- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
- Quyển 1 - Chương 8: "Con không hề muốn quen biết họ, con chỉ muốn 850 vạn kia thôi."
Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
Quyển 1 - Chương 8: "Con không hề muốn quen biết họ, con chỉ muốn 850 vạn kia thôi."
Cam Khanh thực không nghĩ anh còn nhớ mình, vì khí chất hình tượng của anh rất nổi bật, vừa nhìn là thuộc dạng “phụ nữ khắp thiên hạ đều dung tục, tôi thà tự soi gương yêu mình còn hơn”.
Cho nên cô sững sờ, trả lời ngắn gọn:
- Vừa chuyển tới.
Dụ Lan Xuyên nói:
- Cô làm việc ở chỗ ông chủ Mạnh, đúng không? Tôi nhớ nhà ông ấy có một người thân cũng ở đây, ông ấy giúp cô tìm nhà à?
Lời anh vừa dứt, ông Dương liền xoay qua nhìn Cam Khanh:
- Mạnh? Thằng Thiên Ý á hả?
Cam Khanh nghi ngờ Dụ Lan Xuyên uống lộn thuốc, không chỉ chào mà còn hạ mình trò chuyện với cô nữa!
Ánh mắt đánh giá của ông Dương khiến cô thấp thỏm bất an___ông lão cả đời chìm đắm trong võ nghệ, mỗi một cơ bắp, mỗi một khối xương trên người nên động thế nào, phát lực làm sao, ông đều thuộc nằm lòng. Đừng thấy mắt ông bị kính lão phóng to như người ngoài hành tinh, thế mà ánh mắt ấy như Tử Điện Thanh Sương (1), quét qua khiến người ta âm ỉ đau.
(1) Tên một thanh danh kiếm thời cổ.
Cam Khanh vờ như không chú ý, bình tĩnh hít sâu, muốn cố thả lỏng bản thân, ai ngờ đúng lúc này, tay phải cô tuột dây, hai ngón tay hơi cong không bị khống chế, bắt đầu co giật.
Chút động tĩnh nhỏ ấy lập tức lọt vào mắt ông Dương, ông hiền hòa hỏi:
- Cô gái, tay sao thế?
Cam Khanh cười, đổi tay cầm hành lý, hàm hồ đáp:
- Dạ đồ hơi nặng.
- Giúp người ta kìa.
Ông Dương dặn Dụ Lan Xuyên, rồi nói:
- Tay này của con từng bị thương à?
Dụ Lan Xuyên nghe lời khom eo, đón lấy túi lớn của cô, đồng thời chú ý tới tay cô, lòng bàn tay có kén, dù là mùa hè, da vẫn rất khô, đầu ngón tay ít được bảo dưỡng lác đác xước măng rô, có dấu vết từng bị cuộc sống tàn phá. Cô nắm chặt cổ tay phải của mình, dường như đang gắng khiến bàn tay phải cứng ngắc ấy trở nên bình tĩnh, nhưng ngược lại vì căng thẳng mà nó run càng dữ dội hơn, run cả ống tay áo của bộ đầm.
Trông có chút đáng thương.
Cam Khanh nói:
- Dạ hồi nhỏ ngã trên đường, bị xe xích lô cán qua. Bệnh viện dưới quê không tốt, chữa mãi không khỏi.
- Ôi, vậy chẳng phải làm lỡ dỡ hết sao.
Ông Dương chậm rãi thở dài:
- Tuổi còn trẻ, gân cốt là chuyện nhỏ, nhưng bị thương tới kinh mạch là chẳng phải chuyện vừa đâu.
Cam Khanh giả vờ nghe không hiểu, cứng nhắc phụ họa.
Ông Dương chợt dịch sang bên cô nửa bước, cây gậy kẹp dưới cánh tay nhẹ nhàng lệch theo động tác của ông, giữa hai người cách khoảng 1 mét, người ngoài nhìn chỉ là ông lão ôm hộp tro mệt mỏi nên đổi tư thế đứng mà thôi.
Nhưng đối với Cam Khanh trong một tấc vuông ấy mà nói, sự chú ý của cô quá nửa dồn vào cây gậy kia, một tấc nghiêng kia của gậy như phong bế không gian hoạt động trước sau trái phải xung quanh cô, cảm giác nghẹt thở khi bị vây nhốt đè ép tới khiến cô muốn tránh đi theo bản năng.
Ánh mắt ông Dương sáng quắc chờ đợi động tác của cô.
Đúng lúc này, cửa thang máy chợt mở ra, luồng không khí xen lẫn mùi nước hoa phả vào mặt xua tan bầu không khí nghẹt thở kia, cơ bắp căng thẳng của Cam Khanh thả lỏng, cô nghe có người nói:
- Ông nội, ông cầm gì thế ạ?
