Chương 10
Vở kịch kết thúc tất cả mọi người trong đội kịch đi ra, nó được mọi người đỡ dậy, thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn xuống dưới thì… cả sân trường đều im lặng, nó thề là lúc ấy nó còn nghe được cả tiếng gió thổi nhè nhè, tiếng lá cây xao xác và cả tiếng tim đập thình thịch của mình. Nó bắt đầu sợ hãi, nhìn đội kịch xung quanh dường như ai cũng ngạc nhiên trước khung cảnh này, một điều từ trước đến giờ chưa từng xảy ra. Tim nó như ngừng đập, mọi thứ xung quanh nó như dừng lại.
2 phút sau tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên phá vỡ khoảnh khắc kinh hoàng đó. Nó phát ra không phải từ phía học sinh, không phải từ trong cánh gà, cũng không phải là từ phía chỗ của các thầy cô giáo mà từ chỗ khách mời danh dự. Chủ nhân của tiếng vỗ tay ấy đang đứng lên, mỉm cười hài lòng và nhìn thẳng vào nó.Nó giật mình quay sang người duy nhất vỗ tay cho mình và đội kịch lại là thần tượng của nó- Hoàng Minh Long. Lúc nhìn thấy ánh mắt anh cùng với nụ cười ấy hướng tới chỗ mình, tim nó lại một lần nữa đập thình thịch và cũng chẳng hiểu sao giờ đây nó không thể kiểm soát được nhịp tim mình nữa. Nó vẫn đứng ngơ ra đấy nhìn anh, dường như trên cả sân trường rộng lớn này chỉ còn lại anh và nó.
Tiếng vỗ tay của anh cũng thức tỉnh những cánh tay, những tâm hồn của những người xung quanh vậy. Tất cả học sinh đều đứng dậy theo anh, tiếng vỗ tay ầm ầm của học sinh trong trường đều vang lên rộn rã, tất cả giáo viên đều mỉm cười hài lòng, có vài giáo viên dạy văn mau nước mắt còn vội gạt đi giọt lệ trên mi mà vỗ tay tán thưởng.
Nó giật mình nhìn xuống dưới, mọi người đều đang tán thưởng tiết mục của nó. Bỗng chốc nó trở nên vui vẻ, tâm trạng hạnh phúc, một nở cười vui vẻ chợt được nâng lên.
Ba người tỏa sáng bầu trời kia cũng vỗ tay bộp bộp, Phong và Vy cùng nhau nhìn chàng trai nào đó đang mỉm cười hài lòng chiếu ánh nhìn lên người cô bé đang được mọi người nắm tay dẫn vào sau cánh gà mà cùng nhìn nhau gật đầu chắc nịch.
Để lại nụ cười điên đảo chúng sinh, nó đi vào trong. Trước khi khuất hẳn, nó còn liếc mắt nhìn Long
“ Anh vẫn đang cười, anh vẫn đang nhìn mình, anh đang cười với mình, đay là thật sao. Trời ơi!!!”
- Một vở kịch nổi tiếng, một vở kịch kinh điển đã đi vào lòng của rất nhiều người trên toàn thế giới. Cảm ơn các em trong đội kịch đã mang đến lễ bế giảng này một câu chuyện tình kinh điển như vậy. Để kết thúc chương trình của buổi lễ bế giảng hôm nay, chúng ta sẽ cùng đến với một ca khúc có thể nói là dành riêng cho khối 12, ca khúc “ Tạm biệt nhé”
Nói rồi cô giám thị đi vào trong, đưa míc cho cô bé đang bận một chiếc váy trắng đơn giản xinh đẹp. Đáp lại cô bằng nụ cười vui, cô cầm lấy mic và bước đến sân khấu
Nhạc dạo bắt đầu vang lên, những cánh tay phía dưới cũng đang đưa lên cao đu đưa theo nhịp bài hát quen thuộc, khối 12 giờ đây đang tràn ngập trong bóng bay, mỗi người hai quả và cùng hướng mắt lên sân khấu
Tại cái bàn trắng dài rộng kia, một chàng trai đang mỉm cười vui vẻ khi nhận ra cái váy trắng quen quen và cả cô bé đang mặc nó nữa: “ Cái váy đó rất đẹp nhưng nó lại không thể đẹp bằng em”
Trên sân khấu, Hạ Trang Nhi, cô đang tự tin di chuyển trên đó, tay đang đưa theo nhịp nhạc cùng bên dưới. Ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt của ai đó, cô hơi ngượng rồi chuyển ánh mắt sang nơi khác. Giọng hát của Nhi vang lên, trong trẻo, nhẹ nhàng, vẫn thế, không hề nhiều luyến láy nhưng vẫn rất thu hút.
Sẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đây
Tiếc nuối bao ngây thơ của một thời
Ngày mới tới lớp xa lạ, không quen thuộc
Làm quen mới thấy vui
Ngày tháng trôi qua không kịp đếm
Qua đi bao nhiêu vui buồn nào ai hay
Một thời hồn nhiên mơ mộng, nhiều vu vơ
Hãy lưu lại sâu trong trái tim mình
[ĐK]
Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ…
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Tạm biệt tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này
Bye bye
Khi ve rộn ràng khắp sân trường
Là hè đến mang theo nỗi buồn hàng ghế đá
Bạn với tôi mỗi người mỗi phương trời
Dù buồn trong tim nhưng tôi gắng không khóc
Nước mắt đừng tuôn trào khi xung quanh bạn luôn có tôi
Nhủ lòng hãy vững tin trong đời
Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ…
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Tạm biệt tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này
Bye bye
Giọng hát của cô tiếp tục vang lên, những tiếng thút thít của khối 12 bắt đầu vang lên lấn át tiếng hát theo.
Qua đi như giấc mơ thời học sinh dấu yêu
Để tôi ngu ngơ vẫn thương nhớ
Tìm lại một hình bóng ngày nào vẫn trông vẫn ngóng
Giờ đâu……
Sân trường giờ không một bóng
Còn hàng ghế và tôi
Một mình lẻ loi
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ…
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ…
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Tạm biệt tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này
Bye bye
Nhạc dạo kết vẫn tiếp tục vang lên, những đôi tay của khối 10 và 11 vẫn đều đều đu đưa nhưng khi đó tất cả học sinh lớp 12 đều đã ôm nhau khóc thút thít, đâu đó vang lên những giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt, những câu khẩu hiện mãi là bạn tốt vang lên. Ai ai cũng cười trong nước mắt.
Nhạc dạo kết thúc, những trái bóng bay trên tay các học sinh ngày nào đều đã thi nhau bay lên bầu trời cao của buổi lễ bế giảng, mỗi trái bóng bay mang theo những ước mơ của mỗi người. Gió thổi nhè nhẹ, nâng cánh cho ước mơ bay lên cao, nắng vàng trải dài khắp sân trường, đọng lại trên những tà áo dài trắng tinh khôi, vương trên ánh mắt cương nghị mang theo nỗi buồn của những nam sinh. Và cả hong khô những giọt nước mắt vẫn đang đua nhau rơi xuống kia. Một buổi bế giảng kết thúc như thế, bao nhiêu kỉ niệm được gói lại trong tim, giờ đây chỉ còn lại nụ cười hòa trong làn nước mắt. Sân trường đã không còn một bóng người, cây cối chỉ lặng yên như đang nhung nhớ, gió thổi như muốn xua tan nỗi buồn của những người đã gắn bó với nơi đây ba năm trời, của một buổi lễ bế giảng đáng nhớ