Edit: Panh Hoang
Beta: Thư
Cố Linh Nhan, Đơn Cảnh Xuyên và ông cụ Đơn vừa tới cửa phòng bệnh Thiệu Tây Bội, đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện bên trong không sót một chữ nào.
Đơn Lợi và Cù Âm ở phía sau cũng đều rất sợ hãi, trên trán Đơn Cảnh Xuyên nổi đầy gân xanh, anh đỡ ông cụ Đơn cả người đang run rẩy ngã về phía sau.
Đám người Đơn Lợi nhìn thấy bộ dạng ông cụ sùi bọt mép sợ đến mức xanh cả mặt không cách nào nhúc nhích, Cố Linh Nhan vốn một tiếng thét chói tai đã ở bên khóe miệng, lúc này bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, vừa bảo bà cụ Đơn đứng gần ở bên ngoài nhất lập tức tìm bác sĩ nâng khung đơn đến, vừa lớn tiếng gọi Đơn Cảnh Xuyên, "Anh và em cùng đặt thân thể của bác ấy bằng xuống, tay anh đệm dưới đầu nâng mặt bác ấy, nhanh lên!"
Đơn Cảnh Xuyên phản ứng rất nhanh, lập tức làm theo, Cố Linh Nhan đặt ông cụ ở trên mặt đất, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, một tay nhanh chóng từ từ lấy răng giả từ trong miệng ông cụ Đơn ra, để đầu ông cụ đầu hơi nghiêng qua một bên, Đơn Cảnh Xuyên không nhanh không chậm, tay kia cũng phối hợp cởi mấy cái nút áo trên đồng phục bệnh nhân của ông cụ ra.
Bác sĩ nâng khung đơn cuối cùng cũng chạy tới, những người khác lúc này mới hồi phục lại tinh thần giúp đỡ bác sĩ nhanh chóng đẩy về phía phòng cấp cứu.
Sau khi đưa người vào bên trong, chân Cù Âm mềm nhũn ngồi xuống ghế, Đơn Lợi lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thâm sâu đánh giá Cố Linh Nhan thêm mấy lần.
Bà cụ Đơn vịn cây gậy đi lên phía trước nhận răng giả trong tay Cố Linh Nhan, mắt chứa cảm kích sờ lên tóc của cô.
"Bà nội, cháu đi gọi chú hai" trong đầu Đơn Cảnh Xuyên phút chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, anh trầm mặt nói với Cố Linh Nhan, "Em ở đây đợi anh, anh lập tức quay lại."
...
Trong phòng bệnh bao trùm một loại hơi thở tận thế.
Trong đầu Phó Lăng gần như trống rỗng, ông ta không thể tin nhìn Thiệu Tây Bội sắc mặt trắng bệch ở trên giường bệnh và Phó Chính chẳng mảy may nhúc nhích ở bên cạnh cô, nắm chặt tay một lúc lâu dáng đi hơi lung lay đi tới trước mặt Lục Mộc.
"Điều đó không có khả năng." Môi ông ta trắng bệch, ánh mắt run rẩy, "Lục Mộc, tuyệt đối không có khả năng này."
"Cha... Cha... Cha mau gọi người tới cứu mẹ!"
Lâm Văn đã không còn bất cứ ý thức gì, cả người Phó Thiên run rẩy ôm bà ngồi xổm trên mặt đất, thiếu niên xưa nay vững vàng lạnh nhạt cũng đã khủng hoảng tới cực điểm, giọng run run liên tục gọi tên Phó Lăng.
"Lục Mộc..." Phó Lăng nhìn khuôn mặt già nua tiều tụy như lá khô của Lục Mộc trong giây lát, "Tôi tuyệt đối không tin."
Nhiều năm như vậy cho dù ông đã tính vô số lần tất cả các loại tình huống có thể đến với bà, ông ta cũng tuyệt đối chưa từng nghi ngờ bà có con gái ruột của ông ta.
