Chương 56

Edit: Loveyoumore3112

Đêm nay thành phố S nổi lên một trận tuyết lớn, ngoài cửa sổ là thành phố đã đi vào yên tĩnh, người đi lại ven đường thưa thớt, chỉ thấy tuyết trắng mịt mùng phủ kín đất trời.

Mà nhiệt độ trong phòng lại có xu hướng tăng dần lên.

Thiệu Tây Bội nhìn gương mặt lạnh lùng gần trong gang tấc của anh, bên tai chỉ nghe thấy hơi thở dần nặng nề của anh, gần như đã hoà cùng nhịp đập với trái tim cô.

Vốn thân thể cô đang mang thai có chút cồng kềnh, bị anh khống chế trên giường như vậy, hoàn toàn không thể di chuyển được, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn môi mỏng của anh mím lại, cúi đầu hôn lên không chút chần chừ.

Từ rất lâu trước kia anh đã thích mùi hương trên người cô, mùi thơm hoa cỏ nhàn nhạt quấn quýt từ hơi thở, quả thực khiến người ta muốn ngừng mà không được, chỉ hận không thể nuốt cả người cô vào trong bụng.

Cô bị nụ hôn như mưa bão điên cuồng của anh khiến hô hấp cũng khó khăn, lúc phản ứng kịp váy ngủ đã bị anh vén đến eo, bàn tay lửa nóng đã lâu kia hướng lên trên dọc theo cặp đùi trắng mịn, một đường mò mẫm, khiến cô run rẩy từ tận đáy lòng.

Trước đây, ở trước mặt anh, cô luôn chỉ có bộ dáng khuất phục nghe lời, mặc anh muốn làm gì thì làm, xa cách đã lâu, Phó Chính với cô vẫn cứ muốn sao được vậy, hơn nữa sau khi cô mang thai thân thể trở nên nhạy cảm, không bao lâu đã thành một vũng nước mềm mại dưới thân anh.

Hai mắt anh dần đỏ dần đỏ rực lên, bàn tay vốn còn mân mê bên eo cô đã tìm đến vuốt ve cặp tuyết trắng đẫy đà mê người, còn hư hỏng mà véo đỉnh nụ hoa xinh đẹp kia, lực ngày càng mạnh, Thiệu Tây Bội hoàn toàn không chống cự anh được, đôi má ửng hồng vừa gấp vừa thẹn, cố sức véo anh đẩy anh, cố gắng chịu đựng hơi thở ái muội bên môi.

"Lớn hơn vài vòng so với trước kia..." Anh vẫn không di chuyển chút nào ép lên như cũ, cả người đã quấn quít mùi hương tìиɧ ɖu͙©, nơi phía dưới đã hừng hực nóng bỏng bên bắp đùi cô, một tay đi xuống kéo qυầи ɭóŧ của cô ra.

Thiệu Tây Bội nghe xong lời anh, khôi phục lý trí, cuối cùng buồn bực, khẽ vung tay đánh lên cổ của anh, "Ra ngoài."

Phó Chính thuận lợi kéo qυầи ɭóŧ của cô đến đầu gối, cong khóe miệng chậm rãi nói, "Anh còn chưa tiến vào, sao lại ra ngoài được."

Tên lưu manh chục năm như một ngày này!

"Hẳn là có rất nhiều chỗ cho anh phát tiết." Mặt cô hơi đỏ lên, lạnh mặt đẩy anh ra muốn kéo quần lên, "Cần gì phải phát tiết với một người mang thai chứ."

Lúc này mắt anh giật nhẹ một cái, một tay nắm cánh tay cô tiến người đến áp chế cô, hơi thở nóng cháy thổi vào bên tai cô.

"Có một tờ chứng nhận trên danh nghĩa pháp luật, đây là nghĩa vụ phải thực hiện của em."

Giọng nói nghiêm nghị kia từng chữ lọt vào tai, Thiệu Tây Bội nghe hiểu lời anh, trong lòng càng rối bời, không biết nên hướng mắt vào đâu, lại vừa vặn khó khăn đυ.ng vào ánh mắt anh.

Cho tới bây giờ, trong trí nhớ của cô, chưa từng thấy vẻ mặt của anh chăm chú đến vậy.

