Editor: Mông Nhỏ
""Kẻ bị trói thành bánh chưng trong nhà còn sống, hai tay trật khớp, ngoài ra thì không còn thương tổn lớn, hoàn toàn là bị hù doạ ngất đi ---- đúng rồi, trừ trên cổ, trên người hắn còn có bảy đường kẻ đỏ khác, đều là vết máu rất nhỏ, không biết là vật gì cắt qua, vết thương vô cùng nông, là kiểu vừa mới rách da rỉ ra một chút máu."" Vu Nghiêm nói xong, rùng mình: ""Đường kẻ trên cổ kia có vị trí giống như đúc cái mà kẻ tình nghi vẽ trên cổ Nick, mấy đường kẻ đỏ trên người gần như hoàn toàn vừa khít, nhìn từ xa, người này tựa như bị cắt thành vài khúc. Lan gia, ngoại quải(*) này của cậu tìm tới thế nào vậy? Quá khϊếp người,""
(*)ngoại quải: plugin (hay dùng để hack trong game), ở đây chắc ý là bàn tay vàng
Dụ Lan Xuyên còn chưa nghĩ ra cách bối nồi, liền bị Vu cảnh quan loại bỏ khỏi ""Đội ngũ kẻ tình nghi"", vì vậy hơi có chút u sầu mà nhìn cậu ta một cái: ""Chẳng nhẽ không thể là tôi sao?""
""Cậu?"" Vu Nghiêm khϊếp sợ trợn to hai mắt, ""Bốn... Năm người! Đừng nói nhảm nữa, lão gia như ngài, tích mệnh tựa như mèo bị bệnh nan y, lúc nhỏ đều là người khác đánh nhau cậu mách giáo viên, bảy tuổi đã già, không có khả năng.""
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Vu Nghiêm nghiêm chỉnh lại: ""Cậu không biết hay không thể nói?""
Dụ Lan Xuyên: ""Có gì khác nhau sao?""
""Biết mà không thể nói, vậy chứng minh cậu biết hắn, tôi tin tưởng nhân phẩm và trình độ tích mệnh của cậu, sẽ không giao thiệp với kẻ sát nhân biếи ŧɦái."" Vu Nghiêm nói, ""Nếu như cậu cũng không biết, vậy người hôm nay xuất hiện ở khu này của chúng ta đã có thể khiến chúng ta ngủ không yên giấc.""
Dụ Lan Xuyên dừng một chút, khoát khoát tay với cậu ta: ""Chuyện ngày hôm nay, cứ coi như tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm đi, hôm thứ hai em trai tôi đi qua nơi nay có gặp qua Hướng Tiểu Mãn nói chuyện với một trong số bọn họ, cho nên tôi tới đây thử vận may một chút.""
""Được rồi Minh chủ, cậu bảo đảm tôi liền yên tâm."" Vu Nghiêm hiểu ý tứ của anh, sau đó lại than thở nói, ""Mấy người này giống như có chút không màng mạng sống, đều từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, có thể tay không bò tường, trong tay còn mang theo nhiều vũ khí bị quản chế như vậy, lại có thể bị một người tay không tấc sắt giải quyết, còn đánh đúng mực không có thương vong ---- Lan gia, trên thế giới thật sự còn có cao thủ sao?""
Dụ Lan Xuyên nói: ""Thiểu kiến đa quái.""(*)
(*)thiểu kiến đa quái: nghe thấy ít, quái lạ nhiều. Chỉ người kiến thức ít ỏi, gặp phải sự vật bình thường cũng kinh ngạc cho là quái lạ.
""Không phải chứ,"" Vu Nghiêm nói, ""Nói ví dụ như cậu, bất kể cậu là người của môn phái nào, nghề chính của cậu cũng là đi học và công việc, nếu năm đó luyện kiếm luyện quyền làm chậm trễ dự tính của cậu, cậu đã sớm không luyện nữa đúng không? Bởi vì đây cũng không phải là một nghề có thể ăn cơm. Trừ phi đi làm vận động viên đánh nhau, nếu không xã hội cạnh tranh kịch liệt như vậy, ai có thời gian dùng tinh lực lớn như vậy nghiên cứu những thứ này?""
