Chương 15: Không có kiếp sau!!!

Hồ Tàng nói tới đây liền thả tay xuống, nhìn Tô Tiện vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Tuy rằng Tô Tiện thật sự không thể đọc ra chút thẹn thùng nào trên cái mặt cáo vuông vắn biểu tình miên man kia, nhưng cậu vẫn rùng mình một cái.

Hồ Tàng nghĩ thầm, thật xấu hổ quá! Vừa rồi anh suýt chút nữa đã hố ân nhân cứu mạng!

Nghĩ vậy, Hồ Tàng e thẹn vươn tay: “Ân công, ngài trả lại hợp đồng lúc nãy cho tôi đi.”

Tô Tiện cảm thấy cách triển khai vấn đề này thật sự quá đột ngột, cậu khô khan nói: “Hồ đại ca, anh không cần gọi tôi là ân công…… Bất quá anh muốn hợp đồng làm gì?”

Không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Chẳng lẽ không muốn cho cậu công việc này nữa? Không thể nào? Một bên gọi cậu là ân công, một bên lại không cho cậu việc làm?

Hay là cái từ “ân công” này là nói mỉa?

Tô Tiện vừa muốn hỏi đã thấy Hồ Tàng ngượng ngùng xoắn xít: “Kỳ thật…… Cái hợp đồng kia……”

Vì thế Tô Tiện liền nghe Hồ Tàng rầm rì kể chuyện cậu thật ra đã bị hố. Sau khi nghe xong, Tô Tiện cảm thấy chuyện mình bị hố còn không sốc bằng con hồ ly mặt chữ điền trước mắt đột nhiên chuyển sang hình thức ngượng ngùng.

Hồ Tàng không biết Tô Tiện nghĩ gì nhưng giờ anh ta nhìn cậu sẽ tự động đeo lên lớp kính lọc dày 800m.

Anh hổ thẹn, anh hối hận, có lẽ tất cả đều là ý trời, cản trở anh hố ân nhân của mình!

Cảm giác được bảo hộ thật sướиɠ!

Không thể tưởng được, thế mà anh cũng được người khác bảo hộ!

Đây là nguyên nhân vì sao các tiền bối tộc Hồ dù phải phấn đấu quên mình cũng muốn báo ân sao?! Anh ta rốt cuộc cũng hiểu rồi!

Hồ Tàng quyết đoán xé luôn cái hợp đồng kia, lấy ra một phần hợp đồng mẫu áp đáy hòm đưa cho Tô Tiện, còn đặc biệt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc tôi còn quá trẻ, mới không đến 2000 tuổi, bằng không có thể kiếm cái hợp đồng tốt hơn cho ân công!”

Tô Tiện có chút đứng ngồi không yên, nếu không phải thật sự không có tiền và đang cần gấp một công việc thì cậu khẳng định đã cướp đường mà chạy rồi.

Điều khoản hợp đồng mới quả thực là một trên trời một dưới đất so với cái trước đó Hồ Tàng bảo cậu ký. Tô Tiện cũng coi như đã học được kiến thức mới.

Đây là khác biệt đãi ngộ giữa đạo sĩ thối và ân công sao?

Tô Tiện đọc hợp đồng mà vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Hồ Tàng bên cạnh, bàn tay đang nắm bút của cậu chậm chạp không dám ký tên.

Hồ Tàng nâng mặt, không biết sao bỗng nhiên thở dài.

Tô Tiện lập tức quay đầu nhìn anh. Hồ Tàng thấy thế, xấu hổ không nhịn được nhưng cuối cùng vẫn nói một cách tràn đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc ghê……”

Tô Tiện mạc danh cảm thấy không quá muốn biết anh ta đáng tiếc cái gì, nhưng cõi lòng tiếc nuối của Hồ Tàng đã sắp tràn ra ngoài rồi, anh muốn nói!

Anh nói: “Đáng tiếc, tôi là hồ ly đực……”

Bút trong tay Tô Tiện bị dọa rớt.

Hồ Tàng giúp cậu nhặt bút lên, duỗi tay đưa qua, trong miệng còn chưa dừng lại: “Sao tôi lại không biết cố gắng như vậy, sao lại là hồ ly đực nhỉ……”

Nếu anh là hồ ly cái, chẳng phải thế gian này lại có thêm một tình yêu triền miên lâm li có một không hai rồi sao?

Tô Tiện chém đinh chặt sắt nói: “Tôi một lòng hướng đạo!”

Hồ Tàng kéo tay Tô Tiện đặt bút vào, chưa bỏ tay ra đã đau lòng giãi bày: “Chỉ mong kiếp sau……”

Tô Tiện: !!!

Không có kiếp sau!!!