Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Tưởng Dao lại gặp Tần Duệ ở cửa hàng cà phê bên dưới tòa nhà.

“Hai cốc hạt dẻ nóng nhé.” Cô nói với nhân viên cửa hàng.

“Cô cũng thích loại khẩu vị này sao?” Tần Duệ hình như ngủ không đủ, đôi mắt đen sì.

“Tôi cũng muốn dùng đường để làm cho mình có tinh thần một chút.” Cô mở to mắt.

“Tin tôi đi.” Anh ta nhấn nhá từng chữ, “Cô đã là một trong số những người có khuôn mặt tương đối vui vẻ trên thế giới này rồi.”

Cô dở khóc dở cười nhìn anh ta: “Tối qua tăng ca sao?”

“Đúng vậy, sau khi diễn tập không hay ho kia kết thúc mọi ngời đều tan tầm, chỉ có tôi tăng ca đến mười hai giờ đêm, bởi vì cuộc họp hôm qua chuyển sang chiều nay.”

“Thật sao?” Tưởng Dao kinh ngạc lấy notebook từ trong túi ra, xem đến phần lịch trình, “May quá, chiều nay tôi đến tòa án, không cần phải họp.”

Nhìn qua quả thực Tần Duệ muốn phát điên rồi, nghiến răng nghiến lợi lườm cô một lát, cuối cùng nhụt chí rụt bả vai lại.

Tưởng Dao nhận lấy hai cốc cà phê nóng từ trong tay nhân viên, đưa một cốc cho Tần Duệ, cười nói: “Lần này sẽ không nhầm rồi.”

Bởi vì để làm cho chiều nay có thể hoàn toàn tránh được cuộc họp qua video, Tưởng Dao ăn xong cơm trưa đã nhanh chóng xuất phát đến tòa án. Xe dừng trong bãi đỗ, đồng hồ chỉ mới hai giờ. Chán nản ngồi trong xe, cô mở radio, chịu đựng tin tức tiếng Anh giống như một chuỗi pháo nổ. Cô cảm thấy đau đầu, vội vàng tắt radio đi, bên trong xe lại im lặng, cách cửa kính xe có thể nghe thấy tiếng đóng cọc từ công trường cách đó không xa.

Tưởng Dao im lặng ngồi một lát, bỗng nhiên quyết định lấy di động ra nhắn tin cho “Z”.

“Tối nay cậu thực sự nấu cơm sao?”

Tin nhắn trả lời nhanh chóng đến: “Đương nhiên, muốn ăn gì, cứ việc nói.”

“Món Phật nhảy tường (*) được chứ?”

(*) Món Phật nhảy tườngKhông Phải Khúc Tình Ca - Chương 3“… Món đó thì không được, nhưng có thể cân nhắc chó cùng rứt giậu.”

“Vậy cậu biết nấu gì?” Cô cười ấn nút gửi.

“Tôi biết nấu rất nhiều, không phải em chưa từng ăn.”

“Tôi quên rồi.” Cô thật sự không nhớ rõ, có lẽ bởi vì món ăn do cậu nấu không ngon đến mức khiến người ta nhớ mãi.

“Người phụ nữ vô lương tâm!” Sau dấu chấm than cậu còn để thêm một biểu tình phẫn nộ.

“Làm món sở trường của cậu đi. Không cần nấu nhiều đâu, dù sao cũng ăn không hết.”

“Chừng nào em về?”

“Bây giờ vẫn còn chưa biết.”

“Đêm nay thực sự không đi sao? Đừng đùa tôi.”

“Thật đấy.”

“Vậy tôi chờ em.”

Nhìn thấy mấy từ này, Tưởng Dao đột nhiên hơi cảm động, nhưng chỉ là hơi hơi thôi.

Dù chỉ là hơi hơi, nhưng đối với trái tim đã vỡ nát của cô, cũng đã là một loại rung động hiếm có. Biết được sẽ có người ở một nơi nào đó chờ mình, cô thật sự không biết miêu tả tâm trạng này thế nào. Cô chỉ cảm thấy trái tim vốn đã lạnh như băng nay đã lỡ nhịp, bắt đầu cảm nhận được chút ấm áp, nhưng cô không dám sa đà vào quá sâu, bởi vì thỉnh thoảng nó là dấu hiệu mang đến sự thương tổn.

