Chương 66: Ngoại truyện 4. Nhìn đủ rồi, không hối hận (1)

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Năm hai mươi tuổi, Lục Mộc gặp Phó Lăng.

Ngày đó, Phó Lăng chưa đến ba mươi tuổi. Được gia tộc lớn mạnh hậu thuẫn và chống lưng, sau khi tốt nghiệp, anh đặt từng dấu chân ổn định vững vàng, bước từ nền tảng bước thẳng lên cao, một bước lên mây trong giới chính trị ở thành phố S, hiếm có người nào dám đưa ra câu hỏi chất vấn.

Nếu gọi anh là đứa con cưng của trời, thanh niên tài tuấn thì cũng không quá lắm. Những ai tham gia chính trị đều ít khi giao tiếp với người dân, ít nhất cho tới bây giờ, người xa cách lạnh nhạt như Lục Mộc vẫn cảm thấy anh không giống mấy người khác.

“Cô Lục.” Sau khi tan tầm, Phó Lăng lái xe từ Ủy ban đến chỗ làm Lục Mộc, cô đã cầm túi lên, chuẩn bị rời đi.

“Tôi lại làm phiền cô nữa rồi.” Khuôn mặt anh rất đẹp trai, khóe miệng nở nụ cười nhẹ. Anh nhìn cô: “Nếu hôm nay hẹn trước một mẫu thì phải chờ đến khi nào mới có thể lấy?”

Sau khi tốt nghiệp, Lục Mộc không nghe theo ba mẹ mình rằng sẽ ở lại trường làm giảng viên dạy học, cô chọn một nghề hiếm có ai chọn để kiếm sống - ấy là đi theo một tiền bối ở nước ngoài về, làm nghề thêu theo mẫu được đặt ra.

“Qua ngày mốt ấy.” Cô tạm thời đặt túi xuống, lấy bút trên bàn rồi vẽ lên cuốn tập. “Anh tìm mẫu có sẵn của cô Lý hả?”

“Tìm của cô cơ.” Phó Lăng nhìn cô cúi đầu vẽ chữ, anh quay mặt đi, ngón tay thon dài gõ lách cách lên mặt bàn: “Lần trước cô thêu mẫu kia, mẹ tôi rất thích.”

Cô nghe anh nói vậy, bàn tay chợt nắm chặt thân bút, hồi lâu sau mới hỏi thêm một câu hiếm hoi: “Mẫu lần này được làm cho mẹ anh luôn hay sao?”

“Không phải.” Anh mở ví da, lấy ít tiền mặt rồi đưa cô: “Tôi tặng cho một người bạn tới từ thành phố kế bên.”

Tặng hàng thêu, người bạn này là nữ chăng? Lục Mộc thầm nghĩ trong lòng, đưa biên lai cho anh, vẻ mặt bình thản, miệng nói một câu “Hẹn gặp lại”.

Phó Lăng cầm lấy biên lai, ngón tay anh lơ đãng lướt qua ngón tay mềm mịn của cô. Lúc xoay người rời đi, thấy dáng vẻ cô cúi đầu trầm tư, nét cười bên khóe miệng anh lại thâm sâu thêm mấy phần.

Số lần Phó Lăng đến đây ngày một nhiều. Lục Mộc biết anh là cán bộ ở Ủy ban tài chính. Mỗi lần anh đến để hẹn trước ngày lấy hàng thêu, cô không kiềm được mà nhìn anh thêm một chút, chưa từng phát hiện trên người anh có lớp bụi mỏng nào bám vào.

So với trong tưởng tượng của cô, anh hiểu biết còn nhiều hơn thế. Mỗi khi anh tới, trông thấy cô bày bản vẽ và sách trên bàn là anh hứng trí bừng bừng, bắt đầu thảo luận với cô. Giọng nói của anh rất êm dịu, tốc độ cũng ổn định. Lục Mộc vừa nghe vừa nhìn đã cảm thấy hơi mất hồn rồi.

