Chương 36

"Chúng ta về nhà đi."

Nghe thấy anh nói như vậy, Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cậu cựa quậy một lát, cánh tay đang ôm eo Tiêu Chiến lại siết chặt thêm một vòng, dùng giọng mũi nói, "Muốn về rồi à?"

Tiêu Chiến nhịn xuống xúc động muốn ngăn cái tay không đứng đắn của Vương Nhất Bác lại, thương lượng với đối phương, "Em xem, chúng ta ở khách sạn đã hơn nửa tháng....... Cũng, không cần thiết lắm, không bằng về nhà cho rồi, em thấy sao?"

Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, chậm rãi cọ cọ, có chút không yên lòng, giống như đối với đề nghị này không hứng thú vậy.

Cậu ngựa quen đường cũ, kéo dây quần ngủ của đối phương ra rồi thò tay vào, rồi lại bị Tiêu Chiến đè lại, "Đang nói chuyện đàng hoàng với em đó!"

Vương Nhất Bác liền đổi sang hướng khác, lướt vào bên trong áo ngủ của đối phương, lòng bàn tay ấm áp đặt lên thắt lưng anh, từ tuyến nhân ngư bắt đầu sờ soạng đi xuống, thản nhiên nói, "Em đã nói muốn ở khách sạn với anh, không thể không giữ lời được."

Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, "Em......."

Vương Nhất Bác cúi đầu, cắn lên vai Tiêu Chiến một cái, không cho anh lên án mình.

Tiêu Chiến: ..........

Anh đưa tay ra phía sau nắm lấy "hung khí" đang chọc chọc vào người mình, uy hϊếp nói, "Đủ rồi đó nha."

Vương Nhất Bác nghiêng người đến hôn lên mặt, vành tai cùng với gáy anh, hơi thở ấm áp lướt qua trên làn da, nóng đến mức Tiêu Chiến khẽ run rẩy, giọng nói cũng không nhịn được mà yếu đi hẳn, "Đang là buổi sáng đấy......."

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, cũng không dừng động tác lại, hôn đối phương đến mức khiến anh mơ mơ màng màng, xoay người đè Tiêu Chiến xuống.

Cậu thấp giọng nói, "Vừa rồi anh nói cái gì cơ?"

Tiêu Chiến híp híp mắt, thành thật nói, "........ Quên rồi."

.

.

.

Nhân viên ở phòng làm việc của Tiêu Chiến đã tuyển xong cả rồi, Vương Nhất Bác "khảo sát" hai ba lượt, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa mới yên tâm, vừa mới mở được hai ngày, hai ngày sau đã có khách đến chụp ảnh. Tiêu Chiến đang dỡ một đống thùng hàng mới cứng, Vương Nhất Bác qua đây đón anh, nhận được lời chào lễ phép cung kính của cô nàng trước bàn lễ tân xong, sau đó mới đi vào bên trong.

Tiêu Chiến ngồi xổm gỡ bó hoa giả ra, thấy Vương Nhất Bác đến, ngay lập tức kéo người lại, thuận miệng nói, "Lát nữa đi đâu?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đến chỗ giao nhà."

Tiêu Chiến đặt tay lên bó hoa, phấn chấn đến run run, "Thật hay giả thế, sao nhanh vậy?"

Vương Nhất Bác khựng lại một lát rồi nói tiếp, "Em tìm người qua đó "chào hỏi" giúp."

Tiêu Chiến há miệng, nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói, "Thế này cũng được à?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn mấy chậu hoa giả trong hộp, nói, "Còn bao lâu nữa?"

Tiêu Chiến lấy chậu hoa còn lại ra, đứng dậy dặn dò trợ lý, "Nới mấy cánh hoa này rộng ra một chút, cậu xem xem rồi làm, hôm nay tôi còn có việc, tôi kiểm tra lại máy móc rồi về đây."

Trợ lý gật đầu, "Dạ anh Chiến, dù sao cũng không nhiều lắm."

Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, "Nhanh thôi nhanh thôi, đừng gấp, anh sắp xong rồi."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác ôn hòa, "Không sao, không gấp."

Động tác của Tiêu Chiến nhanh nhẹn, điều chỉnh lại máy móc, kiểm tra xong, trước khi tắt máy, đột nhiên muốn chụp cho Vương Nhất Bác một kiểu, gọi trợ lý mang một tấm kính đến.

Không biết Vương Nhất Bác ngại ngùng hay như nào, bị Tiêu Chiến dùng sức kéo mấy lần mới chịu xê dịch, cơ thể cứng ngắc, mỗi khi trợ lý đối diện với bạn trai của sếp luôn có cảm giác lo lắng không yên, dù sao thì cặp mắt kia giống như có thể phóng ra laser ngay vậy, còn nghiêm túc hơn lúc phỏng vấn nhiều.

Ngón tay ấn nút chụp hơi hơi run rẩy.

