Đây là nơi nào? Địa ngục sao?
Dường như Giang Nam Tình đã không thể nhận thức được mọi chuyện xung quanh. Thứ duy nhất cậu thấy được là màu trắng đến nôn nao của trần nhà... Ngoài thị giác ra thì gần như mọi giác quan của cậu không hoạt động. Suốt tám tiếng trôi qua cậu sống không bằng chết. Giọt máu đỏ tươi vẫn cứ chảy ra, cơ thể cậu không có chỗ nào lành lặn.
Đau quá...
Cậu nằm trên sàn đá lạnh, quần áo của cậu rách tả tơi chẳng còn lại là bao nhiêu. Trên tường có giá để những dụng cụ tra tấn vô cùng đáng sợ. Gậy sắt, roi điện, bàn ủi... Giang Nam Tình đều đã nếm trải qua. Giang Nam Tình chỉ có thể im lặng chịu đựng, những giọt lệ rơi đầm đìa trên gương mặt cậu.
Yên tĩnh chưa được bao lâu thì...
ÀO!!!
Một xô nước lạnh hắt vào mặt, đau nhức, rét lạnh và choáng váng dâng lên từ lục phủ ngũ tạng khiến Giang Nam Tình nằm lật người lại ho ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, cậu lại phải chịu thêm mấy cú đá vào bụng.
"Chết tiệt! Sao phải phí sức với mày như thế?"
"Dừng lại đi, mày cứ như thế sẽ gϊếŧ nó mất!"
Gã đang động chân nghe vậy thì dừng lại. Tên vừa nói tiến về phía cậu, gã nâng mặt cậu lên:"Nhóc à, cơ hội cuối đây, nói xem nhóc đã đưa viên ngọc cho ai rồi?"
Tên đó thấy giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu. Máu từ trán chảy xuống, cậu không một chút cảm xúc như dần trở nên vô cảm, không còn vương vấn cuộc sống này nữa. Dĩ nhiên cậu không trả lời.
Tên đó nhếch miệng cười rồi sau đó thô bạo nắm tóc cậu kéo lê lết trên sàn. Tên đó không nói lời nào, lập tức ấn đầu cậu vào chậu nước toàn đá. Dòng nước lạnh lẽo thấu xương từ mũi tràn lên não, Giang Nam Tình co giật vài lần rồi không còn sức giãy giụa nữa. Tên đó kéo cậu ra.
"Khụ...khụ...khụ..."
Giang Nam Tình thở gấp, ho sặc sụa, nước lạnh không ngừng trào ra khỏi khóe miệng.
Quá kinh khủng...
"Nói cho nhóc biết nhé, sở thích của ta là tra tấn người đấy!"
Giang Nam Tình mơ hồ thấy hắn nâng một bàn tay của cậu lên, tay kia của hắn cầm một cái kìm sắt...
Rồi... tiếng động của kìm sắt vang lên cùng với tiếng khóc thảm thiết của cậu. Tên đó thoải mái cười ngắm nhìn móng tay vấn máu bị rút ra của cậu. Tiếp tục như vậy, móng tay ở mười đầu ngón tay của cậu bị tên đó không thương tiếc rút hết... Suốt quá trình tra tấn, chỉ có tiếng khóc yếu ớt, thê lương cùng với máu và nước mắt của cậu. Không phải cậu không muốn nói tên hắn, mà là cậu còn chưa nghe qua họ tên của hắn. Đúng là trớ trêu. Nhưng dù có nói ra thì cậu vẫn là một người sắp chết mà thôi... Giang Nam Tình chỉ muốn chúng gϊếŧ cậu nhanh một chút, đừng tra tấn cậu nữa, chẳng có lí do gì để cậu phải chịu đau đớn thế này nữa rồi...
...
"Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Kiệt hỏi một người hàng xóm bên cạnh nhà Giang Nam Tình.
Người kia run run trả lời:"Tôi chỉ thấy một đám người đáng sợ vào... sau đó có tiếng đánh đập... rất dã man... Bọn chúng kéo một người chảy đầy máu bước ra... người đó..."