Ba người cùng ngẩng đầu, thấy một cô gái xuống thang máy, cô ấy có mái tóc dài buộc đuôi ngựa lỏng lẻo, mặt đầy axit hyaluronic (2), không nhìn ra tuổi tác bao lớn, mặc đồ hiệu, đeo túi hiệu, chân đi đôi giày có logo cỡ đại, từ đầu tới chân như một cái tủ di động trưng bày hàng xa xỉ, hương thơm phả vào mặt theo từng cử động của cô ấy, trên đỉnh đầu cô ấy như có bốn chữ to lấp lánh ánh vàng: bà-đây-có-tiền.
(2) Axit Hyaluronic (HA): phân tử giúp giữ nước, dưỡng ẩm, bôi trơn xương khớp... có tự nhiên trong cơ thể và nhiều loại mỹ phẩm.
Cô ấy nói:
- Ông đừng có đi nhặt mấy thứ rách nát về nhà nữa ông ơi. Sáng cháu mới vứt vại dưa muối của ông rồi đấy.
Ông Dương điềm tĩnh ung dung vừa thấy cô ấy là huyết áp tăng vọt, phong độ cao nhân lập tức tan nát không còn một mống:
- Ai cho cháu vứt đồ của ông hả!
Cô gái nhóp nhép kẹo cao su, thổi bong bóng về phía ông:
- Không vứt nó ủ phân mất. Ông rảnh rỗi ăn mặc như ăn mày thì thôi đi, cháu xem như ông cosplay, nhưng ông cosplay ăn mày thì cũng nên có tâm chút, Khoa Giới Kiếm ba láp ba xàm gì chứ! Chậc... soái ca, tránh đường cho chị coi.
Ông Dương nói:
- Cuối tuần cháu bôi bôi trét trét như yêu tinh, lại đi đâu làm mưa làm gió?
- Phòng gym, cả tuần cháu chưa đi nè, tiêm làm lỡ dỡ hết.
- Ông bảo cháu theo ông luyện côn mà cháu không luyện, lại phí nhiều tiền đi cái chỗ... chỗ gì kia, theo một thằng ngốc nâng tạ sắt, cháu...
- Ông nội, người ta muốn luyện ngực luyện mông, chứ luyện côn làm gì? Cháu có phải Tôn Ngộ Không đâu.
Cô gái hất tóc, không chút kiêng kỵ người ngoài có mặt ở đây, nói không hề ý tứ:
- Vả lại ông nhìn ông thế này có sức thuyết phục không, theo ông luyện thì có thể luyện gì? Bàn giặt chắc?
Cam Khanh tự dưng cảm thấy đầu gối mình nhoi nhói.
Ông Dương giận đỏ mặt tía tai, có thể cần một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Cô gái mỉm cười, nghênh ngang rời đi, lúc đi còn tiện thể phóng điện với Dụ Lan Xuyên khiến giám đốc Dụ rất không thoải mái___anh hơi hối hận hôm nay mình tới vội, ăn mặc sơ sài quá.
Qua chút quấy nhiễu ấy, sự chú ý của ông Dương cuối cùng cũng dời khỏi Cam Khanh, ông ôm ngực, run rẩy vịn cánh tay Dụ Lan Xuyên:
- Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!
Dụ Lan Xuyên vào thang máy, bấm số “10”, anh liếc Cam Khanh, thấy cô không nhúc nhích liền hỏi:
- Tầng 10?
Cam Khanh:
- Ừm.
Anh nghĩ: “Trùng hợp vậy? Rất có duyên.”
Ông Dương vẫn chưa nguôi cơn giận ban nãy, càm ràm bên cạnh:
- Con với chả cháu, chẳng ra cái giống gì! Tương lai ta xuống dưới không còn mặt mũi nào gặp cụ sư tổ rồi... Tiểu Xuyên, ông thấy trong đám tiểu bối chỉ còn lại mình con thôi. Anh Dụ mất rồi, sau này con dọn về đây ở đi, quen biết nhiều bạn hơn.
Dụ Lan Xuyên cười qua loa, lơ đãng nghĩ: “Con không hề muốn quen biết họ, con chỉ muốn 850 vạn kia thôi.”
Thang máy kiểu cũ nhỏ hẹp, Cam Khanh ở không xa bên cạnh anh, Dụ Lan Xuyên cụp mắt là có thể nhìn thấy gò má kia, hàng mày của cô nằm ngang, sống mũi rất cao, hơi nhô nhẹ không ảnh hưởng đến toàn cục, lớp da mỏng trên mặt phủ lên xương, không có thịt thừa, đường nét cực kỳ thon gọn.
Có lẽ vì sống mũi cao, gương mặt nghiêng nghiêng này một lần nữa gợi lên hồi ức xa xăm trong anh, Dụ Lan Xuyên cảm thấy khó mà tin nổi, vì cô và người kia trong ký ức hoàn toàn trái ngược như hai thái cực.
Anh nhớ người kia như ngọn lửa hoang dại, dù vào đêm tối tăm u ám nhất cũng có thể nhìn rõ sức sống bừng bừng từ ngoài mấy cây số, xán lạn và mãnh liệt.
Còn người trước mắt này... chậc, như cái bật lửa hết dầu, bấm cả nửa ngày mới ra một ngọn lửa leo lét, còn chưa chờ người ta nhìn rõ đã tắt phụp.
