Chương 15: Lạnh

Tháng mười hai ở thành phố S dù cho có mặc nhiều quần áo như thế nào thì vẫn lạnh đến run người, Dung Tiễn rời khỏi ghế lái chưa tới vài phút liền chảy nước mũi, không nhịn được cọ tới cọ lui hai chân của mình.

Chiếc xe jeep ở phía sau không bao lâu cũng lái vào trong trang viên rồi ngừng lại, Tiêu An mở cửa xe, cầm lấy chiếc áo khoác màu đen, cả người trong gió rét cũng vô cùng sáng lạn, bà thím ở trong trang viện chạy ra đón khi nhìn thấy anh cũng cười đến nỗi không khép miệng lại được, nhiệt tình nghênh đón đám người bọn họ vào trong.

“Lục Lục, cậu chạy nhanh thật đấy.” Thiệu Tây Bội từ trong xe của Tiêu An bước xuống, buồn cười đá đá Dung Tiễn: “Mau lau nước mũi của cậu đi.”

“Em gái cậu, Tiêu An cái người này thật sự là bị bệnh thần kinh rồi.” Dung Tiễn run rẩy xông thẳng vào trong nhà: “Trời lạnh như vậy anh ta lại đến vùng ngoại ô xa xôi để ăn thịt nướng, tại sao anh ta không đi Bắc Cực nướng thịt luôn đi!”

“Thân thể cô nhóc cũng yếu ớt ghê.” Ngôn Kỳ ngẩng đầu lên khinh thường lườm một cái: “Lạnh cái gì mà lạnh, nhìn em nói thì người già cũng cảm thấy đầy sức sống!”

“Còn em nhìn anh thì đã thấy ít luyện tập rồi!” Dung Tiễn nhíu mày, một cú đá xoẹt qua, Ngôn Kỳ vội vàng nhảy ra, Đơn Cảnh Xuyên ngồi ở phía sau phản ứng cũng nhanh nhạy, kéo theo người phía sau lùi một bước không có bất kỳ tổn thương nào.

“Lục gia, hôm nay em cho tụi anh một chút mặt mũi có được không? Anh và Nồi đều dẫn theo bạn gái tới, em đá trúng người ta thì làm sao bây giờ!” Ngôn Kỳ hành động quái gở, giơ ngón tay theo hình hoa lan rồi chỉ về phía Đơn Cảnh Xuyên cùng Cố Linh Nhan ở bên kia: “Người ta hơi bị mập mạp đấy, mới có 18 thôi!”

Lúc vừa mới tới Đơn Cảnh Xuyên và Cố Linh Nhan cũng ngồi cùng xe với Dung Tiễn, hết lần này tới lần khác Dung Tiễn muốn tám chuyện, nhưng ngồi cạnh mặt sắt Đơn Cảnh Xuyên quả thực là không dám mở miệng, Ngôn Kỳ thì lại khác, cô vội vàng hào hứng nhìn Cố Linh Nhan nói: “Em chấp nhận Nồi làm bạn trai?!”

Trong nháy mắt Cố Linh Nhan để lộ vẻ buồn thảm, Đơn Cảnh Xuyên đứng bên cạnh liếc Dung Tiễn một cái, rồi chậm rãi giới thiệu: “Nói hươu nói vượn, đây là bạn của Ngôn Hinh.”

Tuy Thiệu Tây Bội không biết Đơn Cảnh Xuyên và Cố Linh Nhan có quan hệ gì, nhưng cô biết rõ nếu cứ tiếp tục để Dung Tiễn nói tiếp thì chắc chắn sẽ gặp phải tai ương, vội vàng đẩy Dung Tiễn đi vào trong: “Đừng bắt nạt học muội của cậu nữa!”

“Á... Tại sao hôm nay Ngôn Hinh không đến?” Cố Linh Nhan có chút xấu hổ, cởi giầy hỏi Ngôn Kỳ: “Em hỏi cô ấy thì cô ấy lại không chịu nói.”

Ngôn Kỳ nháy mắt, xích lại gần Cố Linh Nhan chỉ Thiệu Tây Bội đang nói chuyện cùng Tiêu An: “Anh không muốn để cho em ấy tan nát cõi lòng thiếu nữ!”