Nghe nói, đại hiệp cổ đại kinh doanh chính là ""Hành hiệp trượng nghĩa"", nhưng nghiệp vụ hạng nhất này không có tiền đồ, bởi vì thu phí bảo hộ là hành vi của xã hội đen, ỷ vào trượng nghĩa không tốt, còn dễ dàng phạm pháp, học tập khẩn trương công việc bận rộn, trầm mê võ công rõ ràng cho thấy không có tiền đồ. Ngược lại là những nhóm trộm cắp, các phần tử tội phạm bạo lực, cả ngày lẫn đêm không có chính sự, chuyên nghiệp gây rối, còn có thể siêng năng đề cao trình độ nghiệp vụ của mình, trong tay thực sự có chút công phu.
Vậy Cam Khanh thì sao?
Dụ Lan Xuyên thất thần.
Vẽ đường cắt rời tứ chi ở trên người, khẳng định không phải theo con đường vận động viên đánh nhau, công phu của cô là ở đâu ra? Trước kia làm gì, vì sao phải vủi ở trong một tiệm trang sức nhỏ không có lý tưởng?
Dĩ nhiên, đây chỉ là thành kiến của Dụ Lan Xuyên với tư cách ""Học sinh giỏi"" và ""Tinh anh"" ----- Đám người như bọn họ, lấy ""Kế hoạch"" và ""Bảng biểu"" làm tư tưởng nền tảng, mọi người đều có kế hoạch phát triển nghề nghiệp rõ ràng, tự mình quản lý kỷ luật nghiêm minh, theo như bọn họ, những kẻ không nghề nghiệp, khắp nơi làm công cho người ta, không có phán đoán đối với tương lai, đều thuộc loại ""Không lý tưởng"".
Thật ra thì Cam Khanh không hề đần độn, làm một bà đồng, cô còn rất là nỗ lực lừa dối khách hàng.
Cam Khanh thần không biết quỷ không hay mà quăng đi tấm bảng gỗ ""Vạn Mộc Xuân"", để cho Minh chủ bối nồi, chính mình giống như không có việc gì thay đổi quần áo, liền đi làm, giải thích với ông chủ Mạnh là ra cửa nhập hàng, buổi tối cô tự mình động thủ vá lại dây lưng, lại khéo tay cắt cái áo khoác không cách nào cứu vớt được sửa lại thành cái túi, ngày hôm sau cuộc sống và công việc khôi phục quy luật, cái gì cũng không để trong lòng mà ngóng nhìn lò sưởi và tiền lương.
Mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, đồ trang sức nhỏ bằng kim loại và tảng đá không dễ bán, cô sớm liền chuẩn bị tốt một đống khăn quàng cổ, bao tay và túi phúc đổi vận thêu hình chòm sao, mức tiêu thụ không giảm còn tăng, ""Túi phúc đổi vận"" đặc biệt đắt hàng ----- cái này thật ra là một cái túi thêu nhỏ, nhập hàng là hai đồng năm, bên trong nhét một lá bùa màu sắc rực rỡ, là cô tự cầm cọ màu tuỳ tiện vẽ, bán hai mươi đồng một cái, dù sao cũng giống như cá chép trên Weibo, tin là linh nghiệm.
Căn bản tiền lương của cô một tháng là một ngàn năm, còn dư lại theo mức tiêu thụ trích phần trăm, tháng 11 trích phần trăm còn cao hơn tiền lương, đưa tiền thuê nhà cho bà Trương Mỹ Trân, còn dư lại ba ngàn.
""Con có tiền!"" Cam Khanh phát cho ông chủ Mạnh bao lì xì năm mươi đồng để trả nợ, ""Chú Mạnh, hôm nay con sẽ không cọ cơm ở chỗ chú nữa!""
""Vậy con lại đi đâu ăn? Lại tiêu tiền mù quáng! Lúc nào mới có thể sống tốt qua ngày!"" Mạnh Thiên Ý than thở đi ra, ""Vừa phát lương liền tiêu vớ vẩn, thấy chút tiền liền thiêu thân lao đến, tìm không ra phương hướng! Cuối tháng lại nghèo đến xin cơm ---- aiz, chú bảo con tìm chỗ đóng bảo hiểm, con đóng chưa?""
