- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
- Chương 47
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
Chương 47
Hội học sinh phát lệnh họp. Cả 4 đứa thu dọn hết sách vở và đồ dùng học tập vào balo rồi phi thẳng lên phòng họp. Chẳng có việc gì gấp để phải tập trung cả. Không nói ra, nhưng ai cũng biết, phòng họp là nơi giải thoát duy nhất của cả 10 đứa khỏi dư luận. Không đưa ra quyết định loại Linh Như ra khỏi Hội học sinh, tất cả các thành viên lúc nào cũng hứng chịu bao nhiêu cáo buộc của học sinh trong trường. Thậm chí còn có ý kiến thành lập lại Hội học sinh nữa kia.
Tuấn Anh đập bàn cái rầm.
- Nếu cậu biết xấu hổ hay ít ra có chút lòng tự trọng thì tự rút khỏi Hội học sinh hoặc là xin chuyển trường đi.
- Tôi đã nộp đơn rồi nhưng không được chấp nhận. Cậu có thành ý muốn giúp đỡ tôi thế thì lên mà nói chuyện với thày hiệu trưởng ấy.
Tuấn Anh bực tức, làm ầm cả phòng lên.
- Em không hiểu tại sao mấy người lại phải bênh cậu ta. Trường mình đang bị mất uy tín vì chứa chấp thành viên của Night, nhất là khi cậu ta là là thân cận của Việt Tú nữa.
- Đúng đấy! Khánh Nam! Tao phản đối việc suốt ngày mày đi cùng nó. – Khương Duy lên tiếng.
- Khánh Nam, rút lại đơn của mày đi. – Đăng Thành như muốn phát điên – 3 đứa kia cũng chỉ có adua theo mày thôi.
Tất cả ầm ầm cãi nhau ngay trước mặt Linh Như. Nó mím môi lại lục tìm hồ sơ của chính bản thân mình.
- Em chuyển trường là được chứ gì? Mọi người đừng cãi nhau nữa.
- Chính xác! Cậu biến đâu cho khuất mắt đi! – Lê Dũng gào lên.
- Khả năng chịu đựng của em đến thế thôi à? – Bảo Đông tỏ vẻ thất vọng nhìn Linh Như.
- Qúa kém! – Quốc Trường chép miệng.
- Tồi tệ! – Khánh Nam đưa ra phán xét cuối cùng.
Vυ"t!
Một chiếc phi tiêu bay vù qua mặt nó và cắm phập vào cửa ra vào.
- Nếu vậy thì nhẹ cho em quá! – Viết Quân vươn vai đứng lên từ chiếc ghế ở góc phòng.
Tất cả quay lại phía Viết Quân.
- Em nghĩ sau khi tặng lại cho bọn anh 1 cú shock lớn như thế rồi bình lặng mà đi được à? Chỉ khi nào, em chịu đủ sự tẩy chay của cái học viện này, hồ sơ của em mới được rút. – Viết Quân tiến tới gần, rút tập hồ sơ trong tay nó ra – Tạm thời cái này anh sẽ giữ, cho đến khi nào anh thấy thích hợp, em sẽ được chuyển trường.
Chưa bao giờ Linh Như cảm thấy căm ghét giọng nói của Viết Quân đến vậy, nó nhếch mép nhìn cậu đầy thách thức.
- Được thôi! Nếu anh muốn thế.
Tất cả quay trở lại chỗ ngồi trong im lặng. Coi như trước mắt sẽ tạm thời là thế.
Viết Quân kéo chiếc ghế từ góc phòng ra giữa phòng, chọn 1 vị trí mà cậu thích cạnh bàn, mở balo, và đặt lên bàn 1 vật nhỏ nhỏ bằng thủy tinh trong suốt, miệng lẩm bẩm: “Phải nhanh lên mới được!”
Đó là 1 chiếc đồng hồ cát.
*
* *
- Nó làm cái trò gì vậy?
- Chẳng biết. Cả tiếng đồng hồ rồi.
Mấy thằng con trai đang túm tụm lại bàn ra tán vào chuyện Viết Quân để chiếc đồng hồ cát lên trước mặt, và ngồi im tì tay xuống bàn nhìn cát chảy, chảy hết thì cậu lại dốc ngược lại, cứ như thế, gần 1 tiếng rồi, ai nói gì Viết Quân cũng chẳng để ý, vì đơn giản, trên tai cậu là earphone mà.
- Nó bị làm sao à?
- Hay bị con bé kia lừa tức quá phát bệnh?
- Chẳng biết, trong lớp tự nhiên học hành chăm chỉ lạ.
- Nhìn mãi cái đồng hồ không thấy chán à?
- Mày đi mà nhìn thử thì biết.
Cát vẫn chảy xuống từng dòng nhỏ xíu đều đều, Viết Quân cũng vẫn nhìn xoáy vào những dòng đó. Tất cả làm theo, nhưng chẳng có cái quái gì khác lạ cả. Duy nhất 2 kẻ vẫn không thèm quan tâm sự đời, Khánh Nam và Linh Như đang đọc sách.
Đúng là thiên hạ thật là lắm chuyện. Việc Viết Quân ngắm cát thì có liên quan đến ai đâu mà 7 thằng kia cứ nhòm nhòm ngó ngó từ nãy đến giờ thế không biết.
