Không Nhớ, Không Quên

5.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nam chính: Đường Diệc Thiên Nữ chính: Hàn Niệm Ai đã quên, ai vẫn còn nhớ.
Xem Thêm

Chương 5: Chương 2.2
Editor: Lost In Love

Hàn Niệm vừa nói mình đi nhờ xe Đường Diệc Thiên về nhà, Hạ Đông Ngôn đang ăn được một nửa đột nhiên buông đũa hấp tấp kéo cô xuống lầu, trong nháy mắt anh chạy một chiếc xe Maybach đến trước mặt cô, vừa lưu manh vừa đắc ý, "Phong cách không? Có phải ngưỡng mộ đến Seberia rồi không!"

Hàn Niệm quan sát một lúc, hừ nhẹ: "Tối qua anh về nhà à?"

Nói đến việc này Hạ Đông Ngôn vô cùng tự hào, "Những chuyện bỏ nhà trốn đi này phải có kỹ xảo, đi ba ngày trở về khẳng định bị đánh gãy chân, đi ba năm, chậc chậc, không nhìn thấy anh của anh đều không cần chân đi bộ sao!"

"Tất nhiên, bốn chân so với hai đùi vững vàng hơn." Hàn Niệm trêu đùa.

"Ơ kìa! Hàn Niệm, sao trước kia anh không phát hiện ra em độc miệng như vậy! Quả thực càng lúc càng giống..." Lời nói của anh đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng kết thúc, "Thôi, không nghĩ ra giống ai..."

Hàn Niệm nở nụ cười, "Xem ra anh càng lúc càng giống Diệu Linh."

"Hả?"

"Ngây thơ." Hàn Niệm mở cửa xe ngồi vào, tinh thần có vẻ rất tốt, "Không sai, chạy đến siêu thị mua một hộp trứng gà, còn có cả khăn giấy ướt, anh khiêng luôn một bao gạo đi, tránh cho chị Dương xách mệt.”

“Sao? Anh còn chưa ăn xong mà!” Hạ Đông Ngôn la lên, “ Hơn nữa không phải hẹn đi hóng gió sao? Tại sao lại là siêu thị!”

“Không đi em xuống xe.”

“Này! Đi siêu thị thì đi siêu thị! Vậy anh có thể chạy một vòng ở đường Trường Giang không?”

Thành phố J, tuy là phía nam nhưng khí hậu rất rõ ràng, mùa đông rét lạnh vô cùng rõ rệt. Hàn Niệm vốn không sợ lạnh, có lẽ là ở chỗ ấm lâu lại đột nhiên trở về có chút thích ứng không kịp.

Có một hôm Hàn Niệm hầm một nồi canh gà có da rất béo, cô còn bỏ thêm hai cây nhân sâm và táo đỏ, Hạ Đông Ngôn uống xong chảy máu mũi giàn giụa.

“Đây là em đang làm phiên bản tiên tiến của ẩm thực đen tối, ẩn giấu sát khí!” Hạ Đông Ngôn nhét giấy vô mũi rồi ngửa đầu dựa vào xô pha, tiểu Diệu Linh đang vẽ bên cạnh ném bút màu đi, thở phì phò trèo lên xô pha, đưa tay rút ra, trong nháy mắt máu lại chảy tràn lan.

Hạ Ngôn Đông duỗi cánh tay dài kẹp thằng bé dưới nách, ném về bàn vẽ, “Cho dù mẹ con có xinh đẹp như hoa, cũng không có nghĩa là con có thể làm xằng làm bậy!”

Hàn Niệm ở bên cạnh nói, “Thì ra đàn ông thực sự có tình cảm đặc biệt với mối tình đầu, bất luận cô gái đó có kết hôn, già đi, sinh con, vẫn cung phụng như một nữ thần.”

“Chẳng lẽ Đường Diệc Thiên không có?” Hạ Đông Ngôn nhét giấy trở về.

Thoạt nhìn anh ấy thực sự không có.” Hàn Niệm lắc lắc điện thoại không có cuộc gọi nào, “Nhưng em đã nhắn tin cho anh ấy rồi.”