Bà là tình cảm chân thành cuộc đời này của ông ta, ông ta tuyệt đối không tin bà tàn nhẫn đến mức dùng con gái của mình làm tiền đặt cược, đi van xin quá khứ vỡ vụn chia lìa không cách nào trở lại được của hai người.
Lục Mộc nghe thấy giọng nói bà đặt ổn thỏa ở trong tim nhiều năm như vậy một lần nữa vang lên ở bên tại, nước mắt chậm rãi tràn mi mà ra.
Lúc này Phó Chính máy móc bấm chuông ở trong phòng bệnh, chán nản dựa vào bàn trà ở phía sau.
Ly thủy tinh trên bàn trà bị đυ.ng vòng mấy vòng lăn xuống dưới, đập ở trên mặt đất rơi đầy mảnh thủy tinh vụn.
"Phó Chính, em đang giúp anh."
Nghe tiếng vỡ vụn chói tai này, bác sĩ y tá ở cửa nhanh chóng chạy vào phòng, trên mặt Lương Kha hàm chứa tuyệt vọng cười nhạt nhìn Phó Chính, từng bước một xuyên qua đám người bên trong đi ra ngoài.
Lúc này Phó Lăng xoay người trước tiên hợp lực với Phó Thiên ôm lấy Lâm Văn đang ngất ở trên mặt đất, lại một phát bắt được cổ tay của Lục Mộc, theo bác sĩ và y tá cùng nhau sải bước đi ra ngoài.
Đơn Quần đuổi theo ở sau lưng bà mấy bước, cuối cùng lảo đảo dựa ở bên khung cửa, nhìn bóng lưng của bà khàn giọng kiệt lực gọi tên bà, "Tiểu Mộc..."
Lục Mộc nghe sau lưng từng tiếng gọi buồn bã này, đi theo Phó Lăng vào thang máy, cuối cùng nước mắt rơi như mưa.
...
Thiệu Tây Bội vẫn luôn mờ mịt nhìn tình cảnh trong phòng bệnh, Phó Chính giống như kiệt sức tựa ở bên bàn trà nhìn cô sít sao, chẳng mảy may nhúc nhích.
Đơn Cảnh Xuyên chạy một đường từ trên lầu tới, lúc này đi vào phòng bệnh bước chân dừng lại một chút, vội vàng cau mày dìu Đơn Quần ngồi lên trên ghế sofa, nhìn đã gần như sụp đổ Đơn Quần trầm giọng nói, "Chú hai, hiện tại ông nội đang cấp cứu ở phòng bệnh trên lầu, trước chú nghỉ ngơi một chút rồi đi qua, ba mẹ và bà nội đều ở đấy."
Nét mặt Đơn Quần thẫn thờ nghe xong lời của anh, khẽ gật đầu.
"Anh." Thiệu Tậy Bội ngồi trên giường bệnh nhìn Đơn Cảnh Xuyên, khe khẽ mở miệng gọi một tiếng.
Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên run lên bần bật, vội vàng bước đến bên cạnh giường của cô, hơi ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô, "Bội Bội."
"Anh..." Cô chậm rãi duỗi tay nắm chặt tay Đơn Cảnh Xuyên, nói từng câu từng chữ, "Anh biết cha của em cuối cùng là ai không?"
Không đợi anh mở miệng, cô chậm rãi tiếp tục nói, "Cho tới tận bây giờ mẹ cũng không chịu nói cho em biết, em không biết... Anh, em thật sự không biết..."
"Anh, bọn họ nói nhất định đều là giả..." Trong hốc mắt của cô lúc này rơi xuống giọt giọt nước mắt, "Cha của em và cha của anh ấy làm sao có thể cùng là một người? Làm sao có thể chứ anh..."
Trong phòng bệnh quanh quẩn tiếng khóc khe khẽ mà tuyệt vọng của cô, mu bàn tay của Đơn Cảnh Xuyên bị cô nắm đã rơi đầy nước mắt của cô.
Người đàn ông xưa nay thiết huyết vững vàng nhìn cô bé từ nhỏ mình đến lớn mình hết sức xem như em gái đối đãi tim như bị đao cắt, cũng chầm chậm đỏ vành mắt.