Kịch!
Bỗng Viết Quân ẩy đổ cái đồng hồ cát ra bàn, lôi laptop từ trong balo ra, kéo chiếc ghế quay lại góc phòng và bắt đầu làm việc, tháo cả earphone trên tai ra nữa.
Cậu tìm lại những mục bình chọn trước đây dành cho Hội học sinh.
Đẹp trai:
1. Hoàng Khánh Nam.
2. Triệu Viết Quân.
3. Trịnh Bảo Đông.
4. …(không cần quan tâm).
Chậc! Chỉ xếp thứ 2 thôi à? Viết Quân lẩm bẩm khó chịu.
Mặt bằng chung(tức là tính cả học sinh toàn trường)
1. Hoàng Khánh Nam.
2. Trần Tuấn Vũ.
3. Triệu Viết Quân.
Hừ, bây giờ thì còn xuống thứ 3 nữa chứ. Tên Tuấn Vũ chết tiệt.
Ai là người có vẻ đẹp hoàng tử nhất?
1. Hoàng Khánh Nam.
2. Trịnh Bảo Đông.
3. Trần Ngọc Hưng.
4. Trịnh Quốc Trường.
5. Triệu Viết Quân.
6. … (không cần quan tâm).
Khỉ thật, giờ thì tận thứ 5, Viết Quân nhăn mặt lại.
Mặt bằng chung
1. Trần Tuấn Vũ.
2. Hoàng Khánh Nam.
3. Trịnh Bảo Đông.
4. Trần Ngọc Hưng.
5. Trịnh Quốc Trường.
6. Triệu Viết Quân.
Lại là Tuấn Vũ.
Ai là người galant nhất?
1. Hoàng Khánh Nam.
2. Trịnh Bảo Đông
3. Trần Ngọc Hưng
4. Trần Đăng Thành
5. Lê Dũng
6. Trịnh Quốc Trường
7. Đặng Khương Duy
8. Phạm Tuấn Anh.
9. Triệu Viết Quân
Mặt bằng chung
1. Trần Tuấn Vũ.
2. Hoàng Khánh Nam.
3. Trịnh Bảo Đông
4. Trần Ngọc Hưng
5. Trần Đăng Thành
…
Trong top 10, Viết Quân đã bị loại 1 cách trắng trợn. Mặt Viết Quân càng cau có, trước giờ chưa bao giờ cậu để ý mấy cái này.
Mẫu người yêu lý tưởng nhất:
1. Hoàng Khánh Nam
2. Triệu Viết Quân.
3. …(không cần quan tâm)
Hừ, sao Khánh Nam luôn luôn là đứa đứng đầu thế nhỉ? Thôi không sao, thứ 2 là được rồi, ít
ra còn bên trên Bảo Đông và Ngọc Hưng. Phải thế chứ. Bước đầu ra quân thôi. Ấn tượng thế này là được rồi. Ít ra cậu cũng đứng thứ 2. Nhưng…
Mặt bằng chung.
1. Trần Tuấn Vũ.
2. Hoàng Khánh Nam
3. Triệu Viết Quân.
Á á á! Điên lên mất. Tuấn Vũ và Khánh Nam! Bây giờ mới biết 2 đứa nó lợi hại đến mức nào. Hừ.
Đáng yêu nhất.
Viết Quân hồi hộp theo dõi mục cuối cùng.
1. Triệu Viết Quân.
2. Trần Đăng Thành.
3. Trịnh Bảo Đông.
4. Trần Ngọc Hưng.
5. (không cần quan tâm)
Mặt bằng chung.
1. Triệu Viết Quân.
A ha ha, phải thế chứ! Mà… đáng yêu? Sao lại là đáng yêu?
- Nó xem cái gì vậy mà cứ cười chán rồi lại nhăn nhó thế kia? – Cả lũ lại xì xầm.
- Chẳng biết! Em không dám đến gần đâu. Nó mà bỏ tai nghe ra trong khi làm việc thế kia, chứng tỏ đang tập trung cao độ, chưa ai dám đến gần, ngoại trừ… – Khương Duy khó chịu nhìn về phía 2 anh em vẫn đang chăm chú vào cuốn sách.
Còn 1 mục xếp hạng nữa mà Viết Quân chưa xem qua, đó là danh sách những người khi nổi giận thì đáng sợ nhất trong Hội học sinh.
1. Hoàng Khánh Nam
2. Triệu Viết Quân
3. Trịnh Bảo Đông
4. Trịnh Quốc Trường
5. …
Viết Quân tiếp tục rút từ trong balo ra cái USB và cắm vào máy, chăm chú đọc, thỉnh thoảng mỉm cười đầy tà ý. 7 thằng đứng gần đó cứ nhòm ra ngó vào mãi.
Viết Quân đang tập trung cao độ, thì…
Trông đánh.
Cậu ngơ ngác, bật dậy còn nhanh hơn cái lò xo.
- Cái gì? Sao hôm nay về sớm thế?
Cả lũ liếc nhìn nhau ngầm trao đổi: “Mọi hôm nó thích về sớm lắm cơ mà!”
