Chương 18: Cổ Tư Nghiêm

"Này tiểu Khuê Khuê, cậu nên đưa đứa trẻ này đến đồn cảnh sát thì hơn."

Nghe Hạ Nhã Tệ nói vậy, Tịch Lạc Khuê tắc nhiên là đồng ý rồi, nhưng mà đứa bé này lại mếu máo không chịu đi, nó còn nhỏ vậy mà biết đồn cảnh sát là nơi nào luôn cơ đấy!.

"Chị ơi! Em... không muốn đi đâu!"

Đôi bàn tay bé nhỏ cứ ôm chặt lấy cánh tay Tịch Lạc Khuê, làm cô cũng thật đau đầu, cố nói chuyện với thằng bé.

"Ngoan đi! Giờ người nhà con đang rất lo lắng, dì đưa con đến đó sẽ tìm được người nhà con, con không muốn sao?"

"Không... không muốn... hu!hu!"

Giờ thì hay rồi, nó đã khóc lợi hại hơn, làm cả hai điều phải nhức óc, nhưng nếu giữ nó lại thì không ổn chút nào, có khi bị buộc cho tội bắt cóc trẻ em, Hạ Nhã Tệ rất cứng rắn, cô ấy bày vẻ mặt hâm doạ ra.

"Nếu con không đến đồn cảnh sát, thì bọn dì sẽ bỏ con ở đây luôn."

Đứa bé càng khóc càng lớn, làm mọi người xung quanh đã chú ý đến, Tịch Lạc Khuê chỉ có thể gạt nó một chút.

"Con ngoan! Đừng khóc nữa, dì sẽ không dẫn con đến đồn cảnh sát nữa, không dẫn nữa đâu."

"Thật... không?" Đứa bé nghe vậy mới từ từ nín.

Nhìn mà tội, Tịch Lạc Khuê ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó

"Thật."

Hạ Nhã Tệ đưa ánh mắt hết thuốc chữa sang Tịch Lạc Khuê "Cậu định nuôi nó hả?"

Tịch Lạc Khuê thở nhẹ hơi ra "Tạm để bé theo đã rồi tính tiếp."

"Trời ơi! Đó là bắt cóc đó!" Hạ Nhã Tệ đưa tay vỗ vô trán.

"Mình biết mình làm gì mà, cậu đừng lo."



Nghe Tịch Lạc Khuê nói vậy, Hạ Nhã Tệ cũng bất lực rồi, cô nhìn điện thoại đã gần hai giờ chiều, cũng không còn sớm cô cũng phải trở về.

"Mình về nhà đây! Sẽ liên lạc cậu sau nhé!"

"Ừm! Cậu về đi!"

Hã Nhã Tệ đã đi xa, Tịch Lạc Khuê ôm đứa bé lên xe, tài xế Ngô vừa thấy đã tròn mắt hỏi cô.

"Tịch tiểu thư! Đứa bé này là?"

"Nó bị lạc, lại khóc nháo không chịu đến đồn cảnh sát, nên tôi tạm để bé theo"

Nghe Tịch Lạc Khuê thành thật, tài xế Ngô trán cũng rịn mồ hôi, anh ta cũng biết như vậy là không đúng, nhưng cũng không dám nhiều lời, rồi cho khởi động xe.

Nhưng mới chạy được một lúc thì ở đâu đã có một chiếc xe màu đen áp sát, ép tài xế Ngô, làm anh phải dừng lại bên lề đường, Tịch Lạc Khuê cũng hoảng hồn không biết là chuyện gì thì người trong xe đã xuống.

Một nam nhân độ chừng ba mươi, tóc đen chảy cao ra sau, với chiếc kính râm đen che đôi mắt hắn, chỉ thấy cái mũi cao thẳng cùng khuôn miệng khá hoàn mỹ, dáng người cao ráo, cả người toàn một màu đen từ chiếc sơ mi đen bỏ thùng, đến chiếc quần lẫn đôi giày cùng màu, hắn khoác một chiếc áo măng tô đen dài, cũng chẳng thấy bàn tay đâu vì mang một đôi găng tay đen bóng, cùng một chiếc khăn quang trên cổ xám xịt, nhìn rất giống một đại ca của xã hội đen.

