Chương 52: # Thói Quen

[Tôi chưa từng nói ra câu anh yêu em nhưng dường như em ấy vẫn cảm nhận hết được.]

Đông Hằng vào phòng ngủ chung với Lưu Minh mới phát hiện con trai mình phát sốt, mơ màng đến độ miệng liên tục lẩm bẩm. Nếu không bị Saint đuổi ra ngủ riêng, chắc anh vẫn không biết gì mà ngủ một giấc đến sáng mất.

Đông Hằng đứng lặng người ở bếp, tay vẫn khư khư giữ cốc nước rỗng đặt trên bàn, tư thế này anh đã đứng không biết từ bao giờ. Đến lúc cảm thấy mỏi nhừ anh mới sững người lại nhưng đôi chân tê cứng không thể di chuyển, chỉ đành ngồi ghế bên cạnh đợi thêm một lát.

Saint tỉnh dậy thấy bên cạnh trống rỗng mới nhớ ra hôm nay không ngủ cùng Đông Hằng. Không biết do bản thân cô đơn hay thực sự cảm thấy lạnh mà cậu đã tỉnh lại, chỉ là không có người giúp đắp chăn một ngày mà bản thân đã cảm thấy thiếu thốn vô cùng.

Đông Hằng nhẹ nhàng đi vào phòng Lưu Minh rồi cẩn thận rút nhiệt kế ra, rất may thằng nhóc này đã hạ sốt. Cả đêm mất ngủ cũng không đến nỗi tệ như người khác nghĩ, trước sau anh cũng đã quá quen với việc này.

Đông Hằng không muốn làm phiền con trai nên kéo chăn của mình đi ra phòng khách, mặt sàn so với sô pha vẫn là thua kém một bậc. Anh ngồi trên sô pha nhìn thẳng vào màn hình ti vi thấy bóng dáng bản thân bên trong thật thảm hại, không ngờ lại có ngày chịu cảnh thế này.

Saint men theo cầu thang bước từng bậc xuống, chậm rãi gần như không nghe thấy tiếng động. Cậu nhìn thấy có bóng người ngồi ở sô pha, sau khi uống nước xong thì bước từng chút lại gần, chủ động lên tiếng "Sao anh ngồi ở đây?"

Đông Hằng nhìn cậu "Em cần gì không?"

Saint nhỏ giọng "Chỉ uống chút nước."

Đông Hằng gật gật đầu "Sắp sáng rồi em lên ngủ thêm chút đi, còn phải đi làm sớm nữa."

Saint kiên nhẫn hỏi lại lần nữa "Sao anh lại ngồi ở đây?"

Đông Hằng thở tiếng rất ngắn nhưng vẫn cảm thấy nặng nề "Con trai phát sốt, sợ ảnh hưởng nó."

Saint xoay người muốn đi thăm Lưu Minh liền bị Đông Hằng chồm người đến kéo tay lại "Để nó ngủ đi, em cứ yên tâm, hạ sốt rồi."

Saint trong thoáng chốc lại quên rằng Đông Hằng là bác sĩ, có anh ấy ở đây thì việc này không đến phiên mình phiền lòng "Anh lên phòng ngủ đi."

Đông Hằng kéo chăn đứng lên, nhanh tay xếp ngay ngắn lại "Ừm."

Saint không để ý Đông Hằng nói gì mà đi thẳng lên phòng. Đông Hằng nhanh chân đi theo, lúc vào phòng thì thấy Saint chỉ tay xuống sàn "Anh ngủ ở đấy đi."

Đông Hằng buông lỏng tay, tấm chăn cứ thế rơi tự do xuống. Như thế này chẳng khác gì phòng Lưu Minh cả "Rốt cuộc anh đã làm gì sai chứ? Anh có thể sửa nếu em nói ra mà, đừng như vậy."

Saint không nói thêm, cứ đứng im lặng nhìn anh. Bây giờ trông cậu thật khó xử, thật sự không biết nên mở lời như thế nào cả. Cậu tự biết bản thân chỉ là nhất thời tức giận, rất nhanh sự bực tức sẽ biến mất.

Trong mắt Đông Hằng bây giờ Saint như sắp phát khóc, anh chậm rãi đến gần cậu rồi dang nhẹ hai cánh tay. Saint rất nhanh đã lùi lại nhưng Đông Hằng vẫn cố lấn tới. Saint đưa tay ra chặn Đông Hằng không nổi nữa đành mặc anh ôm cậu vào lòng.

Đông Hằng nhẹ giọng, vừa đủ cậu cảm thấy an tâm không phản kháng nữa "Anh xin lỗi."