Viết Quân thu dọn mọi thứ 1 cách nhanh nhất rồi bay vội ra khỏi phòng. Không ai hiểu cậu định đi đâu. Ánh mắt Khánh Nam hơi trượt ra khỏi trang sách. Nãy giờ, ý thức của cậu không hề rời khỏi thằng bạn lấy 1 giây.
*
* *
Bắt đầu thôi!
Trưa ngày hôm sau…
Một buổi trưa ở canteen như bao buổi trưa khác…
Viết Quân lắc lắc lon 7up trong tay nhìn ngang ngó dọc tìm chỗ.
- Anh không tìm thấy chỗ ngồi ạ? – 1 em lớp 10 khá là… bình thường đứng lên hỏi Viết Quân.
- À ừ. – Tuy trả lời nhưng vẫn theo thói quen cũ, cậu cũng chẳng thèm nhìn xem mình đang nói chuyện với ai, à, phải là ai đang nói chuyện với mình.
- Chỗ em còn trống… hay anh ngồi tạm xuống đây vậy… – Em rụt rè.
Lúc này Viết Quân đã chịu nhìn người đối diện, hơi nhếch môi.
- Ừ, cảm ơn em.
Ngồi xuống và mở lon 7up uống trong im lặng, ánh mắt nhìn cách em ăn uống, từ tốn và nhỏ nhẹ, kèm theo đó là sự e thẹn, ngượng ngùng. Em hơi đỏ mặt, làm mặt em giống y xì mái tóc đỏ cạch của em.
- Em tên gì? Anh là Viết Quân.
- À… vâng… em biết… Em là Hồng Nhung, học lớp 10B11 ạ. – Em lễ phép đáp lại.
- Ừ.
Viết Quân đã “thanh toán” xong lon 7up, dẹp cái vỏ sang 1 bên, đôi mắt vẫn chú mục vào em.
Em ngượng ngùng ngước mắt nhìn lên rồi lại cụp mặt xuống nhanh chóng.
- Trên mặt em có gì ạ?
- À không.
- Nhưng anh cứ nhìn em chăm chú như thế…
- Em có mất mát gì đâu? Nhìn em xinh mà.
Mặt em càng đỏ, và em lại càng e thẹn ngượng ngùng hơn nữa với cái khay đồ ăn trên bàn. Viết Quân vẫn nhìn em chăm chú như thế.
5 phút!
10 phút!
Nửa tiếng!
Cuối cùng em cũng ăn xong. Tuy nhiên việc nhìn chằm chằm em vẫn chưa kết thúc,
- Em học 10B11 nhỉ? Anh đưa em lên lớp nhé!
- Dạ? – Em ngơ ngác rồi vui mừng e lệ gật đầu.
“Hội học sinh yêu cầu các thành viên có mặt ngay lập tức!”
Mặc giọng Bảo Đông oang oang trên loa, Viết Quân vẫn nhẹ nhàng sánh bước bên em.
- Anh không họp à?
- Anh đã nói sẽ đưa em lên lớp mà.
Mặt em càng đỏ.
Cả 1 cái học viện hơn 2000 học sinh nếu như người này không thấy thì sẽ có người khác trông thấy. Vậy nên chưa đầy 1 tiếng đồng hồ mà tất tần tật cả trường đều bàn ra tán vào việc Triệu Viết Quân – con người chỉ biết ăn, ngủ và học, cùng lắm là bị dụ dỗ đi chơi với mấy cái tên lông nhông trong Hội học sinh – ngày hôm nay, vào lúc 11h58’37” đã ngồi cùng bàn ăn với 1 em lớp 10 và nhìn em chăm chú hơn nửa tiếng đồng hồ, lại còn đưa em về tận lớp nữa, có ảnh chụp đi kèm. Bằng chứng xác thực, chứng có rõ nét. Chẳng thể chối cãi được. Mà cũng có ai thèm chối cãi đâu, Viết Quân ngả lưng ra ghế thoải mái, không buồn cho vào đầu 1 đống câu hỏi của mấy thằng con trai. Dây thần kinh thị giác và thính giác của cậu chỉ chấp nhận mỗi hình ảnh đứa con gái đang đung đưa chân ở cuối bàn và âm thanh của tiếng sách loạt soạt mà con bé đó gây ra. Hay cùng lắm, cậu tiếp nhận thêm gương mặt lạnh lùng trầm lắng của thằng bạn thân chục năm chí cốt ở bên khung cửa sổ – 2 người duy nhất không để ý đến scandal cậu vừa gây ra.
Tất nhiên, sau gần 2 tiếng tra hỏi mà chẳng được gì, 7 thằng thất vọng ra mặt và ngồi xuống ghế của mình. Khương Duy biết rằng, người duy nhất đủ trình độ và khả năng ép Viết Quân nói chỉ có mình Khánh Nam mà thôi, vậy mà thằng đó… cứ mặc nhiên ngồi làm bài tập từ đầu tới giờ. Thực ra cũng phải thôi. Từ khi Khánh Nam, Bảo Đông, Quốc Trường và Viết Quân phản đối việc loại Linh Như ra khỏi Hội học sinh, tất cả đều không yên được khi ngồi trong lớp. Chiều nào Hội học sinh cũng phát lệnh họp, thực ra thì nơi đây trở thành nơi tạm trú của tất cả. Linh Như đã chính thức lên tiếng xin rút khỏi, nhưng Hiệu trưởng nói nếu Hội học sinh chấp thuận thì nó mới được rút. Khốn nỗi… lại vướng 4 cái thằng kia… Nếu bây giờ mà loại nó ra thì Hội học sinh sẽ hỗn loạn lắm.