Cố Linh Nhan nhìn người đã từng là hoa khôi và cảnh sát Tiêu anh tuấn dịu dàng, bừng tỉnh ngộ ra “A” một tiếng, giống như tên trộm cười cười.

....

Sau khi cơm nước no nê, Dung Tiễn và Cố Linh Nhan liền nhanh chóng thân quen nói chuyện đến quên trời quên đất, Thiệu Tây Bội trầm mặc cầm một ly rượu nhỏ vừa uống từng chén vừa nghe Tiêu An ngồi bên cạnh nói chuyện.

“Con mẹ nó Tiêu An, một bàn chân gà hai phút trước còn đầy, bây giờ chỉ còn hai cái! Một miếng mình còn chưa ăn được đây này!” Ngôn Kỳ từ trên đệm nhảy dựng lên, bất mãn xù lông: “Nồi! Bây giờ cậu ấy so với cậu còn trọng sắc khinh bạn hơn!”

Đơn Cảnh Xuyên bình tĩnh để đũa xuống, nói với phục vụ đang đứng ở bên cạnh: “Phiền anh dọn món ăn giúp vị này, cậu ấy đã ăn xong rồi.”

Ngôn Kỳ ngay lập tức ôm chặt cái đĩa tại chỗ, Dung Tiễn cùng Cố Linh Nhan đều cười đến ngã trái ngã phải, Thiệu Tây Bội cũng cười cười để đũa xuống, chống cằm cười nhưng lại dần dần có chút xuất thần.

“Bội Bội, em không thoải mái chỗ nào sao? Có phải là do để nhiệt độ cao quá?” Tiêu An vừa nướng thịt lại có chút bận tâm nhìn cô.

“Không có việc gì.” Cô dụi dụi mắt: “Em muốn đi ra ngoài một chút.”

Hôm nay Thiệu Tây Bội mặc một chiếc áo lông cổ cao, tóc buộc ở sau gáy, bởi vì uống hơi nhiều nên con mắt có chút mông lung mờ mịt, càng lộ ra môi hồng răng trắng.

Tiêu An xuất thần nhìn cô một cái, thu tầm mắt lại cùng cô đi ra ngoài.

“Chậc chậc.” Sau khi hai người ra ngoài đóng cửa lại, Dung Tiễn không ngừng lắc đầu: “Nhìn ánh mắt của Tiêu An kìa, nói anh ấy là chó sói thì cũng là bạc đãi anh ấy rồi....”

Ngôn Kỳ cũng cười dại gái, quay đầu nhìn Đơn Cảnh Xuyên rồi lại nhìn Cố Linh Nhan, bỗng nhiên động tác nhanh chóng kéo Dung Tiễn ngã trái ngã phải đi ra ngoài: “Đi nào Lục Lục, anh dẫn em đi giải rượu! Trong phòng khó chịu quá...”

***

Phía trước trang viên là mấy tòa nhà chuyên cung cấp đồ nướng, đằng sau là một khu đất rất trống trải, một nửa là khu vực săn bắn, một nửa là đang xây dựng khu phong cảnh, Thiệu Tây Bội cùng Tiêu An chậm rãi đi lên phía trước dọc theo những hòn đá nhỏ bày đầy đường, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện.

Trước mặt là một bãi đất cách một dòng sông nhỏ, phía trên đã kết một tầng băng mỏng, Thiệu Tây Bội không dám giẫm lên băng, nhìn mấy khối đá lớn liên tiếp cô cũng không chắc là mình sẽ giẫm trúng, đành méo miệng biểu thị bất đắc dĩ.

“Lên đây, anh cõng em.” Tiêu An sửa sang lại trang phục trên người rồi ngồi xuống bên cạnh cô, ra hiệu cô trèo lên.

“Vừa mới ăn nhiều như vậy, mà gần đây em lại rất mập, nói không chừng anh cõng em cả hai người lại ngã hết xuống sông đó.” Cô vỗ vỗ bờ vai anh, nhàn nhạt nói.

“Ban đầu lúc huấn luyện trong quân đội cũng đeo một bao mấy chục kilogram trên lưng chạy tới chạy lui, cân nặng em như vậy thì có tính là gì, lên đi.” Giọng nói của anh tràn đầy ý cười: “Tiểu thư, anh ngồi chồm hỗm trên mặt đất như thế này, không lâu sau cũng sẽ bị đông thành đá đó.”

