Càng là ngành sản xuất nổi tiếng thì cạnh tranh càng khốc liệt, người mới có tiềm lực nào dễ tìm như vậy!
Còn có một điểm rất quan trọng chính là, Hồ Tàng sĩ diện á! Nhỡ đâu tìm được một người không đủ năng lực, không lăn lộn tốt bằng vãn bối thì làm sao bây giờ? Thật là nghĩ thôi cũng muốn ném mặt cáo rồi!
Anh ta đã tìm kiếm mấy tháng mà không thấy ai hợp mắt, giờ thậm chí còn phải ra đường tìm luôn.
Hồ Tàng nghĩ đến đây chỉ cảm thấy tràn ngập chua xót, đứng đó hồi lâu không thể bình tĩnh.
Tô Tiện không biết nội tâm anh ta diễn biến phong phú như vậy, còn cho rằng chuyện tìm kiếm thần tượng này đã qua rồi, lúc Hồ Tàng đang hồi tưởng chuyện cũ thì cậu đã có lần thử nghiệm đầu tiên.
Tô Tiện quan sát đám đông, chọn một người phụ nữ trung niên làm mục tiêu, hít sâu một hơi bước tới lộ ra nụ cười, mở miệng gọi: “Dì ơi.”
Người phụ nữ kia thấy là một cậu bé xinh đẹp, ấn tượng trong lòng liền tăng lên, ngữ khí khi nói chuyện cũng đặc biệt hòa ái: “Cậu bé, có chuyện gì thế?”
Sau đó bác gái liền nghe Tô Tiện nói một câu mà trăm triệu không nghĩ tới, Tô Tiện nói: “Muốn tìm hiểu một chút về đoán mệnh đuổi quỷ không ạ?”
Câu này vẫn là mới học được từ Hồ Tàng, Tô Tiện cảm thấy dùng rất tốt, so với mấy câu "Muốn xem đoán mệnh không?" thì nghe lễ phép hơn nhiều.
Sau đó Tô Tiện đã bị hiện thực dạy cho cách làm người. Người phụ nữ trung niên vốn dĩ đang tươi cười hòa ái, sau khi nghe cậu nói như vậy thì lập tức thay đổi, ngữ khí cũng trở nên đặc biệt nghiêm khắc: “Tuổi còn trẻ sao không học hành cho tốt đi! Lại còn đoán mệnh đuổi quỷ? Đoán cái đầu cậu ấy!”
Tô Tiện: “……”
Tô Tiện nhìn bóng dáng người phụ nữ đi xa, cảm thấy có thể do mình chọn không đúng đối tượng, nhưng liên tiếp vài lần sau đó cũng không thành công, cậu liền ý thức được sự thật rằng công việc này không phải ai cũng có thể làm.
Cậu còn tự hỏi một chút, cảm thấy có lẽ trông mình quá trẻ, nói đoán mệnh đuổi quỷ không có mức độ đáng tin nào. Vậy nên cậu liền lấy phù chú mới vẽ tối qua ra, muốn thử xem có thể bán được không, kết quả lại thu hoạch mấy cái xem thường.
Tô Tiện thở dài một hơi, lòng cảm thấy mê mang về con đường không biết phía trước.
Hai ngày, không kiếm được một đồng tiền nào, trong túi cũng không còn bao nhiêu, nếu cứ tiếp diễn như vậy thì phỏng chừng cậu chỉ có thể dẹp đường hồi phủ, về núi tiếp tục tu tiên!
Nhưng sự thật là, chuyện thảm nhất không phải dẹp đường hồi phủ mà ngay cả vé tàu hóa để dẹp đường hồi phủ cậu cũng không mua nổi!
Hơn nữa……
Tô Tiện có cảm giác ngực mình hơi nóng lên, không biết là ảo giác hay là thật nữa.
Ngoài ra, là sư phụ bảo cậu xuống núi, nếu cứ về như vậy thì chẳng phải đã khiến người thất vọng rồi sao.
Cậu đứng tại chỗ, mà ở bên kia, Hồ Tàng sau khi hồi thần thì lại đang chết lặng trong gió.
Hồ Tàng là đại yêu tu luyện thành công, ngũ cảm nhạy bén vố cùng, mấy hành động lúc nãy của Tô Tiện không tránh được mắt anh ta.
Hồ Tàng: “……”
ĐM, tưởng Hồ Tiên phù hộ nhặt được một thanh niên xinh đẹp ven đường, kết quả là, mẹ nó lại gặp phải tên đạo sĩ thúi!
Hồ Tàng tự nhủ dù mấy tháng tới không kiếm được ai thì ông đây cũng không ký với đạo sĩ thúi!
Nhưng khi thấy đôi mắt trong veo sâu thẳm của Tô Tiện nhìn về phía mình.
Hồ Tàng chỉ cảm giác có một cỗ lực lượng vô hình đang lôi kéo làm anh ta không thể khống chế được bước chân mình, cũng không quản được miệng mình!
“…… Muốn tìm hiểu một chút về show tìm kiếm thần tượng không?”
Hồ Tàng nói xong cũng ngốc luôn, tiểu đạo sĩ này chắc đã thi triển yêu pháp gì đó rồi!