Kể ra chiều nào cũng họp không phải là việc xấu. Cứ coi như giờ tự học đi. 10 đứa! Chăm chỉ làm bài tập! Đôi lúc cũng có nói chuyện trao đổi 1 vài câu. Nhưng tuyệt nhiên có 1 người không bao giờ lên tiếng! Linh Như luôn luôn đeo earphone trên tai, và nó cũng biết, chẳng ai muốn nghe nó nói. Vả lại, Tuấn Anh tỏ ra khá là khó chịu với nó, thằng bé cứ mở miệng ra là nói toàn lời cay độc. Thực ra, cái chính làm cho Tuấn Anh bực tức với Linh Như, không phải hoàn toàn từ đoạn ghi âm đó, mà chính là từ thái độ của Linh Như. Con bé tỏ ra không để tâm, nó hoàn toàn dửng dưng, coi Tuấn Anh như không khí vậy. Và nhất là vẻ mặt! Điều đó làm Tuấn Anh khó chịu!
Trống đánh!
Viết Quân khẽ xoay xoay chiếc điện thoại trên bàn và liếc nhìn về phía Linh Như: “Đến lúc thực hiện bước 2 rồi!”
- Alo, Tuấn Vũ! Em, Viết Quân đây!
Chiều chủ nhật! Trốn trong 1 góc quán Fantasi, Linh Như cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay Việt Thế ra viện, Tuấn Vũ và Khánh Nam đang lo cho anh ấy rồi. Tự nhiên nó muốn ở 1 mình. Suốt những ngày qua, đã cố tỏ ra thật dửng dưng, tỏ ra mình vẫn trụ vững… nhưng càng cố gắng càng thấy như ngã gục. Vậy mà suốt 3 năm ba vẫn cố đóng cho đạt vai 1 người chồng phản bội vợ, cốt để giữ lại trong lòng những đứa con niềm tự hào về 1 người mẹ tuyệt vời.
“Sao ba có thể làm được… mà con thì không?”
Nếu trên đời có 1 thứ tình yêu nào khiến nó cảm thấy như sợ hãi, như khuất phục, thì đó chính là tình yêu ba dành cho mẹ. Một tình yêu vĩnh cửu.
Sống thử trong sự quay lưng của bạn bè, trong sự tẩy chay… xem ra khó quá. Đi đâu cũng nghe người ta dèm pha về mình, thậm chí chì chiết ngay trước mặt. Vậy mà vẫn tỏ ra không có gì. Nhiều lúc nó thấy sống mũi mình cay xè, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Ji Hoo và Khương Duy hôm trước, nó lại cố nhịn. Ngay cả họ còn chẳng tin nó… thì giải thích làm gì nữa cho mệt? Mà như thế cũng hay.
Ji Hoo dạo này trầm hẳn. Nó nhìn thấy điều ấy. Và nó còn đọc được cả những dòng suy nghĩ miên man trong đầu Ji Hoo. Qủa là hai cú shock cùng lúc đã đánh gục Ji Hoo gần như hoàn toàn. Cậu hay nghĩ ngợi hơn, hay ở 1 mình hơn… và gần như chẳng tiếp xúc với ai cả. Lại còn làm những hành động kì quái hết sức nữa. Nó biết. Nó hiểu. Nhưng điều đó lại khiến nó cảm thấy thoải mái.
Nó không phải 1 đứa độc ác. Nhưng sao nó vẫn thấy chưa hả…
- Muốn chơi 1 bài không nhóc? Lâu rồi anh không thấy em chơi đàn…
Quán đang vắng khách, anh phục vụ vừa lau lau mấy cái li vừa đề nghị nó.
- Quán mình đang vắng! Thoải mái đi! Với lại em chơi hay mà.
- Phải đấy! – Chị người nước ngoài còn ngọng ngọng giọng Việt Nam cũng tán thành.
Fantasi là quán café chủ yếu phục vụ người nước ngoài, nhân viên cũng hầu như là các du học sinh, vừa là làm thêm, vừa như 1 câu lạc bộ giao lưu, cũng là để vơi đi cảm giác nhớ nhà trong lòng người xa quê. Yêu cầu không quá cao để vào làm, chỉ đơn giản là… biết ít nhất 1 thứ ngoại ngữ. Có thể nghe qua sẽ thấy khó. Nhưng lại chẳng có gì to tát cả. Vì chỉ duy nhất có 1 người là dân Việt Nam chính gốc, tất cả còn lại đều là người lai hoặc là chẳng có chút liên quan gì đến Việt Nam. Từ người Mĩ, Anh, Pháp… cho đến Trung Quốc, Lào, Singapore, Hàn Quốc… và cũng có 1 anh chàng người Austraylia. Fantasi và nhà hàng Sapori d’Italia thông với nhau. Vì thế những nhân viên người Italia của Fantasy đã được chuyển qua Sapori d’Italia làm.
Tiếng piano dịu dàng của Adagio ngân lên phía trong quán làm Viết Quân đứt mạch suy nghĩ.
