Chương 23

Mở đầu của h... ಥ‿ಥ

________________

Tiêu Chiến ngay lập tức từ trên người Vương Nhất Bác bật dậy, ngồi ở trên giường cào cào tóc, "Ba anh cùng dì ra ngoài rồi à?"

Vương Nhất Bác miễn cưỡng ừ một tiếng, tựa nửa người lên đầu giường, nói, "Hôm nay thứ bảy, muốn ra ngoài không?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, "Đi đâu?"

Vương Nhất Bác đáp, "Trước tiên dậy ăn sáng đã, buổi chiều đến phòng tập vũ đạo, buổi tối ra ngoài ăn."

Tiêu Chiến nói, "Vậy ban ngày làm gì?"

Vương Nhất Bác: "Thời điểm em ở nước ngoài, bọn họ hẹn hò sẽ ra ngoài dạo phố......... Xem phim vân vân."

Tiêu Chiến bị hai chữ hẹn hò này đánh vào đầu, nói, "Chúng ta đi dạo thì có gì vui? Hơn nữa gần đây cũng không có phim gì hay, không bằng ở nhà thì hơn, anh trước kia có mua một cái máy chiếu, chọn một bộ phim cũ xem đi."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy thì quên đi, dù sao em cũng không thích đến nơi đông người."

Tiêu Chiến nở nụ cười, "Vì sao?"

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Không vì sao cả, chỉ là cảm thấy đông người, phiền."

Tiêu Chiến cười cười, không nói gì, đứng dậy mặc quần áo, cổ cùng xương quai xanh toàn dấu hôn, anh soi gương, "May mà không phải là mùa hè."

Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, vòng tay qua phía trước hoàn toàn chế trụ bả vai anh, vùi đầu cọ cọ vào gáy đối phương, "Kể cả mùa hè em cũng không thu liễm đâu."

Tiêu Chiến gõ lên trán cậu một cái, "Buông ra coi, anh đi rửa mặt."

Tay Vương Nhất Bác buông lỏng ra, người thì lại vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, hai người đứng ở trước bồn rửa mặt, cùng cầm bàn chải đánh răng, bên khóe miệng toàn là bọt trắng xóa, qua tấm gương trước mặt mà liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau nói chuyện cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô hừ hừ, cho nên không hiểu đối phương nói cái gì, nhưng sau đó cũng nhịn không được mà bật cười vui vẻ.

.

.

.

Thời điểm Vương Nhất Bác không ở trên giường thì sẽ thu liễm một chút. Trong nhà trừ bỏ hai người không còn một ai, thì lại càng không kiêng nể gì, dán vào nhau từ lúc xuống lầu đến phòng bếp, lấy nguyên liệu đơn giản trong tủ lạnh nấu bữa sáng. Lúc Tiêu Chiến lấy mì bỏ vào bát, Vương Nhất Bác như đang chiến đấu với sữa đậu nành, vẻ mặt cau mày nghiêm túc, cứ như là đang đối phó với cái gì nguy hiểm lắm.

Tiêu Chiến dán lại nhìn nhìn, trên mặt không tự giác mà cong lên khóe môi cười cười.

Anh nhớ về cuộc sống bình thản trước kia mà mình đã đề ra, làm công việc mình thích, kiếm ít tiền mua nhà, sau đó an an ổn ổn mà hẹn hò, giống như những người khác mà kết hôn sinh con, những tháng năm cứ thế mà chậm rãi trôi qua, trở thành một nam nhân trung niên nhạt nhẽo.

Sau khi Vương Nhất Bác đi làm thực tập sinh mấy năm, anh lại cảm thấy cuộc sống như vậy thật buồn tẻ, muốn thay đổi cái gì đó, có lúc nhất thời xúc động thậm chí còn nghĩ đến việc đóng cửa phòng làm việc để đi vòng quanh thế giới.

Có thể là vô tình, cũng có thể là quên mất, hình ảnh được miêu tả trước kia trong trí nhớ của Tiêu Chiến dần dần phai nhạt.

Nhà mình không phải là một không gian đặc biệt rộng nhưng lại vô cùng ấm áp, tự mình ra tay thiết kế, sửa sang dùng bố trí, trên ban công có thể đón những tia nắng ấm của mặt trời, con mèo con chạy quanh mình kêu hai tiếng meo meo, còn có cả đứa nhóc chơi game rồi nằm ngủ bên cạnh mình.

Thẳng đến khi Vương Nhất Bác quay về, một lần nữa can thiệp vào cuộc sống của anh, một góc bức tranh trong lòng Tiêu Chiến lúc này mới dần dần được gỡ ra, rõ ràng mà sáng tỏ.

Tiêu Chiến bê hai bát mì đến, Vương thiếu gia cũng vừa vặn kết thúc chiến đấu, đổ sữa đậu nành ra hai cái cốc dài đi vào, "Đứng ngốc ở đó làm gì đấy, ăn sáng."

Tiêu Chiến ngồi xuống, cậu thấy anh đang nhìn cái cốc mình đưa thoạt nhìn nhiều hơn, một bên lấy đũa một bên thúc giục, "Ăn, đừng ngớ ra nữa."