Qua một lúc lâu, khi cô còn đang ngồi trong xe nhìn ánh mặt trời ngẩn người, tin nhắn của “Z” lại tới nữa:

“Này, không phải em đang nghĩ đến tôi đấy chứ?”

Tưởng Dao hít thở sâu một hơi, nhắn lại một từ “Biến”.

Phiên tòa hôm nay quả nhiên đến lúc tan tầm còn chưa kết thúc. Từ tòa án đi ra, đầu tiên Tưởng Dao lái xe quay về công ty, bảo trợ lý làm báo cáo vắn tắt tòa án thẩm vấn, sau đó lại bắt tay vào sửa sang tài liệu vụ án, sau khi viết xong ý kiến bổ sung cho tòa án, cô mới tan tầm.

Lúc đến nhà Chúc Gia Dịch đã hơn tám giờ. Khi mở cửa cho cô, vẻ mặt cậu bất đắc dĩ:

“Đồ ăn nguội hết rồi.”

“Tôi cũng chịu thôi.” Đây là câu cô nói nhiều nhất khi cậu hờn trách. Cho dù trong lòng cô hiểu rõ hôm nay là cô cố ý làm như vậy, chỉ là cô không muốn để cho bản thân rơi vào sự cảm động có một người đang đợi cô.

Có rất nhiều lúc, Tưởng Dao cảm thấy dù cô lớn hơn Chúc Gia Dịch năm tuổi, nhưng khi hai người ở bên cạnh nhau, cậu sẽ nghĩ mọi cách làm cho cô vui vẻ, nhưng cô hiếm khi quan tâm đến cảm xúc của cậu.

Chuyện này có lẽ vốn dĩ không liên quan đến tuổi tác, mà là giữa hai người ai để ý hơn ai thôi.

“Không sao, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại là ăn được.” Nói xong cậu lập tức đi làm.

Bình thường Chúc Gia Dịch ở trước mặt cô luôn là dáng vẻ dịu dàng, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu không có lúc tức giận. Vào thời điểm giao thừa năm ngoái, cô vốn đã đồng ý cùng trải qua với cậu, nhưng Vương Trí Vĩ đột nhiên đi công tác về, dù quan hệ vợ chồng bọn họ chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cô vẫn rất cẩn thận không dám để cho bất cứ biết được chuyện của cô và Chúc Gia Dịch. Hơn nữa nếu Vương Trí Vĩ đã về, tránh không được buổi tối phải đến nhà cha mẹ anh ta ăn cơm, cho nên cô đành phải từ bỏ. Bởi vì phải vội vàng đến sân bay đón Vương Trí Vĩ nên cô chỉ nhắn cho cậu một tin, thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của cậu. Kết quả hôm sau lúc cô đi tìm cậu, người này nổi một trận lôi đình.

Cô nhớ rõ tối hôm đó, cậu cau mày trừng cô, không đợi cô nói hết đã ép cô lên giường. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu tức giận, cho dù trước đó cô từng nói lời chia tay, nhiều nhất là cậu chỉ hơi suy sụp một chút, từ chối mặc kệ cô, nhưng lần đó, cậu không hề che giấu sự tức giận của mình, giống như một con trâu đực bị thương trên đầu.

Cô giãy dụa, cậu sống chết không buông, động tác thô lỗ. Xem như đó là một lần kinh nghiệm tồi tệ, cô nên đẩy cậu ra, tông cửa rời đi, nhưng cuối cùng… cô vẫn thỏa hiệp với cậu.

Trước khi mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu ôm lấy cô, giọng nói đứt quãng: “Tôi còn cho rằng… một năm, đối với em mà nói, tôi ít nhiều gì cũng sẽ khác… nhưng hóa ra vẫn không quan trọng bằng anh ta…”

Ngày hôm sau tỉnh lại, Chúc Gia Dịch lại dịu dàng xin cô tha thứ, như thể người nằm bên cạnh cô đêm hôm trước là người khác. Thực ra cô không hề giận cậu, một chút cũng không, dù cậu làm đau cô, nhưng mà… tất cả đều là lỗi của cô.