Cam Khanh duỗi lưng, có lệ nói: ""Cuối tháng, chờ con tích chút tiền, nếu không thì tiền không đủ tiêu.""
""Tháng trước kéo đến tháng này, tháng này lại kéo đến cuối tháng! Vừa tham vừa lười! Con có lúc nào tiền đủ tiêu!""
Cam Khanh nghe tai này ra tai kia, lòng bàn chân chuẩn bị chạy mất.
Ông chủ Mạnh gọi cô lại, xách một bọc sách cũ lớn từ trong tiệm ăn ra: ""Đợi chút, con của anh chú vừa mới tham gía kỳ thi tự học đại học, chú mang sách của nó về đây. Con lấy về đọc cho tốt, thừa dịp trẻ tuổi còn nhớ rõ, chính mình tự thi đỗ.""
Cam Khanh nhận lấy, nặng đến mức hai tay trĩu xuống, lại không thể cô phụ ý tốt của ông chủ Mạnh, đành phải nắm mũi(*) vác đi.
(*) nắm mũi: buộc phải chịu đựng
Mạnh Thiên Ý: ""Con để tâm chút đi!""
Cam Khanh khiêng sách, tay tựa như không xương phất phất với ông.
Cô rời khỏi hẻm sau Ao Sình, lên một chiếc xe bus, rút quyển sách từ trong túi ra lật hai cái, rồi lại không hứng thú nhét lại ---- bằng hữu này của ông chủ Mạnh khả năng cũng chưa từng thi, vài tờ đầu có dấu vết lật qua, mặt sau còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt.
""Cam Khanh ""vừa tham vừa lười"" cũng không có tìm chỗ ăn đại tiệc, thậm chí cô cũng không ăn cơm, vẫn ngồi xe bus đến trạm cuối, xuống xe mua gạo và mì thịt với một thùng dầu, đi một đoạn đường rất dài, tới một tiểu khu cũ kỹ ở vùng ngoại thành.
Mấy thứ này nặng vài chục cân, cộng thêm bọc sách của ông chủ Mạnh, lúc đi tới cửa tiểu khu Cam Khanh đã có chút thở hổn hển, trong gió rét ra một thân mồ hôi nóng, tay phải run run sắp xách không được, cô để chúng xuống, hà hơi vào lòng bàn tay mà máu đã ngừng tuần hoàn, ăn một viên chocolate.
Mỗi ngày vào giờ cao điểm, nhìn thấy trên trời dưới đất người đông nghìn nghịt, cũng cảm thấy dân số Yến Ninh sắp nổ tung, nhưng nơi này lại có nhiều chỗ yên lặng như vậy, đi bộ trên đường đêm, ngay cả mèo hoang cũng không nhìn thấy một con, vừa hoang vu vừa yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi qua, còn phải giật mình với nhau.
Cách đó không xa có người dùng đèn pin chiếu lung tung một lát, Cam Khanh ngẩng đầu lên, một lát sau, tiếng bước chân có chút kéo dài vang lên, một bà cụ nhỏ gầy khô quắt đi ra, nhìn thấy Cam Khanh, bà ta có chút thận trọng mà nói: ""Đến, đến rồi hả?""
Cam Khanh ""Ừ"" một tiếng, cúi người xách đồ lên: ""Lần trước không phải bà nói trong nhà không có dầu sao?""
Bà cụ nhìn cô mang nhiều đồ như vậy, tính toán tiến tới giúp một tay, Cam Khanh khoát tay tránh khỏi bà ta, lạnh nhạt mà nói: ""Không cần.""