Cậu đang ngồi ở 1 góc vườn khá kín đáo kiểm tra lại lần cuối những bước kế tiếp. Lần này đơn thương độc mã hành động nên khá nguy hiểm, sơ sẩy 1 chút là đi tong. Không có Khánh Nam giúp sức, phần trăm thành công đã giảm đi đáng kể.
Viết Quân vẫn hay chơi bản này. Nhưng không hiểu sao tự nhiên cậu thấy nó cảm xúc quá. Tiếng nhạc nhẹ nhàng nhưng như cứa vào lòng người nghe vậy… Cảm giác mơ hồ… sự chia cắt… nỗi buồn mênh mông… một thứ gì đó trượt khỏi tầm tay và khó nắm bắt…
Trống rỗng!
- Anh ơi! – Viết Quân ra dấu gọi 1 anh phục vụ người nước ngoài – Em có thể mượn cây violon không?
Tiếng violon vυ"t lên giữa không gian làm Linh Như lỡ mất 1 nhịp. Những âm thanh da diết, sâu lắng hòa vào từng nốt nhạc của nó. Piano và Violon. Cả 2 hòa quyện với nhau khiến lòng người nghe xúc động và xao xuyến.
Tiếng Violon hoàn toàn lấn át âm thanh êm dịu của Piano. Một thứ cảm giác thật khó diễn tả.
Nhạc không lời mới chính là thứ âm nhạc của cuộc sống. Vì mỗi người sẽ tự viết ra lời ca cho nó, tạo nên 1 bản nhạc cho riêng tâm hồn mình.
Nó sợ hãi. Khi đối mặt với thứ âm thanh da diết mà 1 ai đó ngoài kia đang sướиɠ lên… Bàn tay nó run run trên phím đàn…
Nó cảm nhận được 1 tâm hồn đang bị tổn thương và tìm đến Adagio để hàn gắn…
Tiếng violon ngân dài, vừa mạnh mẽ, lại vừa yếu đuối…
Nỗi lo lắng, bất an tr
ong từng nốt nhạc…
Nỗi sợ hãi… muốn tìm quên… muốn trốn chạy…
Tiếng Piano êm dịu mà mượt mà…
Như xoa dịu phần nào sự hoang mang không dứt khoát trong tiếng Violon…
Hòa quyện…
Đan xen…
Sự đồng cảm…
Thấu hiểu…
Viết Quân thẫn thờ buông vĩ xuống khi nhìn thấy dáng người quen thuộc bên cây dương cầm. Cậu lùi hẳn ra sau, tránh những cái nhìn từ bên trong ra đây. Ít ra từ vị trí này, cậu có thể quan sát Linh Như mà không bị ai để ý.
Tiếng piano vẫn êm dịu vang lên trong quán. Có lẽ kết luận về 1 con người chỉ thông qua tiếng đàn không hoàn toàn đúng… nhưng ít ra nó có động lực cho Viết Quân lúc này.
Thần người ra 1 lúc, Viết Quân tiếp tục bản nhạc của mình…
“Tại sao chúng ta không thể hiểu hết về nhau như khi song tấu…?
Có phải do anh… chưa bao giờ…chịu nghe em …
Hay… vì…
Bằng mọi giá… anh sẽ đánh cược tất cả cho ván cờ này…”
*
* *
- Sao anh không dùng xe của anh đi! – Lê Dũng càu nhàu.
- Mau lên! Cho anh mượn! Không thì mày chết chắc đấy. – Viết Quân đe dọa.
- Nhưng anh mượn làm gì chứ? Vậy em đi bằng cái gì? Xe anh đâu? Xe anh xịn hơn xe em nhiều mà…
Viết Quân nhìn Lê Dũng 1 lúc rồi đặt lên trên bàn 1 tập giấy photo.
- Đây là toàn bộ thông tin tư liệu về con bé lớp trưởng 10B4 mà chú mày đang tán tỉnh. Thông tin mật đấy! Nếu cho anh mượn xe, chú mày sẽ có ngay 13 tờ lí lịch này của con bé. Còn nếu không, đừng trách anh nhá, dạo này anh có hứng với mấy con bé lớp 10 lắm. Mà con bé đấy thích đi ô tô hơn đi xe máy đấy.
Lê Dũng cầm tập giấy lên, lật 1 vài trang đầu với ánh mắt thán phục dành cho Viết Quân.
- Anh đã làm thế nào vậy?
- Những gì anh cần thì sẽ có. Đây! Album ảnh của nó nữa này, từ hồi mới sinh ra đến giờ đấy. Còn mật khẩu nick chat và mail của nó, có trong đây hết cả.
- Sao anh không mua 1 cái xe nữa?
- Kệ anh! Mua thêm cái nữa với dùng cái anh đang đi có khác gì nhau? Mà sao mày nhiều chuyện thế? Có cho mượn không?
- Nhỡ anh lấy xe em đi… gây tội ác thì sao?
Viết Quân thở dài.
- Nếu muốn gây tội ác thì anh thích dùng súng hơn.
Lê Dũng nghĩ ngợi 1 lúc rồi nhìn tập “hồ sơ” cùng cuốn album rồi vào trong nhà, lát sau đi ra đưa cho Viết Quân tận 2 chùm chìa khóa.