Nhưng cũng may, không biết là vì sao, lúc đứng cạnh Tiêu Chiến Vương Nhất Bác lại hơi hơi cong khóe môi lên mỉm cười, hai dấu móc bên má bắt đầu lộ rõ, cậu ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, mà đối phương cũng tựa sát vào bả vai cậu càng sát hơn.

Trợ lý không rõ vì sao lại thấy ê hết cả răng, nhưng vẫn kiên trì chụp cho hai người mấy tấm lận, sau đó chuyển đến điện thoại của Tiêu Chiến, đối phương thích thú ngắm nhìn mấy tấm ảnh mà vui vẻ ra mặt, trợ lý chợt nghe thấy Vương Nhất Bác đang đứng cạnh Tiêu Chiến nhìn nhìn mấy tấm ảnh, nói, "Gửi xong thì xóa đi."

Trợ lý ngây người, vội vàng nói, "Dạ! Được được, em xóa ngay đây......"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cậu ta bắt đầu xóa ảnh, lúc này mới xoay mặt lại nói với Tiêu Chiến, gương mặt kia dường như trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhẹ giọng nói, "Gửi ảnh qua cho em nữa."

Trợ lý: ........

.

.

.

Nhà ở không tệ, Tiêu Chiến cũng là người thanh toán một phần, thật ra là đã lên kế hoạch cả rồi, tiền tiết kiệm của Tiêu Chiến nhiều hơn Vương Nhất Bác một chút, vào buổi tối trước khi giao tiền còn nghiêm túc sắp xếp lại tài sản của mình, vô cùng tự tin vỗ ngực nói với Vương Nhất Bác, "Anh, là anh trai nhiều tiền của em đây."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến một cái, "Được đó, vậy sau đấy anh trai tự nhận đơn, tự trả tiền đi nha."

Tiêu Chiến: ..........

.

.

.

Chuyển đồ vào nhà cũng chỉ mất một ngày, người lớn trong nhà cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ là trước khi đi, mẹ Vương có kéo Vương Nhất Bác lại nói gì đó rồi mới thả người đi, mà ba Tiêu lại dùng vẻ mặt phức tạp nhìn thằng con trai cao ngất của mình, thật lâu sau đó mới thở dài, nói, "Năm mới này, nếu rảnh thì về nhà một chuyến đi."

Tiêu Chiến nhướng nhướng lông mi, "Nếu ba không giới thiệu đối tượng xem mắt cho Vương Nhất Bác nữa, con sẽ suy xét."

Ba Tiêu trợn mắt, "Đã thế này rồi còn giới với thiệu cái gì nữa!"

Tiêu Chiến cười cười.

Mấy thứ đồ đâu đâu của Vương Nhất Bác, còn cả mấy cái va ly cũ của Tiêu Chiến nữa, nhét vào một góc trong căn nhà mới. Tiêu Chiến bắt đầu lên mạng sắm đồ, chỉ là chưa kịp trả tiền, đã bị Vương Nhất Bác ngăn lại.

Tiêu Chiến nằm trên ghế sô pha, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Gì đấy?"

Vương Nhất Bác nói, "Cuối tuần này được nghỉ, ra ngoài mua đi."

Tiêu Chiến nghi hoặc nói, "Sao phải để đến chủ nhật?"

Vương Nhất Bác cười cười cúi người xuống hôn lên nốt ruồi nơi khóe môi anh, nhẹ giọng nói, "Hai chúng ta cùng đi."

.

.

.

Tiêu Chiến lái xe, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phó lái nhìn tuyến đường một lát, đột nhiên mở miệng, "Muốn đi đâu đây?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt còn rất thần bí, "Đến rồi không phải sẽ biết sao."

Hàng trăm nghìn ghế ngồi xếp thành một vòng tròn quanh sân đấu, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt, đường đua đầy chuyên nghiệp.

Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh Vương Nhất Bác, ngẩng đầu nhìn một hàng ghế trống trước mặt, cảm khái nói, "Thật ra anh còn một câu hỏi muốn hỏi em."

Vương Nhất Bác xoay mặt nhìn anh, "Gì cơ?"

Tiêu Chiến nói, "Tuy rằng trước kia em đã từng trả lời câu hỏi này rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại một lần nữa."

Thật ra Vương Nhất Bác cũng đoán được Tiêu Chiến định hỏi cái gì, nhưng vẫn kiên nhẫn nói, "Không sao, anh hỏi đi."

Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, nghiêng mặt qua nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, nói từng chữ từng chữ một, "Em có làm cảnh sát nữa không?"

Vương Nhất Bác không tránh ánh mắt anh, trả lời, "Có."

Tiêu Chiến lại nói, "Cho dù em không thích?"

Vương Nhất Bác đáp, "Bây giờ đã không còn là chuyện thích hay không thích nữa rồi."

Tiêu Chiến đột nhiên hỏi, "Không hối hận sao?"

