Không Phải Không Yêu

5.75/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Bất Thị Bất Ái
Edit: Anh Vũ. Thể loại: Đam mỹ, ngược tâm. " Ta chỉ là một sủng vật được chủ nhân nuôi dưỡng " " Vì thế ta không đủ tư cách quản chuyện của chủ nhân " " Chủ nhân có thể mặc kệ sự sống chết của ta "-  …
Xem Thêm

Chương 8
Đi ra khỏi thang máy, Phiêu Dạ dễ dàng tìm được chỗ làm việc của Ly Trần, mà Ly Trần lại là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Ly Trần sửng sốt, sau đó bước sang đây ” Phiêu Dạ? Sao ngươi đến đây? Tối qua ngươi đã đi đâu?”

Nam nhân kia ngay cả một chút phản ứng gì cũng không có. Phiêu Dạ nén chịu đựng mà mặt nổi gân xanh, ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không, nói ” Thế nào, ngươi cũng sẽ lo lắng cho ta ư?”

” Ai? Ly Trần? Đây không phải là người mẫu Phiêu Dạ sao? Ngươi quen hắn à? Sao chưa từng nghe ngươi nói qua?”

” Đúng vậy! Ly Trần, ngươi thật là không thú vị a!” Mấy viên chức nữ tính kia vừa nhìn thấy người đẹp trai như Phiêu Dạ thì lập tức vây quanh, có mấy người thậm chí còn không chút che giấu, dùng ánh mắt ái mộ nhìn Phiêu Dạ.

” Ta cũng chỉ gặp qua hắn hai lần thôi, ngươi nói ta nghe làm sao nhắc đây?” Ly Trần cười, nói giống như thật, biểu tình ôn hòa không có chút hoảng loạn.

” Sao? Ly Trần, ta thế nào lại không biết giao tình của chúng ta chỉ có nhiêu đó a?” Phiêu Dạ mở miệng, cố ý muốn làm hắn khó xử.

” Tha cho ta đi Phiêu Dạ, ngươi thừa biết những nữ nhân này đáng sợ đến mức nào mà.” Ly Trần phản ứng hoàn toàn giống một người bạn bình thường, không có chút gì giống dáng vẻ của một người không nhìn thấy ánh sáng (hoặc là không nhìn được mặt người khác = =)

Ngươi tại sao lại bình tĩnh như thế? Đây không phải sự thực, Ly Trần, ngươi thực sự không đơn giản.

” Ngươi chờ một chút, ta sẽ rất nhanh xong việc.” Một bên tách những nữ nhân đang vây quanh kia ra, một bên đưa Phiêu Dạ đến chỗ của mình ” Ngươi ở đây, đừng đi đâu được không?”

Phiêu Dạ gật gật đầu, vẻ mặt không chút tiếu ý.

Ly Trần thấy cậu gật đầu cũng vội vàng đi lo chuyện của mình, thế nhưng chưa đi được hai bước thì có một nam hài 17, 18 tuổi chạy đến.

” Ly Trần, hắn là ai vậy?” Nam hài kia nhãn thần tràn đầy địch ý nhìn cậu.

Hắn là ai vậy? Phiêu Dạ cẩn thận đánh giá người đó, cảm giác giống một tiểu quỷ miệng hôi mùi sữa, thế nhưng cậu nhìn thấy ánh mắt của Ly Trần… Phiêu Dạ trừng mắt.

” Dưỡng miêu của ta a.” Ly Trần ôn nhu cười.

Cái gì? Trong nháy mắt kinh ngạc, Phiêu Dạ mới nhớ đến, trong mắt Ly Trần, cậu trước giờ không phải một con người, có lẽ chỉ là một con chó, một con mèo. Sau đó Phiêu Dạ mới ý thức được Ly Trần hoàn toàn hiểu rõ bản chất của chính mình(?)! Phiêu Dạ hoàn toàn không ngờ Ly Trần sẽ nói mối quan hệ bí mật giữa họ cho người thứ ba nghe, trái lại cậu, lại hoảng loạn không biết nên làm gì.