"Là Giang Nam Tình sao?" Sắc mặt hắn có phần lo lắng.
"Đúng vậy!" Người kia hốt hoảng:"Anh biết thằng bé đó sao? Anh biết lũ người đó sao? Thường ngày thằng bé ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc ở quanh đây thôi mà, sao dính dáng đến lũ người đó được... Tôi phải báo cảnh sát..."
Lăng Kiệt thấy người đó vì hoảng sợ mà rối loạn chân tay, ấn điện thoại cũng không xong. Hắn bất chợt nói:"Không cần đâu! Tôi sẽ đưa cậu ta trở về an toàn! Mọi việc là do tôi gây ra mà."
Nói rồi hắn xoay người rời đi, hắn gọi điện cho thủ hạ bắt đầu cuộc tìm kiếm.
...
Trong căn phòng ngập tràn những tiếng kêu vì khoái lạc của những gã đàn ông đang cường bạo Giang Nam Tình. Bọn chúng ấn đầu cậu xuống gối, thô bạo đâm tính khí vào sâu trong cơ thể cậu.
"Con mẹ nó, sướиɠ thật đấy!"
Một lúc lâu sau, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bắn thẳng vào bên trong trực tràng của cậu.
Có gã thì đem tính khí nhét vào trong miệng của cậu... Cậu không thể phản kháng, chỉ có thể nuốt xuống ngụm lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng ngay sau đó cậu lại ôm bụng nôn ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn máu tươi.
Cậu biết hiện tại bản thân mình thê thảm đến mức nào. Mười đầu ngón tay trông thật ghê rợn. Khuôn mặt thì đẫm máu với nước mắt. Vết bầm tím, vết roi, vết bỏng, vết cào cấu trải khắp cơ thể cậu. Ngay cả bên dưới, nơi vừa bị xỏ xuyên qua cũng chảy ra máu với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân...
Nhục nhã lắm rồi...
Bọn chúng phát tiết xong thì không để ý gì đến cậu nữa, thong thả ngồi ở bàn hút thuốc.
Đến khi nghe "xoảng" một tiếng, chúng nhìn sang thì thấy Giang Nam Tình chật vật bò trên sàn rồi nhặt lấy mảnh chai vỡ.
"Ngăn nó lại!!!"
Cậu muốn dùng mảnh vỡ cứa vào cổ nhưng thất bại. Chúng tức giận đánh cậu đến bất tỉnh.
"Xem ra nó còn sức đấy chứ?"
"Thế thì chơi tiếp!"
Ngay sau đó...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng vang lên hàng loạt bắn thẳng vào đầu những kẻ đó. Một vài người áo đen bước vào. Lăng Kiệt tay không mặc vest trắng đi giữa đám người áo đen rất nổi bật. Nhưng hắn hùng hổ tiến vào hung hăng đạp ngã tên còn duy nhất sống sót xuống dưới sàn.
Thủ hạ đưa hắn một tấm vải sạch, hắn dùng nó che cho Giang Nam Tình rồi bế cậu lên. Hắn lạnh giọng hỏi, vẻ mặt rất khinh bỉ:"Bọn mày đã bắt thằng nhóc này đi?"
"Không? Không phải? Là một người đàn hơn hai mươi tuổi, tóc màu đỏ, mang khuyên tai hình lưỡi kiếm đem thằng nhóc đó đến đây, hắn để chúng tôi làm..."
"Hiểu rồi, là thằng khốn Christian!" (Kẻ đã rút móng tay của Giang Nam Tình)
Đoàng!
Một viên đạn kim loại xuyên thủng đầu gã đó. Do đứng gần nên máu của gã bắn lên bộ vest trắng đắt tiền của Lăng Kiệt. Nhưng hắn không để tâm.
Hắn bước vội lên xe, đặt Giang Nam Tình nằm gọn trong lòng, hắn ra lệnh:"Tới bệnh viện gần nhất!"
...