Hắn đứng bên ngoài xe cùng bốn tên đàn em của mình, thấy có chuyện không ổn tài xế Ngô nhanh xuống xe, hai vệ sĩ mà Thẩm Ngạn Triết cho theo bảo vệ Tịch Lạc Khuê, ở xe sau cũng đã chạy tới.

"Này! Các người muốn gì?" Giọng tài xế Ngô.

Ầm một tiếng, hắn đưa chân đá mạnh vào xe, Tịch Lạc Khuê giật bắn mình ôm chặt lấy đứa bé.

Tài xế Ngô cùng hai vệ sĩ nhào nhô định ngăn lại nhưng đã bị đàn em của hắn giữ lại, cửa xe cũng bị kéo mạnh ra.

"Daddy!"

Tịch Lạc Khuê ngỡ ngàng, không ngờ người đàn ông khí thế áp người, nhìn như xã hội đen trước mặt cô là lại ba con đứa trẻ đáng yêu này.

Hắn đưa tay, nhưng đứa trẻ trong lòng của Tịch Lạc Khuê lại hề muốn qua vòng tay đó, hắn nhíu mày, chất giọng trầm đυ.c vang lên.

"Cổ Cự Lăng!"



Tiểu Lăng nhìn vẻ mặt có vẻ giận của ba mình không những không sợ mà lại ôm chặt Tịch Lạc Khuê hơn, còn dụi mặt mình vào ngực cô.

Tịch Lạc Khuê có chút khó xử, vỗ vỗ lấy lưng bé "Ngoan nào, về với Daddy con đi."

"Ưm!ưm!" Nó lắc lắc đầu không chịu.

Không chờ được hắn dùng vũ lực, đưa tay bắt lấy tiểu Lăng lôi ra, nó vùng vẫy, không những thế còn khóc lớn khi bàn tay bé nhỏ đã không nắm được người cô, Tịch Lạc Khuê thấy tội nhưng cũng không làm được gì.

"Con... muốn chị hu!hu..."

Hắn không quan tâm, nhìn đến Tịch Lạc Khuê lạnh giọng.

"Sao con trai tôi lại ở trên xe cô?"

Thấy bị hiểu lầm Tịch Lạc Khuê xua tay giải thích "Bé đi lạc, tôi muốn đưa bé đến đồn cảnh sát nhưng bé không chịu, và giờ như anh thấy đó."

"Cô tưởng tôi tin" Theo lời nói tay hắn đã đưa đến bóp lấy cổ cô.

"Buông tiểu thư ra." Cả tài xế Ngô lẫn vệ sĩ điều xanh mặt.

Ngay lúc đó tiểu Lăng cố giải thích giùm cô.

"Chị...không phải người xấu... hic!" Nó đã đưa tay ra muốn nhào đến bên Tịch Lạc Khuê.

Cổ Tư Nghiêm xem ra đã hiểu lầm, hắn rút tay về, nhưng muốn hắn nói xin lỗi hay cảm ơn thì quả thật còn khó hơn lên trời, hắn vẫn giữ một thái độ.

"Muốn gì? Tôi sẽ cho cô."

Cái thái độ gì vậy? Tịch Lạc Khuê biết hắn đã nhận ra, cô lắc đầu "Không cần đâu!" Rồi nhìn đến tài xế Ngô "Mình đi thôi!"

Cổ Tư Nghiêm liếc nhìn một cái, đàn em hắn đã thả ba người ra, tài xế Ngô nhanh leo lên xe, lái xe rời đi.

Cổ Tư Nghiêm nhìn theo buông một câu: " Điều tra cô ấy cho tôi."