Cô vốn không nên ở bên cạnh cậu!

Từ sau ngày đó, mấy tuần cô đều né tránh cậu, bởi vì cô ý thức được cậu không nên lãng phí thời gian bên cô, cậu xứng đáng với tình cảm tốt đẹp hơn, chứ không phải một đoạn… nghiệt duyên không hề có kết quả.

Song cậu lại nghĩ cô tức giận vì chuyện tối hôm đó, vì thế không ngừng nhắn tin hoặc gọi điện thoại giải thích với cô, hỏi cô ở đâu… Gọi điện thì cô không nhận, tin nhắn đến cô cũng không nhắn lại. Vào chủ nhật của hai tuần sau đó, cô nhìn thấy cậu ở dưới tòa nhà công ty, chàng trai vốn cao lớn tràn đầy sức sống nhìn qua lại hơi tiều tụy. Cậu mặc áo sơ mi và áo len đen, đều là cô mua cho, áo khoác dày vắt trên cánh tay, như là cố gắng làm ra vẻ chững chạc. Cậu đứng dưới đèn đường, không nhìn cô, như thể đang suy tư.

Tưởng Dao hít thở sâu một hơi trong lòng, cảm thấy hơi đau đầu. Cô nhìn thấy Tần Duệ đang từ trong đại sảnh công ty đi ra, vì thế cô vội vàng xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Ngay lúc cô sắp đi vào bãi đỗ xe, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi dồn dập và tiếng phanh lại chói tai, sau đó là đủ loại tiếng kêu sợ hãi. Cô dừng bước, xoay người, phát hiện mọi người đang đứng ở phía Chúc Gia Dịch vừa dựa vào, nhìn thấy đám người ngày càng đông lên, cô hơi mờ mịt, như thể trong đầu lập tức trở nên trống rỗng.

Theo phản xạ hai chân cô bước về phía kia, bên tai là tiếng bàn luận ong ong, khiến cho đầu óc như muốn nổ tung. Cô nghe thấy có người không ngừng nói cám ơn, khi cuối cùng cô đã chen được vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này.

Chàng thanh niên trẻ tuổi mặc áo len ngồi dưới đất, trước mặt cậu là một đôi mẹ con, người mẹ đang ôm chặt lấy cô con gái mấy tuổi, sắc mặt tái nhợt, một chiếc xe Jeep dừng cách cậu chỉ có nửa mét, chủ xe đứng bên cạnh xe, vẻ mặt cũng tái nhợt.

“Chúc Gia Dịch!” Tưởng Dao gần như là phản ứng bản năng, “Cậu không sao chứ?”

Chúc Gia Dịch ngẩng đầu, trên khuôn mặt tiều tụy nhưng vô cùng anh tuấn của cậu hiện lên sự kinh ngạc.

Tưởng Dao đẩy đám người ra đi đến trước mặt cậu, khụy chân xuống, hoang mang lo lắng nhìn chân cậu: “Cậu không sao chứ? Có thể đứng lên không? Đυ.ng vào rồi à?”

Chúc Gia Dịch chỉ sững sờ nhìn cô, không nói gì.

“Có muốn gọi xe cấp cứu không?” Cô lấy di động ra, bỗng nhiên không nhớ nổi số điện thoại cấp cứu, trong lòng hoảng loạn.

Cô lo lắng nhìn cậu, vẻ mặt cậu kinh ngạc, cô cầm lấy tay cậu, lại gọi cậu.

“Tôi không sao…” Qua một lúc lâu, cậu mới như cười như không nói, “Không bị đυ.ng vào.”

“Vậy tại sao cậu không nói gì?” Cô trợn trừng mắt, hận không thể bóp cổ cậu.

“Chỉ là tôi… chỉ là bị hoảng sợ…” Cậu yếu ớt nói, quả thực giống như đang làm nũng.

