Chương 7: Chương 3.2
để bụng đói đi ra khỏi Paradise, gió lạnh thổi qua, Hàn Niệm càng đói hơn, cô có chút hối hận vì không kêu Hạ Đông Đông đến đón cô. Đứng ở ven đường đón mấy chiếc taxi cũng không được, cô dứt khoát đi tới trạm xe bus xem truyền hình.
“ 2 lộ trình đến đường Trung Hoa… Còn một đoạn đưởng 37 xa hơn…” Cô đang tự lẩm bẩm, đột nhiên bị một cô gái bên cạnh vỗ vào vai, cô vừa nhìn sang bên cạnh, thì thấy có một chiếc xe màu xám bạc lịch sự tao nhã đậu ở ven đường.
Cửa sổ xeha5 xuống, là đường nét gò má của anh. Hàn Niệm hít mũi, hắt hơi một cái. Tài xế xuống xe mở cửa cho cô, cô quấn áo choàng lông de nhanh chóng ngồi vào.
Cô rút giấy lau mũi, đôi vai nhỏ hẹp co lại, rất giống năm mười lăm tuổi ngồi chồm hổm ở một hẻm nhỏ. Vểnh caomũi bị càh xát đỏ bừng, sau khi dùng sức thì hai mắt có chút ẩm ướt, vô cùng trong sáng.
Khác biệt là khi đó cô cột tóc đuôi ngựa, mái tóc đen nhánh vừa thẳng lại sáng bóng. Anh nhịn không được nâng tay, đột nhiên dừng lại, sau đó rút một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô, trong giọng nói không có chút độ ấm. “ Dù sao em vẫn là vợ của tôi.”
“ Mất mặt sao?” Hàn Niệm không nhận, mà cúi người nhìn bản thân, chế giễu nói, “ ngược lại em cảm thấy đã qune. Vốn đã nghèo, cần gì phải giả vờ.” Cô suy nghĩ rồi nhìn anh hỏi.” Hay là, nhìn thấy em nhu vậy… Anh cảm thấy áy náy?”
Đường Diệc Thiên muốn thu hồi tầm mắt của mình, nhưng vẫn cùng cô bốn mắt nhìn nhau, “ Không có. Không phải tuần sau khoản tiến bán đấu giá mới gửi vào tài khoản sao?”
“ Em vẫn chưa đến mức chết đói.” Cô đẩy tấm thẻ trở về, lười biếng dựa vào trên ghế ngồi thoải mái, “ Hơn nữa, còn có Hạ Đông Đông ở đây, nhà anh ấy… cũng không tồi.”
Đôi mắt của Đường Diệc Thiên đột nhiên trở nên u ám: “Chúng ta vẫn chưa ly hôn.”
“ Chúng ta vẫn chưa có giấy chứng nhận.” Cô từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, giọng điêu cũng có chút lười biếng, khóe miệng hơi nhếch cao, gợi nlên một đường cong, “ trừ khi anh cho em một lý do để nhận thẻ của anh, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì cả.”
“ Nếu như em cảm thấy chúng ta không có quan hệ, em có thể né tránh ly nước của Thẩm Du, tôi không phải kẻ ngốc.” Giọng điệu anh nói chuyện với cô lúc lên lúc xuống, dường như đang tức giận.
Hàn Niệm vẫn không mở mắt, “ nếu anh đã sớm nhìn thấy, sao còn gặp em?”
“ Tôi chỉ muốn biết em đang muốn làm gì thôi.” Giọng nói của anh từ đầu đến cuối đều không quá cao, dáng vẻ vô cùng vững vàng cũng vô cùng lạnh nhạt
Hàn Niệm mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh, vừa rời cô tẩy trang trong phòng rửa mặt, lúc đó khuôn mặt tươi tắn thuần khiết giống như một ly trà xanh, trong suốt thanh nhã. Cô nghiêng người dựa vào ghế, sau đó chống ghế ngồi nghiêng về phía trước dò xét, chóp mũi xinh xắn đến gần mặt anh, đôi môi giống như cánh hoa mềm mại bật ra giọng nói nhẹ nhàng, “ Anh quan tâm em vậy sao?”
Tay anh đặt trên đùi xiết chặt không nói gì.
Tim của anh không đập nhanh chút nào, Hàn Niệm hơi ngượng ngùng ngồi lại vị trí. Nhưng cô vẫn hé miệng cười như trước, trên má trái hiện lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô cười lên khiến mặt mũi ngoằn ngoèo, giống như tiểu hồ ly hoạt bát, “ không trả lời nghỉa là anh ngầm thừa nhận rồi phải không?”
Đường Diệc Thiên vẫn không trả lời, sợ yên tĩnh và hơi thờ mang mùi hương cam quýt cùng thụy hương của anh tràn ra, không hiểu sao khiến cho cô cảm thấy an tâm, mệt mỏi cả ngày nhân dịp này giảm xuống.
Đợi cô tỉnh lại, xe đã dừng lại trước khu nhà trọ, Hàn Niệm muốn tìm đồng hồ trong xe để xem một chút, nhưng đã bị anh đuổi xuống xe.
“ Tôi bận bịu rất nhiều việc, không có thời gian để chậm trễ.”
Xe hơi chạy mà còn nhanh hơn xe thể thao, chạy đi, tư thế tường như một cuộc chạy đua với thời gian, giống như từng phút đồng hồ đều có thể thây đổi GDP của thành phố J.
Hàn Niệm rút điện thoại từ trong túi ra nhìn, hay là cô nên tự tin lên một chút.