” Chính là hắn a!” Nam hài gật gật đầu “Tại sao hắn lại đến công ty a?”

” Ta cũng không biết.” Ly Trần nghi hoặc nhìn Phiêu Dạ.

Cái loại cảm giác bị xem là một vật phẩm để người khác bình luận thật khó chịu, Phiêu Dạ giận đến mức cơ thể run run, tuy rằng cậu chạy đến đây để khiến Ly Trần khó xử, thế nhưng mục đích không đạt còn bị nhìn bằng ánh mắt đó, nhất là trước mặt một nam hài xa lạ, cái loại cảm giác này… Phiêu Dạ cả đời cũng chưa từng chịu qua vũ nhục nào quá đáng đến thế!

” Ly Trần! Buổi tối cùng ta đi chơi!” Nam hài cố ý dính vào người Ly Trần, thân thiết ôm lấy hắn, vẻ mặt thỏa mãn ma sát lên cánh tay hắn.

” Không phải hôm mới đi chơi với ngươi sao?” Ly Trần sủng nịch xoa xoa mái tóc của hắn, dùng một loài nhãn thần khác xa nhìn vẻ mặt ngọt ngào của nam hài kia.

Ngày hôm qua… Phiêu Dạ ngẩng đầu lên nhìn hai kẻ không coi mình ra gì, chính mình còn nghĩ hắn thống khổ ở nhà chờ cậu về, vậy mà hóa ra, hắn đã cùng nam nhân khác chơi đùa hưởng lạc, ngoài mặt thì nói là tăng ca… Nằm mơ cũng không ngờ Ly Trần lại lừa cậu, cậu vẫn cho rằng Ly Tần tuy nhu nhược, nhưng là một nam nhân đáng tin cậy… Không ngờ rằng…

Đến tột cùng, còn có bao nhiêu chuyện mình chưa biết? “Thanh Tịnh” kia là ai? Nam hài này ư?.. Ly Trần, ngươi rốt cục còn giấu ta bao nhiêu chuyện? Mà ta.. giống như một thiên tài ngu ngốc làm trò cười cho người khác, một kẻ để đùa bỡn! (?)

” Mặc kệ, đó là điều ngươi phải trả ta a!!”

” Kỳ Diệp, đừng làm chuyện mất mặt như thế, ta van xin ngươi đừng nói ra được không?” Ly Trần cười khổ nói.

Mất mặt? Phiêu Dạ nhìn người kia như kẻ xa lạ, con người này thật sự là Ly Trần sao? Một kẻ không biết tôn nghiệm, một nam nhân bất luận là bị cậu làm nhục nhã đến mức nào cũng không phản ứng? Hay đây mới chính là đáp án đúng —- Ly Trần là không quan tâm cậu, càng không để tâm đến việc cậu xem hắn thế nào, cho nên cái gì hắn cũng không xem trọng, thế nhưng nam hài tên Kỳ Diệp kia lại không giống, Ly Trần quan tâm hắn, cho nên không muốn mất mặt trước mặt hắn..

” Ngươi không có nói với hắn rằng ngươi không thể sinh sản a?” Lạnh lùng cười, gương mặt cười diễm lệ đến mức khiến người ta không thể rời mắt kia lại bị kẻ nào đó ra nói một câu làm cho Phiêu Dạ cảm thấy nhục nhã(??)! Cậu học được làm quân tử thì cần sĩ diện, sự nhục nhã cùng thống khổ mà Ly Trần gây cho cậu, cậu muốn trả gấp đôi cho hắn!

” Có nói a!” Kỳ Diệp tươi cười nói, hoàn toàn không để tâm.

