Chương 32: May mắn

Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ đang nghiêm túc làm việc, lại nghe anh nói câu "May mắn mà gặp được anh" này trong lòng liền vô cùng đồng tình. Bất quá hắn đồng tình không phải với chuyện của Trang Tê Vân mà chính là chuyện của Chu Ngôn Dụ. Gặp được Chu Ngôn Dụ không phải chính hắn cũng đã có vạn phần may mắn rồi sao! Chỉ sợ người nhận được may mắn luôn là đồng bệnh tương liên, đối với người ban phát may mắn cho mình xảy ra đôi chút biến hóa khó mà phòng bị.

"Số mệnh đã định người bên cạnh cậu ta chắc chắn sẽ là Thương Chất Úc, cùng anh chẳng có chút liên quan".

Thẩm Hi cười cười nói. Chu Ngôn Dụ lại không phát hiện được ngụ ý trong câu nói của Thẩm Hi, anh đem đầu tôm cắt sạch, rửa lại rồi để ráo, nhìn qua thời gian mới hỏi Thẩm Hi.

"Bây giờ bắt đầu nấu được không? Hay đợi thêm chút nữa? Anh đã đói bụng chưa?".

Giờ này phút này, Thẩm Hi muốn mang những người nói Chu Ngôn Dụ là tòa băng sơn đến đây nhìn một cái. Khi đứng trước mặt cấp dưới hay ngồi sau bàn làm việc Chu Ngôn Dụ luôn không chút cẩu thả, nhưng ở bên cạnh Thẩm Hi anh lại có một loại khí chất "hiền huệ", làm trong lòng Thẩm Hi sinh ra vô hạn yêu thích, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng thật là đáng yêu!

Thẩm Hi thật sự không nhịn được mà tiến đến xoa bóp mặt Chu Ngôn Dụ. Những hành động thân mật này đã rất lâu rồi Thẩm Hi không làm nữa, nhưng thời đi học hắn lại làm rất nhiều lần. Từ trước đến nay, Chu Ngôn Dụ đối với việc Thẩm Hi động tay động chân trên người mình vẫn luôn là không có phản ứng. Tuy rằng anh đại khái có thể từ nụ cười tủm tỉm trên mặt Thẩm Hi nhìn ra được hắn đang vui vẻ, hơn nữa sự vui vẻ này là do chính anh mang lại. Nhưng hồi tưởng một chút những lời anh vừa nói hay những việc anh đã làm cũng chẳng tìm ra được nguyên do, thôi thì cứ tùy ý Thẩm Hi đi.

Thẩm Hi từ nhỏ liền biết có rất nhiều việc là không có biện pháp cưỡng cầu, cho nên khi hắn biết được Chu Ngôn Dụ vẫn luôn "thẳng tắp" liền cảm thấy chính mình hẳn là nên buông tay. Khi loại suy nghĩ buông tay này xuất hiện cũng chỉ có mình hắn mới biết đoạn tình cảm đó đã sâu đậm đến mức nào, hắn nghĩ thành toàn cho Chu Ngôn Dụ, để anh cùng nữ sinh khác yêu đương. Cũng chỉ có mình hắn mới biết khi nhìn thấy Chu Ngôn Dụ cùng người khác nắm tay trong lòng chua xót đến mức nào, thậm chí hắn còn không thể kiềm chế cảm xúc của chính mình. May mắn là đoạn tình cảm này của Chu Ngôn Dụ chỉ có thể kiên trì chưa đến một tháng, nói lại Thẩm Hi cũng phải thừa nhận mình chính là kẻ đã phá hỏng đoạn tình cảm này. Mỗi lần Chu Ngôn Dụ vì hắn mà cùng bạn gái cãi nhau hắn thậm chí còn sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ kì lạ, đồng thời lại cảm thấy chính mình không bao giờ có thể buông tay Chu Ngôn Dụ.

Nhưng ở chính đêm qua, sau tiệc cưới của bọn họ lại nghe được Chu Ngôn Dụ nói trong lúc say rằng "Đã từng thích qua Lâm Đạt" sự chua xót đó lại một lần nữa cuồn cuộn dâng lên trong lòng hắn, sau đó lại bị những lời tiếp theo của Chu Ngôn Dụ dỗ ngọt. Hắn nghĩ có lẽ trên đời này tồn tại một kiểu yêu đương không liên quan đến giới tính cùng du͙© vọиɠ, mà chỉ có khát vọng tìm kiếm một người bạn bên nhau cả đời.

Đương nhiên đây là một quan điểm đứng trên lập trường của Chu Ngôn Dụ, còn với hắn việc gì nên thử liền phải đi thử, nên nỗ lực liền phải nỗ lực hết sức. Giống như hắn muốn cùng Chu Ngôn Dụ "come out" rồi kết hôn, đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn. Mặc dù từ trước đến nay cuộc sống của Chu Ngôn Dụ vẫn luôn xoay quanh mỗi mình hắn nhưng như vậy vẫn là chưa đủ, dã tâm của hắn rất lớn mà cũng rất ích kỷ, một lòng chỉ nghĩ vây khốn một người. Hiện tại hắn đã giăng xong một chiếc mạng lớn chỉ cần dụ được người mắc vào sau đó bện thành kén đem người bao chặt ở bên trong nữa thôi.

"Đúng là có chút đói bụng, làm đi, anh đi lấy rượu".

Suy nghĩ trong đầu Thẩm Hi không ngừng chuyển động nhưng biểu cảm trên mặt chẳng có nửa phần thay đổi. Nói xong liền đi về hướng quầy rượu, khó có được thế giới của riêng hai người mà không bị công việc quấy rầy, không uống chút rượu làm sao mà được chứ.

...

Tưởng ổng vô tâm vô tư ai dè cũng là một tâm cơ công ulatr:)))