Ông Dương___có lẽ vì bình thường bị cháu gái xem nhẹ thành quen nên không phát hiện Dụ Lan Xuyên thất thần, vẫn lải nhải không ngớt:
- Tình cảm của anh Dụ với căn nhà này không tầm thường, bình thường không ít bạn bè nơi khác tới mà không tìm được chỗ nghỉ chân thì đều tới đây tìm anh ấy. Tiểu Xuyên, ông Dương nói một câu bao đồng, có lẽ con không muốn về đây ở, cũng không muốn quản nó, nhưng con có thể đừng bán nó không?
Dụ Lan Xuyên bất lực, nghĩ: “Ôi, ông đừng thử thách lương tâm của con mà!”
Thang máy chẳng mấy chốc liền tới, tầm nhìn tầng 10 thoáng đãng, từ trên lầu nhìn xuống, cả tiểu viện tĩnh mịch thu hết vào tầm mắt, hành lang chung tuy hẹp nhưng vô cùng sạch sẽ, không biết nhà ai đang hầm thịt, hương thơm nhẹ nhàng lãng đãng lan tỏa khắp tầng lầu. Làm anh nhớ lúc nhỏ, mỗi lần cuối tuần đến nhà ông cả, ông luôn cảm thấy anh ở trường ăn uống không tốt nên lúc nào cũng nấu một bàn đầy ú ụ cho anh ăn, chiên chưng xào hầm đủ cả, nếu có thêm mấy “món phiền phức” mà bình thường chẳng nhà ai nấu thì ông sẽ nấu hơi nhiều rồi bảo anh bưng bát qua cho hàng xóm.
Hàng xóm trong viện 110 hình như không cùng loại với hàng xóm nơi khác, nơi Dụ Lan Xuyên ở hiện giờ, hàng xóm là nam hay nữ cũng không biết.
Lòng anh hơi dao động, căn nhà này nếu thực không thể bán thì dọn qua ở cũng là điều có thể cân nhắc, tốt xấu gì cũng tiết kiệm được tiền nhà, lại khỏi phải lái xe đi làm, chỉ sợ đám bạn tạp nham của ông cụ cứ tới quấy rầy...
- Chính là ở đây, cám ơn.
Cam Khanh nhẹ nhàng xách cái túi trong tay Dụ Lan Xuyên:
- Ngại quá, làm phiền rồi.
Dụ Lan Xuyên hoàn hồn, trả hành lý cho cô, anh ngẩng đầu nhìn biển số nhà__1003__ông cụ ở 1004, sát vách.
Anh nhớ hàng xóm sát vách hình như là...
Chưa đợi anh nhớ lại, cửa nhà 1003 được mở ra từ bên trong, ông chủ Mạnh nói dì hai của ông họ Trương, Cam Khanh vội đứng thẳng người:
- Bà Tr...
Chữ “Trương” nghẹn trong cổ họng cô.
Bà lão đã tới tuổi xưa nay hiếm trong truyền thuyết này uốn tóc khắp đầu, vài sợi còn nhuộm hồng, mặt trang điểm, hàng mi giả vừa cong vừa vểnh vô cùng bắt mắt, móng tay sơn màu có thể chói mù mắt chó, trên đôi dép lê mang ở nhà có nơ bướm màu hồng.
Ông Dương bên cạnh thở dài nặng nề, biểu cảm một lời khó nói hết.
Mặt Dụ Lan Xuyên không cảm xúc, nghĩ: “Đúng rồi, nhà hàng xóm là động Bàn Tơ của lão yêu bà thích táy máy tay chân với bé trai.”
Bà Trương mở cửa thấy Dụ Lan Xuyên thì lập tức cười tươi như hoa, hàng mi cong nhấp nháy:
- Con chính là khách trọ mà cháu ta tìm tới hả? Tiểu soái ca trông hơi quen nha, trước đây từng gặp à?
- “Dạ chào bà, ông nội bảo con đem hộp củ sen chiên tặng cho bà ạ.”
Dụ Lan Xuyên nghiêm mặt đẩy kính mắt:
- Dạ con ở sát vách, đi trước đây ạ.
Nói xong, anh sải bước chân dài, đi như một cơn gió trước mặt lão yêu bà.
Bà Trương lúc này mới thấy Cam Khanh, im lặng một lát, bà tức tối bấm điện thoại gọi cho ông chủ Mạnh, gào thét:
- Ai bảo con tìm con gái tới hả?
Trong điện thoại lọt ra tiếng trả lời càng tức tối hơn của ông chủ Mạnh:
- Làm ơn đi! Con đã đến tuổi này rồi, không muốn tìm một dượng hai còn nhỏ tuổi hơn con trai con đâu!
“...Hay là thôi đi.” Dụ Lan Xuyên nghĩ.
Võ lâm sớm đã tệ hại rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
- Quyển 1 - Chương 8: "Con không hề muốn quen biết họ, con chỉ muốn 850 vạn kia thôi."