Khuôn mặt đó… Phiêu Dạ hầu như hiểu được tại Ly Trần chọn hắn chứ không chọn mình, không có cái gương để nhìn bản thân thế nhưng Phiêu Dạ có thể tưởng tượng nét mặt của mình, khi nói đến nỗi đau riêng của Ly Trần thì nó chỉ tồn tại khinh miệt và xem thường. Ly Trần tỏ ra hoàn toàn không để ý, thế nhưng nam nhân, ai là không quan tâm cơ chứ? Ly Trần không phải không để ý, chỉ là cố tỏ ra không để ý.

” Phiêu Dạ, ngươi về trước được không?” Ly Trần hướng về phía cậu, nói nhỏ ” Ngày hôm nay ta sẽ về đúng giờ, ngươi về nhà chờ ta được không?”

Đúng vậy! Nên kết thúc thôi! Phiêu Dạ gật đầu xoay người bước đi!

Ra khỏi công ty, Phiêu Dạ nhìn dòng người vội vã lướt đi trên đường, chính mình còn nơi nào để đi?

Ta không biết…

Có rất nhiều vấn đề khiến ta không biết nên làm thế nào, thống khổ vô cùng!

Nếu như ta không có ý nghĩa tồn tại..

Vậy tại sao ta lại tồn tại?

Nếu như ta không phải kẻ duy nhất tồn tại..

Vậy ta còn giá trị gì chứ?

Ta yêu hắn!! Từ trước đến giờ đều không hoài nghi đến, ta toàn tâm cũng chỉ muốn có được hắn, khiến hắn yêu ta! Mà hắn…lại là một công tử rất giỏi đùa bỡn tình cảm, nguyên lai cái câu ” Không phải không thương, mà không biết nên yêu như thế nào” là chỉ ý này. Phiêu Dạ khổ sáp cười, không nghĩ đến chính mình cũng sẽ có ngày lưu lạc như thế..

” Phiêu Dạ, ta đã trở về!” Buổi tối năm giờ, Ly Trần về đúng giờ, cởi chiếc áo khoác nặng nề ra, lập tức đi tìm Phiêu Dạ.

Phiêu Dạ lẳng lặng từ phòng ngủ bước ra, không tiếng động nhìn Ly Trần..

” Làm ta sợ a, ta còn tưởng ngươi không ở đây!” Thở phào nhẹ nhõm, Ly Trần lập tức đi qua, thân thiết ôm lấy cậu, hôn nhẹ cậu.

” Ngươi còn quan tâm đến ta?” Phiêu Dạ nói nhỏ, vì sao nam nhân này có thể vô liêm sỉ như thế? Luôn lộ ra một nụ cười vô tội như thể không có chuyện gì xảy ra tới?

” Làm sao vậy?” Ly Trần có chút nghi hoặc nhìn cậu. (thằng này…. = =)

Còn hỏi ta làm sao sao? Phiêu Dạ chỉ cảm thấy buồn cười, châm biếm nhìn hắn” Người yêu bé nhỏ của ngươi không đòi ngươi à? Không phải muốn ngươi bồi hắn đi chơi sao? Sao không đi đi?”

” Nói cái gì a!” Ly Trần khẽ cười ” Kỳ Diệp là cháu trai của ông chủ trong công ty, rất thích quấn quít ta! Bất quá ta chỉ xem hắn là tiểu hài tử thôi.”

Đẩy tay của Ly Trần ra, Phiêu Dạ ngồi trên sofa ” Rất khả ái a! Hơn nữa còn không quan tâm ngươi có phải là một nam nhân không, ngươi ngay cả chuyện của ta cũng nói với hắn, nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ chọn hắn a.”