“Cô Lục?” Phó Lăng thấy cô không nói chuyện, anh đưa tay huơ huơ trước mắt cô. Ánh mắt cô hơi hoảng hốt, một hồi sau, anh mới nói nhỏ: “Tiểu Mộc?”

Một tiếng “Tiểu Mộc” khiến cô không cẩn thận, tiện tay đẩy luôn bút máy và bình mực trước mặt mình xuống đất, tiếng động do vật rơi làm cô hoảng loạn. Từ trước tới giờ, cuối cùng cô gái lạnh nhạt trầm tính này cũng biết xấu hổ đỏ mặt rồi.

Sắc trời đã sẩm tối, Phó Lăng day day hai bên thái dương, bỗng nhiên đưa tay giữ chặt vai cô.

“Tiểu Mộc, làm bạn gái anh được không?” Nơi khuỷu tay anh đang giữ chặt là người con gái mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ hiện giờ của cô là dáng vẻ đẹp nhất, ánh mắt cũng mông lung trong ánh chiều chạng vạng, không còn dáng vẻ của một người luôn luôn từ chối, cách xa người khác vạn dặm nữa.

Dù sao Lục Mộc vẫn còn trẻ, cõi lòng cô chộn rộn hẳn lên, nhìn người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi trước mắt mà chẳng nói nên lời, tựa như ngày mới gặp, anh thốt ra một câu nho nhã lễ độ “Làm phiền rồi”. Âm cuối còn lẩn quẩn trong lòng, chẳng sợ không chạm được tương lai, bây giờ cũng không gạt bỏ được nữa.

...

Gia đình Lục Mộc là một gia đình phổ thông ở thành phố S, cũng coi như thuộc dòng dõi thư hương (chỉ người có học). Phó Lăng từng có ý định giúp cô đổi việc, nhưng vì cô dùng mọi lý do để từ chối, cuối cùng vẫn tiếp tục công việc cũ.

Buổi tối mùa hạ, Lục Mộc đang ăn cơm tối ở nhà xong, nhanh chân nhanh tay xuống lầu mở cửa. Anh sớm đã sau vườn hoa nhỏ, vừa thấy cô bước tới, anh lập tức ôm chặt cô vào lòng.

“Có nhớ anh không?” Phó Lăng cúi đầu, “mổ” lên trán cô. (mình nghĩ nó giống “chụt, chụt, chụt”)

Vẻ mặt cô nhàn nhạt, gật đầu: “Anh đi công tác, em không gặp được, không có người để em cãi cọ.”

Anh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, cuối cùng không nhịn cười nổi, bế cô từ dưới đất lên, cắn môi cô rồi gằn từng tiếng: “Sau này em gả cho anh, em thích thì ngày nào cũng có thể ầm ĩ.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Cho dù đó là lời chê cười, nhưng Lục Mộc nghe vào tai lại thấy giống như một lời thề.

Nghe một lần, nhớ cả đời.

“Tuần sau theo anh về nhà gặp ba mẹ nhé.” Một hồi lâu, anh xoa xoa tóc cô và nói.

Anh dùng giọng điệu tuyên bố để nói, chỉ có giờ phút này, Lục Mộc mới cảm giác được hơi thở cương quyết được che giấu trong giọng điệu ngày thường của anh. Cô suy nghĩ cẩn thận, không hề phản đối, cuối cùng gật đầu nghe theo.

Phó Lăng vốn là con cờ cực kỳ quan trọng mà nhà họ Phó xếp đặt ở Ủy ban của thành phố S. Ngày Chủ nhật, anh dẫn Lục Mộc về nhà. Lúc đó, những thành viên trong gia tộc luôn vội vã thu xếp cho anh một cô gái con nhà quyền quý môn đăng hộ đối đều bị choáng váng.

“Ba, mẹ, đây là Tiểu Mộc.” Phó Lăng không nhanh không chậm, dẫn người phía sau mình đến: “Chào họ đi em.”

“Chào bác trai, bác gái, chào mọi người ạ.” Vẻ mặt của Lục Mộc vẫn lạnh nhạt như cũ.