Nhưng lúc này Tưởng Dao không rảnh phân biệt ngữ khí của cậu, trong lòng cô vẫn còn rối loạn, giống như tức giận lại giống như thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn cậu, cám ơn…” Người mẹ ôm đứa bé lại nói với Chúc Gia Dịch.

Tưởng Dao hơi sửng sốt, cuối cùng đã trở lại bình thường. Cô đứng lên, sau đó phát hiện cậu cũng từ từ đứng lên. Người lái xe Jeep do dự đi lên hỏi cậu thật sự không sao chứ. Cậu phủi bụi trên tất, tuy là bộ dáng hơi cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn đơn thuần cười nói: “Tôi không sao, nhưng về sau xin anh hãy lái xe cẩn thận một chút…”

Người lái xe không ngừng xin lỗi, lại xoay người sang cô bé đang sợ hãi.

Xung quanh vẫn tràn ngập tiếng bàn tán, nhưng Tưởng Dao chỉ nghe thấy Chúc Gia Dịch nói: “Em có thể đỡ tôi một chút không?”

Xe lái vào cao tốc, ngọn đèn xung quanh chiếu vào khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.

Tưởng Dao lấy tay day mắt, sau đó phát hiện người ngồi bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

“Gì thế?” Cô tức giận hỏi.

“Em…” Cậu trợn trừng mắt, “Em khóc sao?”

Tưởng Dao ngỡ ngàng nhìn vào gương chiếu hậu, trong ngọn đèn âm u, quả nhiên mặt cô đầy nước mắt, không khỏi kinh ngạc.

Cô lau mắt, thì tầm mắt mới trở nên rõ ràng.

Hóa ra không phải vấn đề nằm ở ngọn đèn.

Trên mặt bỗng nhiên truyền đến cảm giác thô ráp mà ấm áp, đó là ngón tay của Chúc Gia Dịch.

“Tôi không sao.” Lúc cậu nói chuyện vô cùng dịu dàng, giống như dỗ dành trẻ con.

Bỗng nhiên cô hơi tức giận, gạt tay cậu ra, lớn tiếng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Cậu làm như không nghe thấy, ôm chặt lấy cô, môi dán lên khóe mắt cô.

“Tránh ra!” Cô hét chói tai, lại đẩy cậu ra, “Tôi đang lái xe!”

Cuối cùng cậu không làm bậy nữa, thành thật buông cô ra, nhưng ngón tay thô ráp lại cầm lấy tay cô không buông.

Cô không nói gì, cậu cũng im lặng.

Tưởng Dao điều chỉnh lại tâm trạng, “Vừa rồi cậu cứu đứa bé kia?”

“Ừ.” Cậu thấp giọng nói, “Tôi vốn đang đợi em, nhưng đứa bé kia đột nhiên chạy sang đường, đúng lúc có chiếc xe…”

Cô lại im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không? Nếu không may cậu cũng sẽ mất mạng!”

“Nếu tôi chết em sẽ đau khổ sao?” Cậu đột nhiên hỏi như vậy.

Tưởng Dao cắn môi: “… Sẽ không!”

Chúc Gia Dịch nhìn gò má lạnh lùng của cô, lại bật cười: “Em gạt người, vừa rồi em căng thẳng như vậy, tôi…”

“…”

Tưởng Dao mấp máy môi, không nói được lời nào. Vừa rồi là cô phản ứng theo bản năng, thực sự là không có cách để lừa cậu, chỉ là… tất cả đều là sai lầm.

“Chúc Gia Dịch.” Cô nói, “Cậu có nghĩ tới chuyện mình không nên lãng phí thời gian bên cạnh tôi, tôi vốn dĩ không có gì đáng để cho cậu chờ đợi, tôi chỉ là… có lẽ tôi chỉ đang chơi đùa, lợi dụng cậu.”

Nghe cô nói vậy, cậu quay mặt ra ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu, chậm rãi lên tiếng: “Em yên tâm, tôi cũng chỉ là đang chơi đùa, lợi dụng em thôi…”

Trong phút chốc đó, trái tim Tưởng Dao lại hơi đau đớn, bởi vì cô biết rõ cậu đang nói dối, cậu chỉ là… không muốn mối quan hệ này chấm dứt, cho nên luôn giả vờ mình không động lòng, bởi vì cậu biết một khi cô cho rằng cậu động lòng là hai người bọn họ xong rồi.

