng số: 1 000 000 000 USD
Bằng chữ: 1 tỷ Đô la Mỹ
Đã thanh toán
Trưởng khoa phẫu thuật (Ký, ghi rõ họ tên)
Người thanh toán (Ký, ghi rõ họ tên)
Giang Nam Tình kinh hoàng đến mức vò nát hai mép giấy, cậu đọc một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại đọc ngược từ dưới lên trên.
Thì ra... mình đã được làm phẫu thuật. Chẳng trách cơ thể không còn đau nhức như trước nữa.
Nhưng cậu không biết cảm thấy nên vui hay nên buồn nữa. Hai mắt cậu chăm chú nhìn vào dòng chữ người thanh toán.
Lăng Kiệt!!!
Giang Nam Tình nhớ mang máng tên hắn có một chữ "Kiệt", còn họ thì cậu không biết.
Cậu ngẩn người nhìn hắn, giọng run run hỏi:"Anh... là Lăng Kiệt?"
"Phải!" Hắn nói rất ngắn gọn.
"Anh đã trả... 1 tỷ Đô la..."
Hắn nhếch miệng cười, thản nhiên nói như không có gì:"Chi phí cũng không đến một tỷ đâu. Là con số lẻ nên tao cho phép làm tròn lên là một tỷ."
"Tôi..." Tờ giấy trong tay rơi xuống sàn, sắc mặt cậu xám như tro, lời nói liên tục bị đứt quãng:"Tôi... không có tiền... để trả anh..."
"Không có tiền. Cứ như cũ thôi!"
Trái ngược với vẻ mặt cao ngạo, lời nói không một chút bận tâm của hắn thì Giang Nam Tình hoàn toàn suy sụp...
Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai đối với cậu.
Như cũ... Ý anh ta là... không có tiền thì dùng thân trả nợ...
Lúc này... một giọt, hai giọt nước từ hốc mắt cậu chảy ra.
Cứ tưởng là thoát được rồi chứ? Mình lại phải lặp lại việc đáng sợ đó nữa sao? Như thế này có khác gì cái chết đâu?
Nước mắt tuôn ra không ngừng, dần dần chảy xuống ướt cả cổ áo cậu. Giang Nam Tình bất lực ôm mặt ngồi khóc nức nở.
Lăng Kiệt chứng kiến cảnh đó, không biết tại sao hắn đứng phắt dậy chạy thẳng ra ngoài.
...
Lăng Kiệt ở hành lang không ngừng hò hét:"TẠI SAO?"
"Mình đã làm gì đâu? Sao em ấy lại khóc???"
"Hay là... phẫu thuật đau quá!"
"Không... em ấy hiểu lầm ý của mình rồi?"
"Phải làm sao đây..."
"Nên chạy tới dỗ dành hay là giữ nguyên cái mặt lạnh lùng này không?"
Lăng Kiệt cứ đứng lẩm bẩm một mình như thế. Bao nhiêu người đi qua đứng lại nhìn hắn rồi cười nhạo. May cho những người đó là bây giờ hắn không để tâm đến, không thì xác định rồi...
Đắn đo suy nghĩ gần một tiếng cuối cùng hắn đưa ra quyết định:"Lăng Kiệt! Mày phải cứng rắn lên. Chưa thể tỏ tình ngay được vì tâm lí em ấy đang không ổn định, hơn nữa bây giờ có nói ra chắc gì em ấy đã đồng ý. Được! Quyết định rồi. Đưa em ấy về nhà, sống chung với nhau rồi từ từ vun đắp tình cảm!"
...
Lăng Kiệt quay lại phòng, thấy cậu vẫn còn khóc, hắn trêu chọc:"Cứ khóc đi cho nở phổi, mày cũng vừa phẫu thuật xong mà!"
Đúng như lời hắn, Giang Nam Tình càng sụt sịt, khóc càng nhiều hơn.
Hắn:"..."
Nội tâm Lăng Kiệt giằng xé. Hắn hận không thể tự đánh bản thân một trận: Xin lỗi em. Nhưng khóc cũng có lợi cho sức khỏe thật mà...
Hắn cố tỏ ra bực bội:"Được rồi! Khóc đủ chưa? Về!"
...
Lăng Kiệt lái xe đưa cậu về biệt thự của hắn.
Giang Nam Tình ra khỏi xe, cậu vô thức bước chân về phía tầng hầm. Cậu có cảm giác như nơi đó đang chờ đợi cậu.
Vậy là... địa ngục trần gian sẽ lại bắt đầu một lần nữa sao?
Nhưng không... Lăng Kiệt kéo tay cậu lại:"Đi đâu vậy? Không phải hướng đó!"
Cậu ngơ ngác không hiểu lời hắn.
Hắn không nói gì, kéo tay cậu vào bên trong biệt thự.
Hắn dẫn cậu tới căn phòng ở tầng hai:"Kể từ bây giờ mày sẽ ở đây. Đừng có làm điều gì dại dột!"
Giang Nam Tình nhìn căn phòng rộng rãi, thoáng mát, có đầy đủ các vật dụng từ giường, bàn, ghế, tủ quần áo, phòng tắm,...
Nhưng điều này không khiến gương mặt ủ rũ của cậu vui lên được chút nào.
Suy cho cùng... mình vẫn sống theo sự sắp đặt của người khác. Bây giờ và mãi mãi về sau không có quyền tự do...