Bà cụ đi đứng không quá nhanh nhẹn, cố hết sức theo sát cô, vừa cười vừa vụng về nỗ lực tìm đề tài. Nhưng bà ta cũng không biết nói chuyện phiếm, nói ra đều là những lời ngu xuẩn vô vị. Tự mình nói suốt đường đi, thấy Cam Khanh không để ý tới, liền ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
Nhà bà cụ ở lầu một, chật chội nhỏ hẹp, trong nhà có thể là vì tiết kiệm điện, đen thùi lùi, khách tới mới bận rộn không ngừng mà bật đèn, đèn chân không kém chất lượng dao động không ngừng, chiếu mọi thứ bày biện trong nhà thành màu sắc ảm đạm. Phòng bếp và phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy ""Tích táp"", vòi nước từ từ nhỏ giọt, phía dưới dùng thùng nhựa hứng ---- lấy nước như vậy, đồng hồ nước không nhúc nhích, có thể tiết kiệm tiền nước, nhưng mà âm thanh kia lại khiến người ta phiền lòng.
Trong phòng khách có một cái bàn gỗ tồi tàn, một chân ngắn hơn một chút, dùng gỗ vụn lót dưới, trên bàn có một phích nước nóng, một loạt bình thuốc nhỏ, còn có một nửa chén cháo với một đĩa củ cải muối.
""Tự bà làm chút cơm ăn."" Bà cụ cẩn thận từng li từng tí nói, ""Con... con ăn chưa? Ăn chén cháo nhé?""
Cam Khanh liếc mắt qua phòng bếp một cái, trên tấm thớt còn có mấy miếng củ cải muối: ""Nhặt ở chợ?""
Bà cụ nhỏ giọng ""Ừ"" một tiếng.
Cam Khanh lấy một chục tiền mặt từ trong túi ra đưa tới: ""Không có tiền nói một tiếng, đến mức đó sao?""
Bà cụ nhận tiền, trên mặt lại không thấy vẻ vui mừng: ""Bà sống chính là không biết xấu hổ, không còn dùng được, cái gì cũng không làm được, còn suốt ngày uống thuốc... Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, đều nghĩ bà thế nào còn không chết, ngồi xuống ngồi một ngày, ngay cả người nói chuyện cũng không có, bà...""
Bà ta nói xong, liền cúi đầu lau sạch nước mắt: ""Sao có thể suốt ngày đòi tiền con chứ, con cũng không phải là con gái bà... Con gái bà nếu còn sống, bà cũng không đến nỗi như vậy, con gái đáng thương của...""
Cam Khanh cười lạnh một tiếng, ngắt lời bà ta: ""Con gái bà nếu như không có mẹ, cũng không bị chết sớm như vậy.""
Bà cụ nghe xong, gào khóc lên: ""là bà hại con bé, là bà liên luỵ nó! Nhưng bà cũng vì tốt cho nó... Đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, ở bên ngoài chịu khổ, trở về tính khí không tốt xả giận không hề gì, hai vợ chồng nhỏ lúc còn trẻ cãi nhau, thỉnh thoảng động thủ cũng bình thường... Có nhà ai là không phải vậy đâu? Nhịn một chút là tốt, con bé nếu ly hôn, còn có thể đi đâu tìm đối tượng chứ?
Lại không có nghề nghiệp, ăn cái gì? Hai mẹ con chúng ta sống thế nào... Ai biết tính tình kia của con bé... Như thế nào lại có thể đi tới đường cùng cơ chứ? Luẩn quẩn trong lòng...""
Mu bàn tay Cam Khanh nổi lên một cái gân xanh.
Nhưng là có vài người, sống ở cùng một thế giới, lớn lên cũng là nhân dạng, trong đầu lại không biết chứa những thứ gì, người bình thường vĩnh viễn không biết họ đang suy nghĩ gì, vĩnh viễn không có cách nào câu thông với bọn họ.
Cô lại không thể đánh một bà cụ run run rẩy rẩy, cũng lười tốn nhiều miệng lưỡi, ngẩng đầu nhìn bức hình đen trắng treo trên tường ---- Trong hình là một cô gái trẻ tuổi, mặt mày mang theo một chút dịu dàng u buồn, cười với cô.
""Nếu không phải vì trả lại nhân tình của bà,"" Cam Khanh mặt vô biểu tình nghĩ, xoay người đi, ""Tôi cũng không muốn tới gặp người mẹ chết tiệt như bà.""
