Chương 2: Bất đắc dĩ (2)

Sau buổi hòa nhạc mấy ngày sau...

Tại Bạch gia

Không khí lúc này chẳng khác gì ở hỏa diệm sơn cả, ai nấy đều căng thẳng, khuôn mặt lộ rõ nét khó chịu, bức bối. Bà nội của Bạch Niên Tử đứng lên trước dòng họ, có đôi lời phát biểu

- bây giờ chiếu theo những gì bề trên và gia phả mấy đời truyền lại... Bạch Niên Tử, đến lúc con phải thành hôn rồi

Hắn không nói một lời, tư thế trang nghiêm và im lặng đến lạ lùng, hành động của hắn chậm rãi, dứt khoát, ánh mắt nhạy bén, đôi môi nhấp ngụm trà rồi cất giọng

- ngoài Vĩ Ngạ ra, thì không lấy ai!

Cả thị trấn ai cũng biết, dòng họ Bạch trước giờ không thể nào hàn gắn được vết thương với gia đình họ Vĩ. Đời của ông cố Bạch, ông cố của Vĩ Ngạ đã đánh tráo kho hàng chuyển đến thành phố, làm thất thoát tài sản của Bạch gia, mặc khác còn cho người phóng hỏa đốt xe vận chuyển vãi vóc đi tiêu thụ.... Mất khá nhiều thời gian, công sức, Bạch gia mới đứng dậy và phát triển như ngày hôm nay

Nghe Bạch Niên Tử quả quyết như vậy, bà nội chẳng thể nào nhân nhượng hơn cho hắn, bà biết cái tính nói 1 là 1 , 2 là 2 của hắn không ai có thể chuyển dời. Bạch Tì - cô ruột của hắn cũng không thể chấp nhận được sự việc có tính bất chấp đó

- ta không đồng ý! con nên hiểu đâu là đúng hướng, đâu là...

- chuyện của Bạch Niên Tử này, đừng xen vào!

Thế là hắn đứng dậy bước đi. Thân hình của hắn cao to lướt qua hàng trăm ánh mắt trước sảnh chính. Đương nhiên, không ai dám hó hé hay hở môi ra bất kì lời nào

- Niên Tử, con đứng lại cho ta!

Bà nội cố gọi tên hắn, nhưng hình như đều vô ích

- nội, cứ để anh 2 đi. Nội đừng dùng sức, kẻo lại bệnh

Bạch Cẩn rất chu đáo, hắn lấy lòng nhiều người vì tính tình nhu mì, quan tâm và giúp đở mọi người, có người còn ao ước rằng cậu nên là đại thiếu gia thì hay biết mấy

- con đi điều tra Vĩ Ngạ cho ta! Ta muốn biết con bé đó dùng thủ đoạn gì để Niên Tử lại say mê đến vậy!

Tuy là gật đầu đồng ý giúp nội, nhưng cậu vẫn không muốn mang hạnh phúc của anh trai mình ra để đánh cược. Tình yêu là thứ đáng sợ nhất, nó làm cho con người ta mù quáng đến mức không biết bản thân đang đi đúng hay sai con đường, nhưng nó lại giúp hai trái tim hòa lại thành một. Lắng nghe được đối phương muốn gì và cần gì... Ai đó nỡ tước đi hạnh phúc của người khác, có phải là quá ác hay không?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên chiếc xe đời mới nhất, cô gái e ấp dựa vào ngực hắn, Vĩ Ngạ trẻ đẹp, tài giỏi, là một hoa hồng sáng nhất của thành phố nhưng đã chấp nhận đứng sau hậu phương cùng với hắn

- em đã nghe nói về buổi họp mặt gia đình anh hôm nay...

-....

Hắn vẫn nắm lấy đôi tay cô, xoa đầu và tựa vào mái tóc cô nhưng chẳng nói lên lời nào. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước

- anh làm theo ý nguyện của nội đi. Đừng lo cho em mà

- em biết mình đang nói gì không?