Saint nói "Anh biết bác sĩ Gia Hưng thích mình chứ?"

Đông Hằng nhỏ giọng "Không biết. Cậu ấy thì làm sao mà..."

Saint không nghe anh nói nữa thì tò mò "Sao vậy?"

Đông Hằng buông lỏng cái ôm đang siết chặt, ngẫm nghĩ một lát "Cậu ấy từng nói thích anh nhưng lại bảo do chơi trò thử thách gì đấy với mấy đứa bạn."

Saint thở dài "Anh đúng là ngốc hết chỗ nói. Vậy anh phản ứng thế nào?"

Đông Hằng cố nhớ lại, nghĩ mãi một hồi "Lần đó cũng là lần đầu gặp mặt mà, không nhớ nỗi nữa."

Saint lắc đầu "Nhỡ người ta thích anh thật thì sao?"

Đông Hằng nói "Xin lỗi."

Saint nhìn anh "Anh đừng có mà luôn miệng xin lỗi."

Đông Hằng đi đến cạnh giường rồi nằm lên, giây phút này thật thoải mái, cứ nghĩ hôm nay sẽ không thể ngủ mà thức đến sáng.

Saint nhìn thấy Đông Hằng bày ra vẻ mặt mãn nguyện liền không nỡ phá, anh ấy vốn rất vất vả rồi mà bản thân cậu cứ giở trò trẻ con ngu ngốc. Nếu hôm nay không ngủ đủ giấc thì Saint không tưởng tượng nổi ngày mai Đông Hằng lại phải vất vả, mệt nhọc thế nào.

Đông Hằng lúc tức giận thật sự rất đáng sợ. Có lần tôi tranh chấp với anh ấy về một thứ tôi vốn không chắc chắn. Anh ấy ngoài mặt cố bình tĩnh giải thích nhưng trong lòng đã nóng lên như lửa đốt.

Anh ấy trong vô thức liền siết chặt hai nắm tay lại, chai nước vô tội mà Đông Hằng cầm trên tay nhanh chóng bị bóp méo. Không hiểu sao lúc đó tôi lại cứng đầu như thế, đến nỗi một người dễ tính như anh trở nên cực kì tức giận.

Tôi có chút sợ nhìn anh, đôi lúc mắt lại hướng xuống chai nước. Xung quanh lúc đó rất đông người, tôi ngồi trên một chiếc ghế ở công viên, còn Đông Hằng đứng trước mặt tôi. Anh ấy dường như không biết nói gì thêm để tôi hiểu, trực tiếp đi đến thùng rác rất gần đó ném chai nước vào.

Một tiếng động khi chai nước bị ném đi phát ra, dù tôi biết trước nhưng vẫn giật mình. Khi đó lại nghĩ nếu anh ấy mà tức giận hơn nữa thì bất cứ vật gì anh ấy đang cầm trên tay có phải đã ném vào mình rồi không? Nếu không cầm gì thì anh ấy thẳng tay đấm tôi luôn không chừng.

Không biết có phải Đông Hằng sợ tôi bị ảnh hưởng không, tôi giật mình một cái thì anh ấy vội nhìn qua với gương mặt lo lắng. Lúc đó dường như tôi hiểu ra được bất kì lúc nào anh ấy tức giận, chỉ còn lại chút lý trí thì anh sẽ không bao giờ làm tổn hại tôi. Nhưng tôi cũng là loại người không dễ dàng bị tổn thương.

Thực sự bây giờ Saint biết mình đã hoàn toàn sai nên mới nhớ lại câu chuyện này. Có phải do cậu quá ngốc rồi không? Lúc đó chỉ cần mở điện thoại ra tra một chút thì có thể đã không ra nông nỗi như vậy.

Đông Hằng chỉ giỏi chạy thôi, các môn thể thao khác gần như anh ấy không biết gì. Ít ra tôi cũng từng là cựu vô địch bóng rổ nên hay rủ anh ấy ra sân tập để có người chơi cùng, tất nhiên việc nhặt bóng sẽ dành cho đứa con trai yêu quý Lưu Minh của tôi.

Đông Hằng vẫn chưa quen với việc thấy tôi thoa son, mặc dù tôi không thường xuyên làm việc này nhưng nếu có việc thì vẫn phải dùng. Đôi lúc có sự kiện tôi sẽ bôi chút son tẩy tế bào chết vào tối hôm trước, anh ấy nhìn tôi lạ lẫm khiến tôi buồn cười không chịu được.