Ước chừng một tuần, cô không chờ được đến khi Đường Diệc Thiên gọi điện thoại, buổi tối hôm nọ có nhắn cho anh một câu “Ngày mai có rảnh không?” bị anh không nể tình phản bác lại, giống như một lần nữa nhắc nhở cô… Hàn Niệm, em không nên tự tin như vậy.

Nếu có thể, cô cũng muốn bản thân mình cứng cỏi hơn, đã đi thì không bao giờ trở về nữa, sống thoải mái hơn người khác, không thấy lạ khi anh mua “Tưởng niệm”, bỏ qua suy nghĩ của anh, bất quá chỉ bị giày vò khổ sở, anh có thể chấp nhận, cô cũng có thể.

Nhưng hôm nay, cô không thể không ép bản thân mình tự tin lên. Tự tin cho anh một thiên đường giống như anh đã xây dựng cho cô.

“Cho nên em nghĩ, anh ấy không có, em có thể có.” Hàn Niệm nhún vai: “Mối tình đầu của em rất sâu đậm.”

Phút chốc khăn giấy đã ướt sũng máu mũi của Hạ Đông Ngôn: “Đúng là muốn tôi tức chết đây mà, trời ơi, không được rồi, đầu tôi choáng quá.”

*******

Paradise. Hội sở cấp cao số một của thành phố J, ngay cả phòng rửa mặt cũng trang hoàng vô cũng xa hoa, đặc biệt là gương dùng trang điểm có hiệu quả vô cùng sắc nét, Hàn Niệm nhìn khuôn mặt trang điểm khéo léo trong gương, nhìn thế nào cũng không giống mình.

Cuối cùng cô lấy một thỏi son màu vàng trong túi ra, sự lòe loẹt của đôi môi càng khiến người trong gương trở nên xa lạ hơn.

Bàn thứ ba gần cửa sổ là vị trí Hàn Niệm thường ngồi, có thể nhìn thấy những tòa cao ốc của thời đại hưng thịnh, có thể thấy văn phòng chính phủ. Hàn Niệm vén mái tóc dài lên, nói với người phục vụ bên cạnh, “Cho tôi một bình Quân Sơn Ngân Châm.”

(Quân Sơn ngân châm: ngân châm trà vùng Quân Sơn)

Nước 70 độ rót vào trong ly trà thủy tinh, mầm trà từ từ dựng lên, giống như tàn nhang hình lưỡi liềm, chìm nổi lềnh bềnh. Mở nắp ly thủy tinh ra, một làn khói trắng từ trong ly bốc ra, bốn phía đều là hương trà.

Người phục vụ trẻ chắp tay đứng lên cạnh ngạc nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng giữa làn khói, chợt cảm thấy thất lễ, “Hàn, Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như trước.”

Hàn Niệm mỉm cười, “Cô nhận ra tôi?”

“Hàn tiểu thư, sao có thể không biết.” Người phục vụ đỏ mặt. Hàn Niệm thoáng liếc mắt nhìn, không ít người xung quanh cũng vội cùng thu tầm mắt, còn có người sơ ý làm đổ cốc nước, rơi xuống đất loảng xoảng, hết sức buồn cười.

Nhưng cô không quen biết người nào.

Hàn Niệm ngồi từ hai giờ chiều đến đèn vừa lên, người xung quanh thay đổi mấy nhóm, nhưng tiếng thảo luận vụn vặt chưa bao giờ ngừng lại. Trên thủy tinh lờ mờ phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của cô, tỉ mỉ miêu tả đôi lông mày hơi cao, mặt trái xoan, môi đỏ với hàm răng trắng tinh, nơi nào đó có chút giống Hàn tiểu thư của trước kia.

May mà bọn họ có thể nhận ra, may mắn đã nhiều năm bọn họ còn nhớ rõ. Bọn họ cũng còn nhớ, hẳn là anh sẽ không quên.

Sẽ không quên Hàn tiểu thư đã từng thích dựa vào lòng anh rồi ôm lấy cổ anh hỏi này nọ: “Tại sao lại đặt tên là Paradise, nghe giống như một nơi không đứng đắn…”

“Bởi vì có em ở đây.” Anh nhếch miệng cười: “My Paradise is where you are.”

(Paradise: thiên đường)

Thêm Bình Luận