Vẻ sắc sảo trên gương mặt kia dường như đã giảm đi rất nhiều, còn ẩn chứa những cảm xúc không cách nào nói rõ.

Trước đây là cô dè dặt cẩn thận mà chờ đợi, bây giờ lại biến thành anh trăm phương ngàn kế thận trọng.

Nhất thời trong phòng đã không còn không khí tìиɧ ɖu͙© nồng đậm như vừa rồi vừa rồi, Phó Chính nhìn cô một lúc, lật người khỏi người cô, từ từ mặc áσ ɭóŧ và váy ngủ lại cho cô, ôm cô từ trên giường đi đến phòng tắm.

Ngày qua ngày, từng bước dần ổn thỏa, rốt cuộc, vào đêm năm năm thiếu (năm tháng chạp thiếu), Đơn Cảnh Xuyên cũng kết thúc mấy vụ án trong tay, vội vàng tan ca sớm đến trường Cố Linh Nhan giúp cô thu dọn vài thứ chuyển về nhà, sắp sang năm mới, tâm trạng cô nhóc sảng khoái, nhìn người đàn ông của chính mình vội trên vội dưới, bản thân lại đi trêu chọc Xuyến Nhi và Ngôn Hinh, một lúc lại kéo tóc Đại Ngải, rảnh rỗi vô cùng.

"Ôi em nói này anh Nồi." Xuyến Nhi thực sự không nhịn được nữa, cau mày kéo tay Cố Linh Nhan đến trước mặt anh, "Anh mau đưa vợ anh về nhà đi, năm hết Tết đến còn lắc qua lắc lại trước mắt thật là chán quá đó."

"Em gái cậu*!" Thỏ xù lông mất hứng bĩu môi, "Cậu gọi anh ấy là anh Nồi, cũng phải gọi tớ là chị dâu Nồi, biết không nhóc!"

(*Đây là một câu chửi bậy.)

Mắt thấy Xuyến Nhi xắn tay áo muốn ra tay, Đại Ngải và Ngôn Hinh vội vàng giữ chặt hai bên cô, Đơn Cảnh Xuyên bất đắc dĩ liền nhìn Cố Linh Nhan, kéo cô đến bên cạnh trầm giọng nói, "Được rồi, đi rửa mặt rồi thay quần áo, chút nữa đưa em đến chỗ ông nội."

"Hả?" Mắt cô trợn tròn, giọng nói cực kỳ cam chịu, "... Được rồi."

Đơn Cảnh Xuyên hiểu cô, chỉ có thể thở dài vuốt tóc cô, "Chuyện tháng tám kết hôn cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi, dạo này em được nghỉ thì thường xuyên qua nhà bố mẹ thảo luận về những việc cần làm đi."

Cô nghe xong cúi đầu ngày càng thấp, dù cô biết những điều này là không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng không muốn sống chung với người nhà Đơn gia trong thời gian dài.

"Chờ xong việc này, trước lúc em vào kỳ mới sẽ đưa em đi vùng ngoại ô lần trước mình đến nướng thịt được không?" Ánh mắt anh vừa động, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn, vuốt vuốt mặt cô, "Nếu thích thì chúng ta ở lại đó hai ngày."

Rốt cuộc bé con vẫn là dễ dỗ, có ăn có chơi được ở lại được hứa hẹn trong lòng liền vui mừng.

Cố Linh Nhan lắc lắc đầu vừa định đi rửa mặt, bỗng nhớ tới điều gì quay đầu lại hỏi anh, "Đêm nay không trở về nhà có cần nói một tiếng với chị Bội Bội không?"

"Không cần." Đơn Cảnh Xuyên đặt chiếc khăn trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút, "Đêm nay Bội Bội cũng đến."

***

Buổi chiều Thiệu Tây Bội vừa ra khỏi hiệu sách, xe của Phó Chính đã đậu ở cửa, anh mặc áo khoác màu đen tựa vào bên xe giữa đường phố được phủ một lớp trắng tinh, có vẻ như đã đợi rất lâu.

Từ sau khi anh đến ở cùng, cô không hề nhìn thấy anh hút thuốc, ngày trước lúc anh không kiên nhẫn, thuốc lá cứ một điếu rồi một điếu hút không ngừng.