Những chuyện diễn tiến sau đó cũng nằm trong dự liệu, một vài người lớn thay nhau “oanh tạc”, chất vấn tài sản, chất vấn công việc... Hết vấn đề này đến vấn đề khác, Lục Mộc thấy sắc mặt của ba mẹ Phó Lăng ngồi đối diện ngày một khó coi, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, đứng dậy khỏi ghế sofa rồi chạy ra ngoài cổng.

Phó Lăng định ngăn cản nhưng không còn kịp nữa. Anh nghe tiếng người lớn trong phòng chế giễu, vội vàng nhanh chân đuổi theo.

“Em chạy gì hả?” Cuối cùng anh cũng đuổi kịp cô, cau mày nói: “Bọn họ hỏi em vài câu thì sao chứ? Đợi em về rồi, anh có thể khiến bọn họ bình tĩnh lại, nhưng mà bây giờ... em bảo anh phải làm sao đây hả?”

“Vậy em không lấy anh nữa!” Tính khí gắt gỏng của Lục Mộc lại trỗi dậy, cô thích anh như vậy nhưng cũng chưa bao giờ đồng ý thỏa hiệp cái gì. Cô vung tay một cái rồi lướt qua người anh, không thèm ngoái đầu lại.

...

Lục Mộc chưa từng nghĩ tới trường hợp như thế, chỉ vì ở bên cạnh anh, ngây ngốc và an nhàn quá lâu, cô không muốn suy nghĩ thôi.

Nhưng cuối cùng Phó Lăng vẫn không bỏ được cô. Chiến tranh lạnh hai tuần, anh tìm đến cửa nhà cô, dùng cách áy náy để tạ lỗi, mong cô tha thứ, hòa hợp.

Anh tưởng cô suy nghĩ mê man, do đó mới nói lời nhỏ nhẹ để dỗ dành cô. Lục Mộc khoanh đôi tay không nóng không ấm rồi nhìn anh, cõi lòng co rút lại.

“Ba mẹ anh thì sao?” Cuối cùng cô thở dài, đến gần anh một chút.

Phó Lăng thấy thế liền vội vàng ôm cô vào lòng, bỏ qua câu hỏi của cô, chỉ hôn lên mí mắt mềm mại: “Tiểu Mộc, tối nay đến với anh nhé?”

Lục Mộc ngẩng đầu, thản nhiên nhìn anh, xoay mặt đi rồi cắn môi.

Thấy dáng vẻ cô e lệ, lòng anh càng mềm đi, lập tức ôm cô vào trong xe.

Tình cảm hai người ngày một ấm áp, nghề thêu mẫu có sẵn cũng dần được lan rộng hơn trước. Khi đó, trong thành phố có nhà họ Đơn là danh gia vọng tộc, cụ Đơn vẫn còn ở tuổi trung niên. Vì muốn bà Đơn được vui, ông thường mời Lục Mộc và cô giáo của cô đến nhà thêu thùa nhiều lần.

Lục Mộc làm việc cẩn thận, ánh mắt chăm chú giúp đỡ cô giáo se chỉ luồn kim, không dõi ra bên ngoài lần nào, thế nhưng vẫn được đứa con vốn ngang ngược kiêu ngạo của ông cụ Đơn coi trọng.

“Em làm việc ở đâu?” Đơn Quần chặn trước mặt cô, không hề cảm thấy hành vì của mình đột ngột làm người ta ngại ngùng: “Anh có thể đến tìm em không?”

“Nếu muốn làm mẫu sẵn thì anh cứ trực tiếp tìm cô Lý.” Lục Mộc mang giày vào: “Tôi làm không giỏi.”

“Làm tốt lắm, không phải không tốt đâu.” Anh cười rộ lên, nơi khóe miệng thấp thoáng lúm đồng tiền: “Chỉ cần có thể gặp em là được rồi.”

Lục Mộc vốn chẳng hề nhìn anh một cái, cô trực tiếp đi theo cô giáo ra cửa.