- Dạ! Cả 2 con xe của em! Cho anh mượn hết. Hì hì! Mong anh giúp đỡ.
- Anh lấy tạm cái này đã, cái còn lại ngày mai anh mượn. À… – Viết Quân lại rút trong túi ra 1 tờ giấy nữa rồi đưa cho Lê Dũng – Đây là kế hoạch cưa cẩm con bé đó mà đích thân sát thủ tình trường đã vạch ra cho chú mày. Liệu mà hành động.
- Sát thủ tình trường? Ngọc Hưng á?
- Không! Sư phụ của anh Ngọc Hưng cơ.
- Tuấn Vũ? – Lê Dũng reo lên phấn khích. – Được thế thì còn gì bằng? Mà làm sao ông anh làm được thế? Tuấn Vũ nói quy ẩn giang hồ rồi cơ mà.
- Anh mà muốn thì cái gì chẳng làm được. – Viết Quân chợt phì cười. – Mày đã cho anh mượn cả 2 cái xe thì anh cũng phải giúp cho trót chứ.
*
* *
Rầm!
Tuấn Vũ đập sầm cánh cửa phòng Khánh Nam làm cây bút trên tay Linh Như đi chệch 1 nét trên trang giấy.
- Sao thế? – Linh Như quay lại.
- Anh bị dở hơi à? Giật cả mình. – Khánh Nam cáu kỉnh thò đầu ra từ trong chăn với mái tóc bù xù.
- Thằng nào gan to mà dám trêu ông anh thế? – Việt Thế vừa lau chỗ nước mà vừa giờ cậu giật mình làm đổ, vừa hỏi.
Mai Chi từ bên ngoài bước vào, phá lên cười ầm ĩ.
- Khánh Nam! Càng ngày chị càng thích thằng bé Viết Quân bạn em đấy. Ha ha ha! Nó đã dám chơi Tuấn Vũ 1 vố.
Tuấn Vũ! Sau 1 hồi vật lộn đấm đá quanh phòng thì cuối cùng cũng chịu ngồi xuống để… kể.
- Thằng ranh đó, thằng ranh Viết Quân đó, nó bắt anh lên kế hoạch tán tỉnh con bé lớp trưởng 10B4. Từ đầu anh không chấp nhận, thế rồi… bọn mày biết nó đã làm gì không?
3 đứa lắc đầu. Tuấn Vũ hậm hực tiếp tục trong tiếng cười khúc khích của Mai Chi.
- Nó… nó dám quay trộm cảnh anh thay đồ chuẩn bị chơi bóng, gọi Mai Chi ra, rồi dọa… sẽ đưa cho Mai Chi xem. Còn bảo anh, nếu kế hoạch thành công thì nó mới trả lại đoạn băng…
5h chiều… Cái giờ mà đáng nhẽ Viết Quân đang ngồi ngoan ngoãn ở nhà xem TV rồi mới phải… Thế mà cậu vẫn đang ở đây, cùng 1 chiếc xe máy(của Lê Dũng), loang quanh luẩn quẩn quanh 1 con đường không biết bao nhiêu lần.
Đã thấm mệt, Viết Quân dừng xe lại trước 1 ngôi nhà 2 tầng sơn màu vàng cam, tay lật phật tờ giấy. Hình như cậu đang tìm nhà ai đó…
- Anh Quân… Anh đang tìm ai ạ? – Tiếng em rụt rè cất lên sau lưng.
- Ơ… – Viết Quân ngơ ngác – Sao em lại ở đây?
- Đây là nhà em mà. Anh có cần em giúp gì không?
- À anh đang tìm nhà Ngọc Hưng. Ngọc Hưng trong Hội học sinh ý mà, em biết chứ? Anh mới vào nhà anh ấy có 1 lần, mà lại là buổi tối, nên giờ chẳng nhớ là ở đâu nữa. Có địa chỉ đây mà anh tìm mãi không thấy… Điện thoại Ngọc Hưng lại tắt máy nữa chứ. Anh cần lấy quyển sách từ chỗ anh ấy gấp.
- Nhà anh Hưng ấy ạ? Vậy anh nhầm đường rồi. Là đường bên kia cơ mà. – Em chỉ tay sang hướng đối diện.
- Vậy à? Anh không rành chỗ này lắm. Hay em đi cùng anh nhé!
Viết Quân đề nghị. Em rụt rè leo lên ngồi sau lưng. Mái tóc đỏ cạch của em lại càng đỏ hơn.
Em – Hồng Nhung – 10B11.
Dừng xe trước cổng nhà Ngọc Hưng và lịch sự đề nghị em đợi 5 phút, Viết Quân bước vào nhà cùng Ngọc Hưng.
- Mày lôi theo cái quỷ gì thế kia?
- Thì vậy em mới bảo nó đứng ngoài đấy đợi em chứ. Cho em cốc nước. – Viết Quân ngồi phịch xuống ghế chờ Ngọc Hưng mang nước ra.
- Đây! Mà sao mày lại đi cùng cái con đấy? Anh không ưa nó cho lắm. Bọn con gái 10B11, toàn những cái bọn chẳng tử tế gì…
Mặc cho Ngọc Hưng nói, Viết Quân uống hết cốc nước rồi đứng lên rút bừa 1 cuốn sách trong kệ sách bên cạnh, mà theo như giới thiệu thì thuộc quyền sở hữu của ba Ngọc Hưng.