Cô xuyên qua bóng đêm, đi về, ở đầu đường xuống xe, liền nhìn thấy Diêm Hạo ở tiệm giặt là đứng đầu đường cho mèo lạc ăn.
Diêm Hạo cúi đầu nói gì đó với con mèo, nhìn thấy có người đi tới, cậu lập tức ngậm miệng, giống như làm sai chuyện gì mà căng thẳng sau lưng, chờ cô đi rất xa, mới lớn tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát không có chứng cứ thực tế chứng minh cậu ta có liên quan đến án trộm cắp, mà chuyện cậu ta dán chữ ở ngoài cửa sổ nhà Dụ Lan Xuyên, mặc dù tạo thành rối loạn dân cư, nhưng nói tóm lại, cũng không thể trách cậu ta, cho nên theo <Điều lệ xử phạt quản lý trị an>
quyết định bỏ qua cho cậu ta, thả cậu ta về, coi như là cọ qua lằn ranh vi phạm pháp luật một cái.
Nhưng mà chuyện cậu ta mặc trang phục kỳ dị bị cảnh sát đưa đi đã truyền ra phụ cận. Lời đồn đều có cánh, có thể một ngày ngàn dặm, mới đầu có người nói cậu ta trộm đồ, câu chuyện trộm đồ rất nhanh bị người ta thêm mắm thêm muối, biến thành trộm áσ ɭóŧ, truyền đi, cũng không biết thế nào, ""Trộm áσ ɭóŧ"" biến thành ""Sàm sỡ phụ nữ"".
Rất nhanh, mọi người đều biết nhân viên nhìn không bình thường của tiệm giặt là là một kẻ biếи ŧɦái, ngay cả việc buôn bán của ông chủ Giang cũng vắng lặng không ít. Diêm Hạo vốn sợ gặp người lại càng lui sâu hơn vào vỏ ốc, trong thế giới của cậu, chỉ còn lại Lăng ba lệ lẻ loi và mèo lạc.
Một đề tài khác nóng nhất ở phụ cận là sự kiện Hướng Tiểu Mãn mưu sát chồng không thành. Đồn công an không xử lí vụ án Hướng Tiểu Mãn và nhóm tội phạm thần bí, mà chuyển lên cho thượng cấp.
Chẳng qua nghe nói Nick khoan hồng độ lượng, xem ở đứa bé phân thượng, không muốn so đo với một người bệnh tâm thần. Nghe nói người bệnh tâm thần không cần gánh trách nhiệm hình sự, nếu như thẩm tra thật, nửa đời sau của cô ta đoán chừng chính là trôi qua ở trong bệnh viện tâm thần... về phần tại sao cô ta muốn mưu sát chồng, ai biết được?
Cô ta ngay cả nói cũng nói không rõ.
Một người điên, còn cần lí do sao?
Yến Ninh ngựa xe như nước dần dần thưa thớt, cả thành phố, cũng tràn đầy người bị thất ngữ(*).
(*)thất ngữ: bệnh mất ngôn ngữ, ở đây chắc ý là châm chọc những người không biết đúng sai mà đồn bậy bạ.
Cam Khanh không ăn cơm tối, trong dạ dày rất lạnh, cô lại cực kỳ sợ lạnh. Hàng năm mùa đông cũng cảm thấy gian nan, cũng may phát hiện ở nhà có lò sưởi, vì vậy cô đi ba bước thành hai mà tiến vào hành lang viện 110, run run rẩy rẩy mà phun ra một hớp khí lạnh.
""Trễ như thế mới trở về?"" Trong thang máy là đèn điều khiển bằng giọng nói.
Cam khanh vừa ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện người chờ thang máy là Dụ Lan Xuyên.
Dụ Lan Xuyên thể hiện dáng vẻ của một tinh anh thương nghiệp, trang trọng gật đầu với cô: ""Đều đã một tuần, cô nhận lương rồi chứ?""
Cam Khanh: ""...""
Đông cứng, không đuổi kịp đề tài.
Dụ Lan Xuyên bèn đánh bóng thẳng(*): ""Cô còn thiếu tôi một bữa cơm mà.""
(*)đánh bóng thẳng: nói thẳng ý tứ, không vòng vo