Đối diện với cả cánh rừng được bao phủ trong màu áo bạc thật sự là rất xinh đẹp, Thiệu Tây Bội không có cách nào tự lực cánh sinh, đành phải nằm sấp lên lưng anh, Tiêu An lễ độ nâng mông của cô lên, vững vàng giẫm lên những khối đá, bước từng bước về phía trước.

Cô nằm trên lưng anh, đột nhiên nhớ lại thời cấp ba, ban đêm cô phát sốt ở trong phòng ngủ đến mức không thể cử động nổi, lúc rạng sáng Phó Chính từ vùng ngoại ô thành phố A chạy tới, cõng cô đến bệnh viện bên cạnh khám gấp, trời lạnh như vậy, anh ta lại chỉ kịp mặc một chiếc áo sơ mi, sau khi đưa cô đến bệnh viện thì bản thân cũng bị cảm, nhưng vẫn là gương mặt lạnh lùng bọc thật chặt cô để cho cô ngủ.

Nếu như không phải cơn cảm cúm của anh ta quá nặng, làm sao cô lại không nhớ rõ anh ta đã từng vì cô mà quan tâm chăm sóc như vậy.

“Bội Bội.” Đi tới đối diện bờ sông, Tiêu An đặt cô xuống: “Qua đợt này trong cục có buổi liên hoan, em cũng đi cùng có được không? Mấy người bạn ở Mỹ của anh cũng sẽ tới.”

“Nếu như em đồng ý, từ giờ trở đi hãy cùng thử một lần với anh, để anh ở cạnh chăm sóc cho em.” Anh nói từng câu từng chữ: “Bội Bội, anh không có bản lĩnh gì cả, thế nhưng chỉ một lòng đối tốt với em thì điều này anh có thể làm được.”

Bốn phía yên lặng không tiếng động, Thiệu Tây Bội chỉ cảm thấy trong lòng không hề trống vắng, chỗ sâu nhất trong mắt hiện lên một tia ánh sáng mỏng, hồi lâu cũng không nhắm mắt lại.

....

Đơn Cảnh Xuyên có chút hối hận vì mấy ngày trước đã hỏi ý kiến Cố Linh Nhan để đưa cô đi ăn đồ nướng, lúc cô cùng Dung Tiễn xưng huynh gọi đệ liền bất giác làm nguyên một bình rượu, bây giờ cô đang ôm một cây trụ trong biệt thự, lớn tiếng hát “Tôi là một con mẹ mày....”

Anh nhịn đến mức gân xanh đều muốn nổ tung, đi mấy bước lên phía trước kéo giật cô ra, có chút giận dữ gọi cô: “Cố Linh Nhan!”

“Con mẹ nó anh là cái đồ lông vàng thối tha!” Bạn học Cố lại lập tức nhảy dựng lên, trên gương mặt nhỏ biểu hiện rất phong phú: “Ôi ôi ôi ~”

Anh bị cô nhóc điên này làm tức giận đến xanh mặt, vì ngăn ngừa cô hát xong tâm thần bất định lại hát lên tận mặt trăng, anh liền kéo cô mở cửa biệt thự ra, ở cửa ra vào lấy áo khoác khoác lên người cô một cái.

Gió lạnh thổi tới khiến cô thanh tỉnh hơn chút ít, mở to đôi mắt căng tròn nhìn về phía Đơn Cảnh Xuyên: “Đơn Cảnh Xuyên, anh tưởng anh là ba em hả! Em uống rượu em vui vẻ anh hung dữ cái gì mà hung dữ!”

Mí mắt Đơn Cảnh Xuyên cũng không thèm nhấc, dựa vào một bên rút một điếu thuốc ra.

“Ôi vì sao tóc anh lại có màu vàng?” Cô nhảy tới, cầm một lọn tóc của anh đặt trước mắt nghiên cứu tinh tế: “Chưa thấy cảnh sát nào không đứng đắn giống như anh, anh nhuộm màu này không bị cục trưởng phê bình à.”

“Lúc ấy cha anh còn cầm gậy cảnh sát hung hăng đánh anh một trận.” Anh thấy cô tới gần liền thu điếu thuốc lại, giọng điệu bình thản.