Đây là một cô bé tốt biết bao, đây là một người cho dù bị trục xuất ra khỏi cửa cũng không bỏ được nói nặng một câu với những người đã hại cô, đây là một người dịu dàng hiền lành đến mức hơi hèn yếu.
Cô có lý do gì để thừa nhận những thứ tình thương mà từ nhỏ đến lớn vốn không quan hệ gì với cô này?
Cô cuồng dại điên cuồng như vậy theo sát ở bên cạnh anh ta tám năm, lại còn sinh đứa nhỏ cho anh ta.
Hôm nay mới đến nói cho cô biết, trên người anh ta chảy cùng huyết thống với cô, này muốn cô phải chấp nhận như thế nào?
"Phịch" một tiếng, thân thể Phó Chính nghiêng về phía trước, chậm rãi quỳ gối trên mặt đất ở mép giường của cô.
Lúc này Thiệu Tây Bội quay mặt lại nhìn anh ta một cái, trước mặt bỗng tối sầm từ từ mất đi ý thức.
Cố Linh Nhan đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn tình cảnh bên trong, trong lòng chỉ cảm thấy từng đợt sởn tóc gáy, một tay cô gắt gao nắm chặt tay áo Đơn Cảnh Xuyên, không ngừng nhỏ giọng dồn dập mà lặp lại, "Oa... Anh ta tiếp tục như vậy sẽ chết à... Khắp đầu gối của anh ta đã toàn là máu... Trên mặt đất cũng toàn là máu..."
Người đàn ông kia cứ thẳng tắp mà quỳ gối như vậy trên những mảnh vụn thủy tinh vỡ, sắc mặt tái nhợt, giống như vô tri vô giác.
Đơn Cảnh Xuyên vừa mới nói chuyện xong với bác sĩ trở về, cau mày nhìn Thiệu Tây Bội yên lặng nằm trên giường và Phó Chính trên mặt đất.
Thiệu Tây Bội liên tiếp bị bên ngoài kí©h thí©ɧ, thân thể tình huống càng thêm không ổn định, đứa bé trong bụng rất có khả năng quá ba tháng liền không giữ được.
Mà đứa bé này có thể bảo trụ hay không, còn có một tầng quan hệ khác không thể bỏ qua.
Anh bị Cố Linh Nhan kéo tay lay hai cái, chậm rãi kéo cô tới úp vào trong ngực.
Ông cụ Đơn đã may mắn thoát khỏi nguy hiểm, mới vừa rồi anh đưa Đơn Quần lên trên lầu ngoài phòng bệnh của Ông cụ Đơn,
dẫn Cố Linh Nhan lại nói một câu với Đơn Lợi và Cù
m.
"Ngoài cô ấy, con tuyệt đối sẽ không, cũng không thể lấy người khác."
Trong một ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện anh không thể ngờ tới như vậy, trong lòng anh mỗi một phút đều khó an, cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót thương tiếc, cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn cùng anh chứng kiến những thứ xúc động đau xót này, còn có cô.
May mắn người bao nhiêu năm qua anh đợi, là cô.
"Oa Oa." Cô vùi ở trong lòng anh, chậm rãi đỏ tròng mắt buồn bực nói, "Em rất đau lòng cho chị Bội Bội."
Anh không nói gì, nhưng cô lại có thể cảm giác được anh ôm cánh tay của cô hơi hơi run rẩy, lại càng dùng sức ôm lấy eo của anh, "Nhưng mẹ chị Bội Bội không chịu thừa nhận chị ấy là con gái của chú."
Cho nên có lẽ tình huống còn có thể xoay chuyển.
Mắt Đơn Cảnh Xuyên sâu kín nhìn phòng bệnh, cánh tay ôm cô chặt hơn thu càng chặt hơn.
...
Lúc Thiệu Tây Bội tỉnh lại đã gần tối.
Trong hơi thở toàn là nhàn nhạt mùi máu tươi, cô chỉ cảm thấy trong dạ dày khó chịu hồi, muốn cường chống cánh tay từ trên giường đứng lên.