Cô nghĩ đến ngẩn người, anh cũng đã nhìn thấy cô, đứng dậy khỏi xe bước về phía cô, đưa tay cầm lấy sách trên tay cô.

Lên xe xong cô có chút buồn ngủ, Phó Chính điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao một chút, lấy chăn ở ghế sau đắp lên người cô rồi mới khởi động xe.

Lúc cô tỉnh ngủ dụi mắt mới phát hiện có chút không bình thường, anh đang lái xe qua cánh cổng bảo vệ nghiêm ngặt của khu dân cư mà cô vô cùng quen thuộc.

"Sao lại đến chỗ này!" Cô lập tức ngồi dậy nhìn anh, giọng nói cũng đã cao lên vào phần.

Anh không nói lời nào, mím môi đánh tay lái đỗ xe vững vàng, đưa tay tắt máy.

"Em tự đi về." Ánh mắt cô mang theo vẻ giận dữ, tháo dây an toàn ra muốn tự mình xuống, Phó Chính nhanh tay nhanh mắt giữ tay cô lại, trầm giọng nói, "Đừng di chuyển."

Vẻ mặt Thiệu Tây Bội đã dần có chút hoang mang, nhìn chằm chằm mắt anh gằn từng tiếng hỏi, "Anh muốn làm gì?"

"Đi vào sẽ biết."

Nét mặt anh thản nhiên, xuống xe đi vòng sang mở cửa xe cho cô, đưa tay khẽ đỡ cô xuống.

"... Em không tin anh." Cô bước xuống đất hít một hơi thật sâu, "Em hoàn toàn không muốn... nhìn thấy bọn họ."

Cô còn chưa dứt lời, giữa hàng lông may của Phó Chính cũng đã tăng thêm sương lạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô.

Bên này giằng co chưa xong, lúc này Đơn Cảnh Xuyên đẩy cửa bước ra khỏi nhà, nhìn thấy bọn họ liền bước nhanh hơn đi đến trước mặt Thiệu Tây Bội.

"Anh." Lúc cô nhìn thấy Đơn Cảnh Xuyên vẻ mặt càng u ám, nhưng cũng không nói nổi lời nào.

Đơn Cảnh Xuyên quay đầu trao đổi ánh mắt với Phó Chính, vòng tay quanh bờ vai cô, trầm giọng nói, "Có anh ở đây."

...

Trong phòng khách Đơn gia đèn điện sáng trưng, vợ chồng Phó Lăng Lâm Văn ngồi trên ghế sofa, đang nói chuyện với Đơn lão gia và vợ chồng Đơn Lợi Cù Âm, Đơn Quần cầm chén trà ngồi bên bàn ăn, trên tay nổi gân xanh, đang nhìn Phó Lăng ở cách đó không xa bằng một loại ánh mắt hết sức phức tạp.

"Phó Chính là một người xuất sắc trong số những thanh niên làm cán bộ ở thành phố S này, bí thư Phó và phu nhân thật biết cách dạy con." Đơn Lợi không nhanh không chậm khen tặng, "Nếu Bội Bội có thể gả vào Phó gia, quả thật là có phúc."

"Cục trưởng Đơn quá lời rồi." Phó Lăng cười cười, nhấp một ngụm trà chậm rãi đáp lại.

Hai bên ngồi nói chuyện trong nhà, tựa như mấy năm qua không hề đối chọi gay gắt trong sáng ngoài tối với nhau, Đơn lão gia ngồi một bên lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, mắt thấy toàn bộ không khí có thể coi là hòa thuận, khẽ gật đầu.

Cố Linh Nhan ngồi ở chiếc ghế gần đó cả người cứng đờ, lúc nghe tiếng chuông cửa như nhìn thấy cứu tinh vội vàng chạy đến, mở cửa dẫn Đơn Cảnh Xuyên và hai người kia vào.

Lúc Đơn Cảnh Xuyên đưa Thiệu Tây Bội và Phó Chính tới, toàn bộ không khí trong phòng khách liền có chút thay đổi, nhất là Đặng Di đang ngồi bên cạnh Đơn Quần nói chuyện với con trai, vừa nhìn thấy lông mày liền nhíu lại.