- Em mượn cuốn này nhé. Sáng mai trả cho. Em về đây.
- Này! Mày đến đây chỉ để uống nước thôi à?
- Vâng.
- Thằng dở người.
Viết Quân quay ra xe.
- Em có bận gì không?
- À… không ạ!
- Ừ! Vậy mình đi đâu đó chơi nhé?
- Dạ? – Em ngạc nhiên đến sững sờ.
Ngay ngày hôm sau, những hình ảnh Viết Quân và em Hồng Nhung 10B11 tung tăng chiều qua đã (lại) lan tràn trên forum. Vẫn như mọi lần, Viết Quân im lặng, không hề giải thích. Người ta gọi em là Tóc Đỏ, để phân biệt với Tóc Hạt Dẻ, cô bé bỉ ẩn với mái tóc dài trong những bức ảnh chụp cùng Khánh Nam, cũng vừa bị tung lên forum ngày hôm qua.
Nếu như cả trường đã quá quen mặt với em Tóc Đỏ thì ngược lại, chẳng 1 ai biết Tóc Hạt Dẻ là người nào. Chỉ có hơn 20 tấm hình chụp Tóc Hạt Dẻ đi cùng Khánh Nam tới rất nhiều chỗ, nhưng không một tấm hình nào có thể chụp em ý 1 cách chính diện, chỉ là từ đằng sau, và nhìn nghiêng.
Đó là 1 cô bé khá cao và có mái tóc dài màu hạt dẻ.
Một chủ đề nóng.
Học sinh trong trường, và cả những thành viên của Hội học sinh, đều tập trung vào Tóc Hạt Dẻ và Tóc Đỏ. Nhưng họ tò mò về Tóc Hạt Dẻ nhiều hơn. Vì mấy ngày nay, Khánh Nam cũng đang trong tình trạng bị tẩy chay khi lúc nào cũng kè kè Linh Như. Hầu hết mọi người đoán già đoán non, và chắc mẩm rằng, Khánh Nam chỉ giả vờ tốt với Linh Như thôi, chứ người yêu Khánh Nam là Tóc Hạt Dẻ kìa.
- Chết mất thôi! Đúng là miệng lưỡi thế gian. – Linh Như mở cửa bước vào phòng họp, và rõ là nó đang phá lên cười.
- Anh biết thừa ai chụp. Nếu không thì làm gì toàn những bức sau lưng thế cơ chứ. – Khánh Nam đi đằng sau.
Tám thằng đang dí mắt vào cái máy tính vội vàng ngẩng đầu lên.
- Chà, Khánh Nam, em nào thế này? Nhìn đằng sau có vẻ khá là thu hút. Tóc dài thướt tha thế này cơ mà. – Ngọc Hưng suýt xoa.
- Chẳng bù với cái người chẳng có lấy chút ưu điểm nào đang đi cạnh anh cả. – Tuấn Anh bĩu môi.
- Hôm nào dẫn em Tóc Hạt Dẻ đến giới thiệu với anh em đồng chí đi mày. – Khương Duy với vài vết bầm tím trên mặt, vỗ vai Khánh Nam tỏ ra khá là hổ hởi và thì thầm vào tai Khánh Nam: “Thế mà tao cứ tưởng mày thích con bé kia thật cơ. Định chơi nó 1 bài hả? Qủa là không làm tao thất vọng.”
Khánh Nam nhìn Khương Duy bật cười, rồi cũng nói nhỏ chỉ đủ Khương Duy nghe: “Còn mày thì làm tao thất vọng quá!”
- Ý mày là gì?
Khánh Nam tỉnh bơ không trả lời và kéo cái ghế bên cạnh Linh Như, ngồi xuống.
- Chà! Có vẻ anh và Tóc Hạt Dẻ thân thiết quá! Có thể coi là người yêu không nhỉ Khánh Nam? – Tuấn Anh vừa nói vừa liếc nhìn Linh Như.
- Linh Như! Có thể coi Tóc Hạt Dẻ là người yêu anh được không vậy? – Khánh Nam quay sang hỏi Linh Như.
- Cứ cho là thế đi. Đẹp đôi mà!
Hai anh em lại cười phá lên.
Mặt Tuấn Anh trở nên cau có, hình như sự xuất hiện của Tóc Hạt Dẻ cũng chẳng có tác động gì đến Linh Như thì phải.
Viết Quân im lặng kéo từng bức ảnh xuống xem đi xem lại.
- Thế nào? Có nhận xét gì về em Tóc Hạt Dẻ của tao không? – Khánh Nam hỏi Viết Quân đầy vẻ thích thú.
- Tóc đẹp. – Viết Quân gọn lỏn, bàn tay khẽ siết chặt thành ghế, cố giữ cho vẻ mặt mình bình thản hết mức có thể.
- Mà xem ra anh đưa Tóc Hạt Dẻ đi chơi nhiều nơi nhỉ? Chắc bạn ấy xinh lắm thì mới lọt vào mắt anh chứ? – Lê Dũng ngẩng đầu lên từ màn hình – Đến Fantasi này, shop thời trang, siêu thị, CLB, sân golf, công viên, trượt băng… Chậc! Lại còn ăn kem giữa đường giữa chợ thế này nữa… Mà đứa nào post ảnh kiểu này làm đau tim anh em quá! Sao cứ chụp mỗi sau lưng bạn ấy nhỉ?