” Phiêu Dạ, ngươi đang tức giận vì cái gì a?” Ly Trần ngồi bên cạnh cậu ” Ngày hôm qua cũng thế, tự nhiên rời khỏi nhà, còn tưởng ngươi đi đâu, kết quả hôm nay chạy đến công ty ta, rốt cục ngươi đang nghĩ gì vậy?” ( = =)

” Đừng giả dối nữa!” Chịu không nổi, Phiêu Dạ đứng phắt dậy, gào lên ” Nếu như ngươi muốn đùa giỡn với ta, cũng đừng dùng những lời mật ngọt đó mà lừa gạt ta!! Là ta ngu ngốc!! Là ta ngu ngốc yêu một hoa hoa công tử như ngươi!! Thế nhưng ta không ngốc đến mức không nhìn ra ngươi yêu cái kẻ tên Kỳ Diệp kia.”

” Ân?” Ly Trần ngây ngốc nhìn Phiêu Dạ, giống như không hiểu cậu đang nói gì.

Phẫn nộ vô biên khiến Phiêu Dạ không khống chế được, nắm lấy áo của Ly Trần ” Chính là gương mặt này!! Ngươi luôn làm ra rất phiền não, bộ dạng không hiểu chuyện gì, rốt cục là diễn kịch cho ai coi?? Ta thực sự không hiểu nổi ngươi, ngươi rốt cục là muốn thế nào? Ta yêu ngươi a! Ta thực sự yêu ngươi… Vì sao vậy? Tại sao chứ…” Ngay cả vì sao cũng không biết, Phiêu Dạ chỉ khóc nấc lên, vì sao không chiếm được trái tim hắn? Vì sao lại yêu hắn? Vì sao không phải kẻ khác?

” Đừng khóc a!” Ly Trần vẻ mặt yêu thương, đem cậu ôm vào lòng ” Vì sao ngươi luôn khóc chứ? Ta đối ngươi không tốt sao? Vì sao ngươi luôn tức giận, luôn khóc chứ?”

Ta đối ngươi không tốt ư? Phiêu Dạ nằm trong lòng hắn, bi ai cười, hắn dĩ nhiên có thể dõng dạc hỏi cậu câu đó, không để cho cậu hy vọng nhưng lại càng khiến cậu lún sâu… Nam nhân tàn nhẫn kia không ngừng ăn mòn thể xác lẫn tinh thần của cậu, ngay cả linh hồn cũng không buông tha, hắn rốt cuộc muốn gì?

” Phiêu Dạ, xin lỗi!” Nhẹ giọng nói, Ly Trần ôm chặt lấy cậu.

Chẳng biết vì sao, bằng một câu xin lỗi, Phiêu Dạ đã không chịu được mà ôm lấy Ly Trần, khóc nức nở, toàn bộ đau xót, toàn bộ mệt mỏi đều theo nước mắt, một lần tuôn trào ra hết, rửa sạch cả thân thể lẫn tinh thần, chí ít… Chí ít.. Phiêu Dạ không biết mình muốn nói gì, chỉ là nóng lòng muốn tìm một người có thể an ủi mình, bằng không cậu thực sự sẽ bị những nỗi thống khổ này áp đặt đến không thể thở được.

” Ta biết ngươi rất đau, ta cũng không muốn, ta không có cách nào yêu được ngươi, cho nên mới định đối xử với ngươi tốt một chút, ta không định làm tổn thương ngươi, xin lỗi, Phiêu Dạ!”

” Tại sao không yêu ta! Vì sao… ta không cần ngươi đối xử tốt với ta! Ta cái gì cũng không cần!! Chỉ mong ngươi yêu ta… Ly Trần, ta chưa từng yêu một ai như thế, vì sao lại là ngươi cơ chứ!!?” Kẻ nói xin lỗi lại tàn nhẫn như thế, lúc nào cũng câm lặng, không để tâm đến kẻ đã vì hắn làm tất cả, những điều nan kham, phẫn hận đều lặng xuống sau câu xin lỗi ấy..

Không nói gì nữa, Ly Trần chỉ ôm lấy Phiêu Dạ, mặc cậu khóc trong lòng mình, dùng ý chí mà mình có để bao lấy tiếng gào của cậu.

Thêm Bình Luận