Chương 23: Lãng quên

Tin này thật sự dựt gân đối với tất cả mọi người. Có nhiều người còn bảo Vĩ Ngạ là một trong số những kiều nữ lợi dụng vật chất sau đó cặp với nhiều người khác để mua vui. Ngay hôm nay, lại đúng vào dịp ba mặt một lời, điều này càng khiến mọi người thêm tin thế

- câu trả lời của em là...?

Niên Tử nhất quyết nghe từ chính miệng của Vĩ Ngạ nói ra. Hắn tin tưởng, nâng niu và quý trọng nữ nhân bên cạnh mình. Cho nên dù ai nói gì, chưa có sự xác thực từ người đó, hắn một mực không màng đến

- đúng.... đúng... ngày mai... em và Đình Long.. sẽ đính hôn

- em chắc những gì em đang nói chứ?

-... - cô gật đầu, vì cứ trả lời những câu hỏi của hắn là tim cô càng đau thêm

Hắn bỏ đi, không một lời chào nào từ giã. Trong một ngày mà hắn phải đối mặt với bao nhiêu là áp lực. Giờ đây, người mà hắn yêu nhất cũng vì người khác và ra đi. Hắn có cảm giác mất mác, trống trãi sâu bên trong trái tim. Một con người mạnh mẽ đến chừng nào thì họ lại càng cô đơn đến chừng ấy

Đình Long khi thấy bóng dáng Niên Tử đi khuất xa, lập tức xoay sang ôm lấy eo của cô

- cô làm tốt lắm! Từ ngày mai, cô sẽ được mang họ khác! Là vợ của Cẩn Đình Phong tôi!

- buông ra! Tôi muốn nghĩ ngơi

- cứ tự nhiên...

Anh khoái chí khi chiếm hữu được cô bên cạnh. Càng đắt ý hơn khi kẻ địch của mình bị bẽ mặt trước công chúng như thế này

Đang nghĩ trong hạnh phúc, có cuộc gọi đến. Anh chưa cần nhìn vào số máy cũng đoán được đó là ai

- gọi anh vào giờ này làm gì?

- ớ.. anh hai, anh đừng nghĩ em không biết gì nha

Giọng nói trong đó phát ra là Cẩn Bích Ngọc - con gái cưng của Cẩn gia. Nổi tiếng là đỏng đảnh, kiêu ngạo, không tuân thủ phép tắc nhưng lại được tất cả mọi người ngưỡng mộ với thành tích học tập vượt xa người khác. Hiện tại cô đang du học và sắp đến sẽ trở về Thượng Hải

- để anh đoán xem em biết được những gì ha! Có phải là về việc ngày mai?

- chính xác! Em định tháng sau mới trở về, mà lòng nôn nóng muốn thấy mặt chị dâu tương lai ra sao. Cho nên tối nay em lên chuyến bay rồi

- em định về sao?

- đừng nói là anh muốn em đi luôn nha? Em điện thoại nói ba trước rồi. lêu lêu

Hai anh em họ nói chuyện với nhau vui vẻ trong suốt thời gian đó. Ngày hôm sau chắc chắn là một ngày rất đặc biệt

Ánh đèn trong phòng Vĩ Ngạ dần tắt, hành lý trở về đã tươm tất. Mặt cô thẫn thờ trông thấy. Gần đây cô hao hụt sức khỏe nhiều quá rồi

- cám ơn con đã đồng ý

Bà ôm lấy bờ vai mỏng manh của con gái mình. Xoa nhẹ ấm áp. Bà không nghĩ cô sẽ làm điều đó vì gia đình

- tất cả mọi thứ của Vĩ tộc đều đã yên. Mặc khác những đối tác đồng ý quay lại kí hợp đồng dài hạn. Là nhờ vào con hết

- ba mẹ đã vui và hài lòng chưa?

- con...

- để cho con yên... con cần sự yên tĩnh lúc này, đừng đến gặp con nữa! Khi nào con ổn, tự khắc chúng ta sẽ nói chuyện sau

- Vĩ Ngạ con à.... hazzzz.. các ngươi canh chừng tiểu thư cẩn thận

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại bệnh xá (nhỏ hơn bệnh viện)

Ái Chi nằm mê man ở đó suốt đêm. Mắc phải cơn mưa lớn, tâm trạng lại thất thần, cô ngã xuống giữa đường lúc nào không hay. Cũng may là có Bạch Cẩn chạy đi tìm cô khắp nơi.

- con mau về nhà nghĩ ngơi đi, kẻo lại bệnh. Con thức suốt đêm rồi

- khi nào Tiểu Ái tỉnh thì con về cũng không muộn

- con đúng thật là, không biết phép tắt thật mà! Nếu như để nội con biết là có chuyện lớn đó nghe chưa

- ...

- Tiểu Ái nhà cô và anh hai con dù sao thì đã thành thân trước bàn thờ tổ tiên rồi. Tình cảm trước kia có nặng cách mấy cũng đừng vượt quá mức bản thân cho phép. Thích người không nhất thiết phải nói ra

- con hiểu rồi! mà tại sao cô lại không cho con đưa Tiểu Ái đến bệnh viện? bệnh xá ở đây liệu có đầy đủ tiện nghi?

- ngày nhỏ, Tiểu Ái hay bệnh lắm. Nó cũng đến đây thường, tuy là hoàn cảnh thiếu thốn, cái nơi này cũng không kém, tiết kiệm đồng nào hay đồng đó con à! Giờ cô cũng chỉ còn một mình Tiểu Ái, cô muốn nó phải thật mạnh mẽ cho dù nó ở đâu