Tiêu Chiến cười nói, "Tuân mệnh, tiểu thiếu gia."

.

.

.

Vương Nhất Bác bình thường cũng xem ít phim, Tiêu Chiến bảo cậu đến chọn, cậu xem đi xem lại cũng không biết mình muốn xem gì, đơn giản đưa quyền chọn lại cho Tiêu Chiến, "Anh xem rồi tùy tiện chọn một cái đi."

Dù sao cũng cùng một chỗ với anh, xem cái gì cũng được.

Mấy lời sau này cậu không nói, thấy Tiêu Chiến cúi đầu nghiêm túc chọn phim, đột nhiên nói, "Titanic xem chưa?"

Vương Nhất Bác bĩu môi, "Chưa."

Đôi con ngươi Tiêu Chiến sáng lên, "Trùng hợp vậy, anh cũng chưa xem."

Vương Nhất Bác nói, "Thật hay điêu? Cái này không phải rất nổi tiếng sao."

Tiêu Chiến sửng sốt, ánh mắt hướng về phía khác, giọng nói cũng có chút thấp xuống, "Trước đó........ Ừm....... Bạn gái cũ nói muốn xem cùng anh, kéo dài đến tận sau này cũng không xem được."

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền hung hăng bổ nhào đến, cắn một cái lên tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đưa chân lên đá cậu, "Vương Nhất Bác! Em là chó sao!"

Vương Nhất Bác tức giận túm được cổ chân anh, kéo người đến trước mặt, nói, "Sau này anh không được nhắc đến chị ta."

Tiêu Chiến cố ý trêu chọc cậu, "Sao vậy? Ghen à?"

Vương Nhất Bác véo chỗ thịt mềm mềm ở thắt lưng anh, khiến người kia kêu lên hai tiếng, mới thấp giọng nói, "Có nghe thấy chưa."

Tiêu Chiến không trả lời.

Vương Nhất Bác liền đưa tay dịch đến mông anh, vỗ một cái thật mạnh, "Đang nói với anh đấy có nghe thấy chưa."

Tiêu Chiến một đại nam nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bị một thằng nhóc đánh lên mông, tức giận muốn phản kích, lại bị Vương Nhất Bác đè xuống đệm chặn miệng lại, hôn đến thở hổn hển, chống đỡ không được, mới cầu xin tha thứ, "Được rồi được rồi, anh sau này sẽ không nhắc đến cô ấy nữa được chưa? Ưʍ.........."

Vương Nhất Bác vẫn chưa nguôi mà liếʍ liếʍ khóe môi anh, "Lần sau anh còn nhắc đến chị ta thì em liền........"

Tiêu Chiến nói, "Em liền làm cái gì?"

Vương Nhất Bác cười lạnh, "Anh thử xem."

Bọn họ ầm ĩ náo loạn một lúc lâu, mới coi như đứng đắn mà nằm xuống giường Vương Nhất Bác, động tác đồng bộ ôm ngực, vẻ mặt nghiêm túc xem phim.

Phim dài ngoài ý muốn, hơn ba tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến vừa xem phim vừa tùy tiện bình luận vài câu. Rất nhiều người xem phim xong đều khóc rất to đến sưng cả mắt, hai đại nam nhân bọn họ xem xong, vẫn duy trì mặt gỗ từ đầu đến giờ không hề thay đổi, nhưng thời điểm nam diễn viên chính chìm xuống đáy biển, Tiêu Chiến nói thầm, "Đoạn này xem cũng được đó chứ."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, "............ Anh chỉ để ý đến đoạn này?"

Tất cả tế bào lãng mạn của Tiêu Chiến không thể xê dịch được đứa em trai nhỏ hơn sáu tuổi này, vì thế còn nghiêm túc lấy một góc độ bình dân mà bàn luận với Vương Nhất Bác về trang phục trong bộ phim, đoạn phim vân vân, Vương Nhất Bác chỉ gật đầu nghe, đợi cho Tiêu Chiến nói xong, nói đến khi nào không còn gì để mà nói nữa, xấu hổ rời ánh mắt đi, Vương Nhất Bác mới thò người ra, nhẹ nhàng hôn anh.

Vương Nhất Bác đưa tay tắt máy, thanh âm thi thoảng ám muội, Tiêu Chiến lại càng xấu hổ, Vương Nhất Bác vẻ mặt bình tĩnh cất máy lên bàn, quay trở về hôn Tiêu Chiến.

Dưới thân Tiêu Chiến là đệm giường mềm mại, thoang thoảng có chút hương thơm nhè nhẹ.

Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy buồn cười, lên giường thôi mà, không cần phải khẩn trương như vậy.......

Anh nghĩ nghĩ, thân thể thoáng cứng ngắc lại thả lỏng ra chút, ngửa đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác một cái, "Bây giờ làm?"

Vương Nhất Bác áp trán lên trán anh, thấp giọng khàn khàn, "Ừ, bây giờ làm, ở trong phòng em."

_---/---_

Lần này toang thiệt rồi các chị :))))))))