Nhưng cô không lường trước được vừa mở mắt ra đã trông thấy Phó Chính quỳ ở bên giường, trên trán anh ta không ngừng ứa ra mồ hôi lạnh, môi đã có chút biến tím, mà chỗ anh ta quỳ, đã toàn là máu tươi đang khô dần.
"Đi ra ngoài." Cô từ từ buộc chặt dựa lưng vào đầu giường, trong giọng nói không chút phập phồng.
"Bội Bội..." Giọng của anh ta khàn khàn, chậm rãi đưa tay lên bắt lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
"Chờ thân thể của em tốt chút, em sẽ đặc biệt đi qua thăm hỏi anh, anh hai." Cô nhẹ nhàng gạt phăng tay anh ta ra, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
Trên trán Phó Chính nổi đầy gân xanh, cố nén kịch liệt đau nhức muốn đứng từ dưới đất lên, nhưng hai chân đã hoàn toàn chết lặng, ngay cả chút tri giác cũng không có.
"Ở trên thân em gái của anh nhiều năm như vậy, sướиɠ không?" Ánh mắt của cô lặng như tờ, "Tự tay gϊếŧ chết con ruột của mình, cao hứng không?"
"Không cần nói nữa!" Khuôn mặt anh ta dần dần vặn vẹo, giọng nghẹn ngào nói với cô.
"Tại sao tôi không thể nói vậy chứ?" Hai tay cô nắm thật chặt chăn, nói từng câu từng chữ, "Bao nhiêu năm qua anh nằm trên những người phụ nữ khác rồi lại trở về nằm trên tôi, trơ mắt nhìn tôi khóc vì anh, cười vì anh, sống vì anh, dù là đi chết đi cũng vì anh, sau đó lại bố thí một hai câu giữ tôi lại... Đúng, hiện tại tôi mới hiểu được, thì ra cái gọi là anh cần, là cần tôi ở bên cạnh anh, tự cho là đúng yêu anh trai mình giống như một trò đùa ngu xuẩn."
"Vĩ đại biết bao." Mặt cô hơi nghiêng, nước mắt "lộp bộp" rớt xuống, "Bởi vì cha anh và mẹ tôi, cho nên anh mới nghĩa vô phản cố miễn cưỡng ứng phó tôi nhiều năm như vậy, dùng thân thể của mình đến biểu lộ rằng anh thích cô em gái này với tôi, đúng không? Những năm qua anh nằm ngủ không cảm thấy bất an khủng hoảng chút nào sao?”
Phó Chính không có cách nào nghe tiếp, nghiêng người về phía trước bỗng đưa tay ôm chặt eo cô, tiếng đứt đoạn như dây cung rách, "Không cần nói nữa..."
"Đây chính là tôi cho mình một cơ hội cuối cùng.
Tôi yêu anh mười năm, theo anh tám năm, chưa bao giờ từng hy vọng xa vời có thể cùng anh sống đến đầu bạc, hưởng hết con cháu vui vẻ. Cho dù anh đối xử không tốt với tôi thế nào, tôi cũng chưa bao giờ hận anh, vẫn một lần một lần, vẫn tự tay đưa mình đến trong tay anh tùy ý anh rắp tâm trêu trọc tám năm, vui vẻ chịu đựng.
Nếu như tôi có thể dự đoán được ngày hôm nay, tôi mới biết thì ra lần đầu gặp gỡ mà tôi vô cùng luyến tiếc trân trọng lại là vực sâu vô tận. Một khi bước vào, sẽ không quay đầu lại được nữa. Nhất định phải đi đến bước đường cùng,
cuối cùng tôi mới tâm như tro tàn, như anh mong muốn.”
"Anh không hối hận." Vải vóc trên eo của cô dần dần có chút hơi ẩm, mắt Phó Chính đỏ ngầu ngẩng đầu lên nhìn cô, "Trước giờ anh đều không hối hận."
Thiệu Tây Bội tùy ý anh ta ôm, chậm rãi nhắm mắt lại.