Cố Linh Nhan tưởng tượng trong đầu một đứa trẻ ngoan luôn cứng nhắc lại nghe lời chỉ vì chuyện này mà bị ba đánh cho một trận, híp mắt cười ha ha một lúc, đột nhiên bất thình lình nói, “Cha em đã chết.”

Cánh tay cô đan vào nhau để ở sau gáy, tựa vào bên cạnh anh: “Từ khi còn bé cho tới giờ ông ấy chưa bao giờ đánh em, chẳng qua lúc em bảy tuổi, ông ấy biết mẹ em nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài, còn không chỉ một lần thì bắt đầu đánh em.”

Đơn Cảnh Xuyên giật mình, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.

“Dù sao da em cũng dày, có đánh hay không không quan trọng, nhưng em không chịu được, nguyên nhân ông ấy đánh em cũng bởi vì ông ấy hoài nghi không biết em có phải do ông ấy sinh ra hay không.” Khóe miệng cô nở một nụ cười châm biếm: “Em cảm thấy não ông ấy có bệnh rồi.”

Trong lòng anh hơi dao động, nhìn cô cuộn tròn người ở bên cạnh, vô thức muốn đưa tay lên xoa đầu cô.

“Em nghĩ mãi cũng không hiểu.” Giọng nói của cô cao lên mấy phần: “Hoặc là con mẹ nó đừng sinh ra em, em đều không cần bọn họ thích em, tại sao chuyện của hai người bọn họ nhất định phải liên lụy đến em cơ chứ.”

Cố Linh Nhan nói xong cũng cảm thấy mình hơi say rồi, nếu không thì sao lại nói chuyện mà ai cũng không biết cho anh ấy.

“Em buồn ngủ.” Hai người trầm mặc một lúc, cô nắm thật chặt quần áo trên người, quay người đi về phía một gian phòng trên lầu, lại nghe được phía sau có tiếng bước chân, cô đi đến giữa cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy? Anh muốn ngủ cùng một chỗ với em à?”

Đơn Cảnh Xuyên hung hăng liếc cô một cái, nghiêng người đi qua cô bước vào phòng, tức giận lấy cái chăn ở trong tủ ôm đến trên giường, giúp cô trải giường thật tốt.

Cố Linh Nhan nhìn bóng lưng anh cùng những họa tiết hoa trên chiếc chăn trong tay anh, che miệng cười trộm một trận.

***

Sắp tới cuối năm, là lễ Noel, khu dân cư bên cạnh rất nhiều người đều nghỉ phép ra ngoài đi du lịch, họ đều đưa thú cưng nhà mình đếm tiệm của Thiệu Tây Bội, cô bận bịu đến phát ngất, lại thuê thêm mấy người làm bán thời gian, mỗi ngày đều bận đến hơn tám giờ mới đóng cửa.

Chuyện làm ăn trong tiệm ngày càng tốt, cô suy tính mua thêm một gian hàng bên cạnh, phá bức tường ở giữa đi, cửa hàng thú cưng có thể sẽ mở rộng lên gấp đôi, mấy ngày trước Tiêu An cùng cô qua đàm phán với chủ thuê nhà, cười đùa gọi cô là “Kẻ có thế lực mới trong giới thú cưng”, nói không chừng lúc làm việc sẽ trở nên rất nổi tiếng.

Gần rạng sáng thật không dễ dàng mới làm xong việc, cô khóa cửa tiệm rồi chuẩn bị đi về, vừa mới quay đầu liền nghe thấy tiếng xe máy ở ngay bên cạnh, Dung Tiễn nhảy từ trên xe xuống, cởi mũ bảo hiểm vội vội vàng vàng chạy về phía cô.

“Phó Chính xảy ra tai nạn rồi.” Cô đi đến trước mặt Thiệu Tây Bội: “Lúc trở về chị mình vừa nói với mình, thiếu chút nữa là cả xe va phải cầu, tin tức bây giờ đều bị nhà họ Phó phong tỏa rồi, mình biết ở bệnh viện nào, cậu có đi hay không.”

Thiệu Tây Bội nghe Dung Tiễn nói xong mà cả đầu đều trống rỗng, bất ngờ, cả bàn tay cô nắm chặt đến phát run.