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Không hối hận."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói, "Anh không phải đang nói cái này."

"À." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cong khóe môi lên, "Tiêu Chiến."

"Sau này đừng hỏi vấn đề này nữa, có hỏi bao nhiêu lần, cũng chỉ có một đáp án thôi."

Cậu trêu chọc nói, "Trước khi chúng ta chuyển nhà, mẹ em cũng hỏi câu hỏi y hệt như anh vậy. Anh đoán em sẽ trả lời thế nào?"

Tiêu Chiến cố ý nói, "......... Em nói cả đời này cũng không rời xa anh?"

Vương Nhất Bác đột nhiên dịch sát lại gần, ấn gáy anh rồi cắn lên môi anh một cái, "Đoán đúng rồi."

Tiêu Chiến lùi ra phía sau rồi tức giận lau lau môi, "Anh đã nói với em, nếu lần sau em còn cắn anh anh thật sự sẽ cắn lại đấy, được đằng chân lân đằng đầu hả."

Vương Nhất Bác liếʍ môi, chậm rãi nói, "........ Cũng không phải là anh chưa từng cắn lại mà."

Tiêu Chiến nhấc chân lên đá cậu, lại bị Vương Nhất Bác tránh được, ôm mình rồi cười, vội vàng nói, "Được rồi được rồi, đứng ầm ĩ nữa, xem xong thì về nhà chứ?"

Tiêu Chiến nói, "Về nhà gì cơ?"

Anh lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn, chưa đến hai phút sau, hai nhân viên công tác đã đẩy một chiếc motor ra, đứng ở trước mặt hai người.

Tiêu Chiến hài lòng giới thiệu, "Đã trang bị cả rồi, cái lần mà em nói với anh, anh đều nhớ hết, không hề quên bất cứ thứ gì. Phun sơn là tự anh làm đấy, cũng là màu mà em thích."

"Tuy rằng đến bây giờ em chưa từng nói em thích màu gì, nhưng anh là bạn trai em mà........ Vẫn dễ phát hiện ra lắm."

Tiêu Chiến hất hất cằm về phía Vương Nhất Bác, hỏi, "Thế nào?"

Không đợi Vương Nhất Bác nói thêm cái gì, Tiêu Chiến lại nói, "Sân đấu này là ông chủ cũ của bạn của bạn bên quán bar mở đấy, bạn trai cậu ta là một tay đua chuyên nghiệp, còn cùng họ với em, anh vất vả lắm, mới có thể bao hết sân đua hôm nay, thế nào, lợi hại lắm đúng không?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, "Sao anh biết em biết lái xe?"

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn cậu, "Bởi vì anh hiểu em."

Giống như những lúc Vương Nhất Bác xem mấy video đua xe vậy.

Cho dù cuối cùng cậu vẫn làm cảnh sát, nhưng cũng không nói với mình là sẽ từ bỏ ước mơ.

Cách đây mấy tháng, Tiêu Chiến nhớ đến cái đêm mà Vương Nhất Bác chất vấn mình rốt cuộc có hiểu cậu thật hay không, bây giờ cũng có thể đường đường chính chính nói một câu anh hiểu em rồi.

Bởi vì Vương Nhất Bác đã vươn tay ra mời mình bước vào thế giới của riêng cậu.

Hơn hai mươi năm qua, chỉ có cậu là luôn ở nguyên một chỗ.

Nơi đó không phải là một cái giếng sâu, cũng không phải là một cái kén lớn, mà chỉ là một tòa nhà bình thường thôi.

Tiêu Chiến bật đèn lên, khiến nơi đó biến thành một ngôi nhà thật sự.

Anh cười cười, đáy mắt hiện lên chút ánh nước, nhẹ giọng nói, "Còn đồng phục đua xe và mũ bảo hiểm nữa, muốn thử không?"

Giống như là cảnh trong video mà hai người từng xem vậy —— Bây giờ Vương Nhất Bác mặc đồng phục đua xe, ngồi trên motor, đứng ở điểm xuất phát.

Cả sân thi đấu không có một bóng người.

Tiêu Chiến đứng ở mặt cỏ bên ngoài đường đua, lấy cờ từ chỗ nhân viên công tác, hướng về phía Vương Nhất Bác vẫy vẫy.

Vương Nhất Bác quay đầu sang, khuôn mặt bên dưới mũ bảo hiểm vô cùng kiên định, cậu giơ tay với Tiêu Chiến, sau đó bật ngón tay cái lên.

"Sẵn sàng chưa?"

Tiêu Chiến nâng tay lên đặt ở hai bên má, hét lớn, "Vương Nhất Bác!"

"Tiến lên ——!"

---Hoàn---

Cảm động quá đi mất ;;;____;;;

Thế là hoàn rồi, cảm ơn mng đã luôn theo dõi và ủng hộ Không Phải Em Trai II 🥺🥺🥺

Tạm biệt zà hẹn gặp lạiiii