*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lấy lại tinh thần, Chu Việt đã đẩy cửa xuống xe chất vấn Kiều Mộc.
"Cô đã xem qua bằng lái sao, hay là cô đang muốn ăn vạ với tôi đây?"
Anh không kiên nhẫn mà nói, "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, tôi không có thời gian."
Y như trong mơ...... Không, kiếp trước ký ức giống nhau như đúc.
Quả nhiên, Kiều Mộc càng phẫn nộ.
Cô ta liếc ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, tay từ cửa sổ xe với vào, lấy bó hoa hồng trắng trong lòng ngực cô dùng sức đè ở trên mặt đất, còn dẫm hai chân vào nó.
Chu Việt lặng lẽ hạ ánh mắt xuống rút ra tờ giấy sao ném lên mặt cô ta, cũng nói đáp trả lại:
(*)"Còn không mau nói muốn bao nhiêu tiền? tôi không có thời gian."
(*) đoạn này bị trùng lời thoại nên mình sửa lại chút nhé
Lúc này, Kiều Mộc vừa mới tốt nghiệp đại học, có một chiếc xe do gia đình mua cho đi lại thay đi bộ, tính cách kiêu ngạo lại xinh đẹp.
Cô ngẩn ngơ nhìn dưới mặt đất, những giọt nước cùng bó hoa hỗn độn lập tức làm cô nhớ đến kiếp trước của mình.
Sau khi biết được tin Chu Việt chết, cô liền lái xe đến bệnh viện.
Giống như đột nhiên đi đường không giống nhau, từ bãi đỗ xe đến lối vào bệnh viện là một đoạn thật dài, cô ngã rất nhiều lần.
Té ngã, bò dậy, lại té ngã.
Trên người lầy lội bùn bẩn nhưng vẫn phải đứng lên, nước mưa lạnh băng ngấm hết vào cả người cô.
Nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Như vậy mà lớn lên trước nửa đời, sinh mệnh của cô vẫn luôn chỉ có Chu Việt.
Hiện tại anh rời đi, cô cũng giống như bị rút xương cốt trong toàn thân, đứng đến không vững.
Chính là.
Chính là.
Thời khắc cô đã thương tâm đến chết lặng, lại có người đứng ở trước mặt cô, giọng điệu oán ghét rõ ràng nói với cô: "Chu Việt không phải chỉ thuộc về cô."
"Anh ấy còn đồng thời thuộc về tôi."
"Tôi cùng anh ấy thậm chí còn có chung một đứa con."
Cô tự nhiên rùng mình, từ hồi ức tỉnh táo lại mới phát hiện Chu Việt đã nổi giận đùng đùng trở lại.
"Kiều...... cô gái kia đâu?"
"Cái gì mà cô gái, đó chính là cái người đàn bà đanh đá."
Anh nói xong, dường như ý thức được giọng điệu của chính mình có bao nhiêu cáu giận, dừng một chút, hòa hoãn lại giọng nói.
"Cô ta bỏ đi rồi, hẳn là cô ta tự biết mình đuối lý —— thật xin lỗi Tư Tư, làm hỏng hoa của em mất rồi, chờ ăn cơm xong anh sẽ mua lại cho em một bó mới."
Cô trầm mặc một hồi lâu, thấp giọng nói: "Không cần đâu."
Sau khi vào đại học, cô cùng Chu Việt thuận lợi mà bắt đầu yêu đương, khi mà anh thổ lộ anh đã đưa hoa cho cô, chính là hoa hồng trắng.
Chỉ có một bó hoa nhỏ.
Khi đó quá nghèo, cả hai đều phải vừa học vừa làm, thật sự quá nghèo túng, chỉ một bó nhỏ nhưng thật sự cũng không dễ dàng mua.
Sau khi cả hai đều tốt nghiệp, Chu Việt bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhiều lần gặp trắc trở, từng chút một đem công ty phát triển.
Anh đưa cô bó hoa cũng càng lúc càng lớn, nhưng không ngoại lệ đều là hoa hồng trắng, giống như bồi thường cho thời niên thiếu nghèo khổ năm đó.
Nhưng giờ khắc này, cô bỗng nhiên nhớ lại.
Kiếp trước, hình như đã gặp được Kiều Mộc sau Lễ Tình Nhân năm thứ hai, hoa mà Chu Việt tặng cô đột nhiên thay đổi, biến thành hoa hồng Ecuador sắc thái mỹ lệ.
Cô đã từng hỏi qua anh vì sao đột nhiên đổi đi.
Khi đó anh đang sửa phương án mà Kiều Mộc giao lên, qua vài giây mới trả lời: "Lâu như vậy, thay đổi khẩu vị cũng không tồi đi."
-hoa hồng ecuador-