Những ánh mắt với đủ loại ý tứ hàm xúc khác nhau rơi trên người, vẻ mặt Thiệu Tây Bội lạnh lùng đứng yên tại chỗ, lúc này Phó Chính đưa tay dùng lực dắt tay cô, dẫn cô đến ngồi xuống ghế sofa khác ở một bên.

"Bội Bội, hôm nay bí thư Phó và phu nhân đều ở đây, sau khi bàn bạc, hôn lễ của con và Phó Chính sẽ do Đơn gia đứng ra tổ chức, con thấy thế nào?" Đơn Lợi nhìn Đơn lão gia, quay đầu nói với Thiệu Tây Bội.

Đến cả miệng Thiệu Tây Bội còn chưa nhúc nhích, Đặng Di ở bên kia đã không nhịn được nữa, đặt chén trà trên bàn "cạch" một tiếng, giọng nói gay gắt, "Anh cả, Đơn gia bắt đầu thích xen vào việc của người khác như thế từ lúc nào vậy, đến cả chuyện của con cái nhà người ta cũng phải lo liệu sao?"

"Từ nhỏ Bội Bội đã sống ở Đơn gia, cũng gần mười năm, huống hồ hôn nhân là đại sự cả đời, gả vào Phó gia nếu có danh tiếng của Đơn gia ủng hộ, đương nhiên sẽ nở mày nở mặt hơn rất nhiều, ba cũng đã đồng ý quyết định này." Cù Âm vừa dùng ánh mắt ngăn Đặng Di lại, vừa tiếp lời có tình có lý.

"Bội Bội gả đi, chỉ cần bí thư Phó và Phó gia không xem nhẹ nó, vậy quyết định này là tốt nhất rồi." Đơn Quần ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Phó Lăng, giọng nói trầm trầm chậm rãi.

Thiệu Tây Bội vừa nghe thấy giọng Đơn Quần, tay nắm vạt áo liền không nhịn được có chút run rẩy, Phó Chính ngồi bên cạnh cô liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua Đơn Cảnh Xuyên một bên.

"Ông nội bà nội, cháu và Nhan Nhan có vài việc về hôn lễ muốn hỏi riêng ý kiến của hai người, chúng ta vào thư phòng nói chuyện được không ạ."

Nói xong, Đơn Cảnh Xuyên đứng lên, dùng dáng vẻ không thể từ chối nhìn vợ chồng Đơn lão gia, nét mặt Đơn lão gia nghiêm túc nhìn anh một lúc, thật lâu sau ho khan một tiếng, chống cây gậy đi theo anh vào trong thư phòng.

"Có người mẹ như thế, sao có thể không bị xem thường chứ?" Lúc này Đặng Di khinh miệt nâng mắt, "Bản lĩnh của mẹ nó cũng lớn, năm đó chẳng phải bao nhiêu đàn ông có máu mặt đều quỳ gối dưới váy cô ta sao? Ngay cả cha của chính mình cũng không biết là ai, có con dâu như vậy vào cửa, bí thư Phó vẫn nên suy nghĩ kỹ càng."

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng khách trở nên vô cùng căng thẳng, vẻ mặt Phó Lăng nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh lùng, Lâm Văn ở bên cạnh ông khẽ thở dài, có chút đau lòng nhìn về phía Thiệu Tây Bội, hé miệng muốn nói điều gì.

"Phó gia lấy con dâu thế nào, không cần bà quan tâm." Lúc này Phó Chính chậm rãi cầm chén trà nhấp một ngụm, trong giọng nói mang theo giá rét châm biếm, "Một đám người Đơn gia thật đúng là khoa trương khinh người, bao nhiêu năm qua đầu óc vẫn gỉ sét như vậy, chẳng trách cũng không thèm làm giám định DNA."

Lần này Đặng Di hoàn toàn bị chọc giận, mắt trợn tròn lạnh lùng nói, "Cậu có ý gì?"

"Đến cả con gái ruột trong nhà mình cũng có thể nhẫn tâm đuổi ra khỏi cửa, quả thật là hiếm thấy." Anh đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh như băng giá.