Dưới ngọn đèn u ám, cô nắm chặt vô lăng, như thể làm vậy cô mới có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình.

Tối nay hai người họ ôm ấp nhau trên chiếc giường đôi rộng rãi ấm áp nhà Chúc Gia Dịch, cô đột nhiên quyết định không suy nghĩ gì hết, hôn môi cậu, âu yếm cậu, ôm chặt lấy cậu, cô thật sự không thể làm tổn thương cậu, không thể nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cậu.

Trong túi xách phát ra tiếng “đinh” chói tai, khiến cho suy nghĩ của Tưởng Dao bừng tỉnh. Không biết Chúc Gia Dịch đã ôm lấy cô từ phía sau lúc nào, hỏi:

“Em nghĩ gì thế?”

Cô ngừng cười, lắc đầu: “Không có gì, chuyện công việc thôi.”

Cậu mấp máy môi: “Sau khi ăn cơm xong có thể đừng nghĩ đến không?”

Cô bất đắc dĩ gật đầu. Vì thế cậu chiếm được đáp án hài lòng, lại đi hâm nóng đồ ăn.

Tưởng Dao nhìn bóng dáng cậu, nghĩ thầm cô chỉ cần thích cậu một chút có lẽ đã khiến cậu thỏa mãn rồi.

Cô sờ trán, bắt đầu từ khi nào, cô lại dùng từ “thích” với cậu chứ?

Tiếp tục như vậy là không được.

Ăn tối qua loa, Tưởng Dao thậm chí còn không kịp giả vờ khen tay nghề của Chúc Gia Dịch, người ta đã đẩy ngã cô lên giường. Cô hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng có một sự hưng phấn lâu ngày. Cậu là một chàng thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức lực. thỉnh thoảng còn vượt quá sự tưởng tượng của cô, cho nên từ ban đầu cô đã coi mối quan hệ này là nam nữ hoan ái, bọn họ tìm được một sự khát vọng ấm áp nào đó trên cơ thể đối phương.

Khi bọn họ ôm nhau, cô cảm thấy ấm áp, không hề cô đơn.

Chỉ là dần dần, trong lòng cô cũng xảy ra chút biến hóa, cũng không phải là nói cô yêu thương cậu, mà là khi bọn họ ở trên giường cô sẽ coi cậu như một người đàn ông, còn những thời điểm khác cô chỉ coi cậu là một người bạn nhỏ. Cô chắc chắn là phải có sự trả giá, mặc dù không trả giá nhiều bằng cậu, nhưng cô cũng thử thay đổi bản thân, thử đủ khả năng ở trong phạm vi làm cho cậu vui vẻ.

Cô tự tìm lấy cho mình một cái cớ: Cho dù là như thế nào, con người đều có tình cảm, cho dù là nuôi một con chó, thời gian dài cũng sẽ lưu luyến không rời, huống chi là một con người sờ sờ trước mắt.

“Tập trung một chút…” Chúc Gia Dịch ngậm vành tai cô, cảnh cáo.

Tưởng Dao không nhịn đươc ừm một tiếng, loại ngứa ngáy phát ra từ đáy lòng này khiến cô phát điên. Cô muốn đẩy cậu ra nhưng chỉ vô ích, vì thế khẽ ôm lấy cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm ở trong cơ thể cô.

“Muốn tôi à…” Cậu vừa di chuyển, vừa thở hổn hển hỏi.

Lý trí trong lòng nói: Không muốn…

Nhưng mặt tình cảm lại thông qua miệng nói với cậu: “Ừ, ừ…”

Chúc Gia Dịch cười rộ lên, cúi đầu bắt được môi cô, như thế nào cũng không chịu thả ra.

Cuối cùng cô nhắm mắt lại, bỏ mặc mình chìm vào vực sâu không thấy đáy kia.