- biết chứ, nhưng còn cách nào khác, cách duy nhất là để anh ...

- anh không cho phép em nói những lời này

Bạch Niên Tử ấm áp, xoa nhẹ bàn tay trắng nõn đó của cô... Hắn yêu cô tha thiết đến như vậy, mặc cho người khác có cản trở. Nhưng hắn nào biết được, tương lai của hắn còn dài lắm ở trước mặt

- em vào nhà trước đây! Anh về cẩn thận. Em yêu anh!

Chiếc váy kim sa lướt qua cánh cửa xe, cô ngọt ngào và tươi tắn đến bất ngờ. Hắn gật đầu rồi cho người lái xe đi tiếp, giờ hắn cũng chẳng muốn về Bạch gia làm gì, ngột ngạt với những điều lệ "lạ kì" đó

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chiếc xe đậu bên một quán bên đường, hắn bước ra và tiến thẳng vào. Đó là một quán trà nổi tiếng nhưng hắn lại chưa có dịp chiêm ngưỡng mùi vị của nó như thế nào

Phỉ Ái Chi hôm nay lại chưa về nhà, công việc của cô cứ thế mà nối tiếp, nối tiếp, đến cả thở cũng phải mất mấy giây để tiếp tục... Tuy mệt, miễn là làm ra thành quả từ sức của mình thì việc gì cô cũng làm được

Bóng một người đàn ông chiễm chệ bước đến quán. Cô cuối người chào và chưa nhận ra đó là ai vì thân hình hắn cao hơn cô quá nhiều

- quý khách dùng gì ạ?

Cô thấy hắn bước đến chỗ ngồi, mắt cô không thể tin được.. Đó chính là Bạch Niên Tử - người vài bữa trước cô vừa nhìn thấy tận mắt khi đi với Bạch Cẩn đây mà! Khi lo lắng hay bối rối điều gì, cô thường hay đỏ ửng mặt lên, ngỡ là dị ứng - đó dường như là thói quen từ nhỏ của cô đến giờ

- trà đắc nhất!

Cô nhanh tay nhanh chân là cho "vị khách đặc biệt" này, những tin đồn về "đại gia và chân dài" không hiếm nghe ở đây, nhất là về hắn và cái cô người mẫu Vĩ Ngạ ấy. Cô cũng chĩ biết thở dài, ước gì cuộc sống cô tốt hơn một chút, nhìn người khác hào nhoáng đôi khi chạnh lòng không xuể

Cô thẩn thờ người ra, bưng tách trà đến bàn của hắn, chẳng may sơ ý vấp, ngã nhoài lên người của hắn. Mắt cô mở to như có ánh sáng chiếu trực tiếp vào mình, nói không nên lời, lập tức đứng dậy, cuối đầu lia lịa

- xin lỗi...xin lỗi... tôi...tôi...

Người hắn ướt sũng vì sự cố cô vừa gây ra. Hắn điềm tĩnh đến lạ, chẳng nói lời nào. Vệ sĩ đi theo hắn chạy thẳng vào quán, nắm lấy người cô

- thiếu gia, cần xử lý như thế nào đây?

Hắn chầm nhẹ người, thở một hơi dài

- tùy ý các người

Mặc cho sự gào thét nài nĩ của cô nhưng chẳng ai giúp đở. May thay, lúc này có Bạch Cẩn xuất hiện, vì biết tối nào cô cũng làm việc đến khuya nên anh hay lui đến để tâm tình trò chuyện giải khuây cho cô vui, nào ngờ chứng kiến được hình ảnh trên

- các người thả Tiểu Ái ra...

- nhưng thưa nhị thiếu gia.... đại thiếu gia...

- ta nói các người thả ra ngay...

- Bạch Cẩn....

Cô thút thít kêu tên anh

- đi thôi, bỏ cô ta ra đi!