Đông Hằng tò mò xem nhãn hiệu cây son rồi trầm trồ, không phải tôi quen sử dụng nhãn hiệu nổi tiếng để phí tiền, chỉ là nhãn hiệu này thực sự rất chất lượng. Anh ấy còn vào một ứng dụng mua sắm rồi thêm cây son này vào giỏ hàng nữa chứ, thật sự rất đáng yêu.

Anh ấy lẳng lặng làm việc mỗi khi tôi chăm sóc da mặt. Đôi lúc anh sẽ chăm chú như đang ngồi trên giảng đường của một vị giảng viên khó tính, nghe tôi nói về những thứ mỹ phẩm linh tinh hay chuyện ở công ty.

Nhiều lúc tôi nhìn qua Đông Hằng rồi nhìn lại gương, lòng tôi hiện lên rất nhiều sự ganh tị. Đống mĩ phẩm dưỡng da này không biết có tác dụng phụ là lão hóa ngược không mà da tôi không khác da Đông Hằng gì cả. Tôi nhỏ hơn anh ấy hai tuổi, lại không phải suốt ngày trực khuya mà da vẫn tệ thế này.

Mỗi lúc bôi son anh ấy sẽ nhìn tôi chằm chằm, vì khi tôi bôi một cái sẽ không nhịn được cái nhìn của anh liền hôn một cái.

[Cậu thoa lên một cái, hôn anh một cái.]

Saint trong mắt tôi như một phần của chính bản thân mình. Có lúc tôi thấy em ấy rất vô dụng, cả việc dạy một bài toán tiểu học thôi cũng phải vò đầu bứt tai.

Tôi luôn nghĩ một đại thiếu gia như em sẽ quẹt thẻ không suy nghĩ nhiều, ngược lại em ấy cái này không mua cái kia không mua. Em ấy kiên nhẫn lấy từng sản phẩm trong xe đẩy hàng của tôi đặt lại kệ, còn nói không thực sự cần thiết. Mặc dù thứ tôi mua chỉ toàn là khăn giấy.

Tôi cũng có thói quen xấu khó bỏ, khăn giấy ở khắp nơi trong nhà mới khiến tôi cảm thấy an tâm. Bất kỳ lần nào rút giấy tôi luôn rút trên một tờ chỉ vì tiện tay, nghe âm thanh của giấy cũng rất thoải mái. Saint đã dùng thời gian cả một tuần giáo huấn tôi nên tiết kiệm khăn giấy. Em ấy luyên thuyên không dứt mỗi khi thấy tôi rút đống khăn giấy để lau chỉ vì chút nước trên bàn.

Tôi luôn cảm thấy bàn tay của bản thân không sạch nên khăn giấy ướt như bạn đồng hành. Cuối cùng lại được em ấy mắng thêm một trận.

Rồi tôi cũng bỏ được việc phí phạm khăn giấy. Có em ấy thật sự rất tốt, đến cả thói quen tôi cũng dần dần thay đổi, trở thành hình tượng mà em ấy thích nhất. Saint càng tỏ ra yêu thích tôi thì tôi cũng bất giác càng chiều chuộng em ấy.

Mặc dù tôi từng nghĩ yêu một người là yêu luôn cả cái tốt và cái xấu của đối phương, nhưng đã là điều xấu thì sẽ thích được bao nhiêu lần chứ?

Công việc của tôi không phải vì yêu thích thì bản thân tôi cũng đã sớm thấy chán nản, vậy mà em ấy cứ bảo không sao đâu. Một tuần đều đặn bảy ngày đều phải đi làm, đến lúc về nhà đều là mệt không thở nổi. Em ấy nhìn tôi mệt mỏi còn bật cười nói "Đáng đời anh."

Dáng vẻ Saint lúc ấy rất gợi đòn nhưng tôi không có lấy chút sức, vả lại lúc ấy sẽ có Lưu Minh vừa đi học về đứng bên cạnh, vả lại lúc ấy tôi không nỡ ra tay.

Em ấy khi lên chức quản lý thì càng bận rộn, tôi và Saint gặp mặt nhau chỉ vỏn vẹn vài giờ mỗi buổi tối trước khi ngủ. Do đặc thù công việc nên chúng tôi không có thời gian đi chơi xa, chỉ có thể nhìn nhau rồi nhìn lên bầu trời đầy sao. Nếu không có gì ngắm thì mau chóng đi ngủ.

Nếu cậu nhìn ra bầu trời bây giờ trăng không tròn hay không có nhiều ngôi sao thì chúng tôi đang ngủ rồi đấy, cậu cũng phải ngủ thôi.

[Không biết từ lúc nào mỗi lời anh ấy nói ra tôi đều cảm thấy thật hay.]