- Chắc ai đó thấy thương tình cho nhan sắc Linh Như không sánh được với bạn ấy nên làm thế thôi. – Tuấn Anh cười khểnh – Hoặc cũng có thể người ta lo Tóc Hạt Dẻ sẽ bị Night trả thù chẳng hạn. Phải không Linh Như?
- Tiếc quá Tuấn Anh à! – Linh Như thở dài tỏ vẻ thương tình Tuấn Anh – Tôi còn biết tường tận cả mấy đời nhà Tóc Hạt Dẻ ấy chứ.
Nụ cười rạng rỡ của Tuấn Anh hơi ngưng lại.
- Phải không anh Nam?
Khánh Nam gật đầu.
- Nhờ Linh Như mà anh biết Tóc Hạt Dẻ đấy chứ.
“Con bé đó là cái quái gì chứ?” – Tuấn Anh khẽ thì thầm bực tức. Xem chán mấy bức ảnh của Khánh Nam, tất cả lại quay lại ngắm nghía em Tóc Đỏ của Viết Quân. Rõ ràng trong ảnh, mặt em Hồng Nhung Tóc Đỏ rất chi là hớn hở đi bên cạnh 1 tảng băng lạnh cóng ngơ ngơ ngác ngác là Viết Quân. Chà!
- Mày nghĩ gì mà đi tán tỉnh 1 con bé chẳng có gì đặc biệt thế vậy? – Bảo Đông xoa xoa cằm với vài cái râu bé tí tẹo teo.
- Lại còn tội lỗi đầy mình! Chẹp! – Ngọc Hưng chép miệng.
- Ầm ĩ! Lắm chuyện! Vớ vẩn!
Viế
t Quân kết thúc vấn đề trong 3 từ cô đọng rồi đẩy ghế, gập laptop bước ra ngoài.
- Mày đi đâu đấy? – Khương Duy vội hỏi.
- Đi đăng kí tham gia CLB Trà Đạo.
Cạch!
Phụt!
Rầm!
Loảng xoảng!
Những chuỗi âm thanh kì lạ liên tiếp vang lên trong phòng họp của Hội học sinh.
- Này! Nó vừa nói gì vậy? – Đăng Thành hỏi lại cả lũ.
- CLB Trà Đạo! Trà Đạo đấy! – Ngọc Hưng thì thầm.
- Khô ô ô ô….ng! – Tiếng Quốc Trường hét lên hãi hùng – Viết Quân!
Cậu nhảy vội ra khỏi ghế mà ôm lấy cổ Viết Quân.
- Em xin anh! Anh hãy để cho Trà Đạo 1 con đường sống ở Học Viện!
Mấy thằng con trai sực tỉnh cũng vội lao ra giữ chặt lấy Viết Quân.
- Em trai à! Mày điên chưa đủ hay sao mà đòi đi học Trà Đạo.
Viết Quân la hét ầm ầm, giãy giụa trong tay cả lũ.
- Kệ em! Bỏ em ra.
- Trà Đạo! Một trong 4 nền văn hóa trà lớn nhất nhân loại! Niềm tự hào của người Nhật Bản! Mày đừng có phỉ báng nó. – Bảo Đông thở hổn hển giữ chặt Viết Quân.
- Khánh Nam! – Đăng Thành nhìn Khánh Nam cầu cứu – Anh xin chú mày! Nói gì đi chứ! Anh không muốn CLB Trà Đạo đi kiện Hội học sinh giữa lúc này đâu.
- Bỏ ra! Bỏ em ra đi! – Viết Quân vẫn giãy giụa đạp tứ tung.
Quốc Trường thì cứ hét ầm ầm bên tai Viết Quân.
- Trà Đạo không phải là thứ để anh vừa uống vào 1 ngụm đã phun ngay trước mặt người pha nó như hồi trước đâu. Thày giáo sẽ gϊếŧ anh đi mất!
- Kệ anh! Bảo rồi! Bỏ ra đi!
- Khánh Nam! Tao xin mày mà! Nói gì đi chứ! – Khương Duy xuống nước năn nỉ Khánh Nam.
Khánh Nam miễn cưỡng thở dài, rời mắt khỏi màn hình máy tính bước đến bên chỗ Viết Quân.
- Bỏ nó ra đi!
Cả lũ lập tức làm theo.
Viết Quân đứng lên khó chịu phủi phủi quần áo! Khánh Nam nhìn thằng bạn 1 lúc rồi mới nói tiếp.
- Tao sẽ ủng hộ mày 1 bộ dụng cụ pha trà! Thế nhé!
- Cảm ơn mày!
Viết Quân vỗ vai Khánh Nam, nhân tiện siết chặt 1 cái.
- Mày… mày… Mày bị điên à? – Khương Duy gào toáng lên.
- Thì mày vẫn đang nghĩ tao điên là gì?
- Khánh Nam! Ra ngoài em bảo. – Linh Như lên tiếng chặn ngang cuộc đối đầu chuẩn bị xảy ra.
*
* *
Sân thượng lúc nào cũng lộng gió. Và bầu trời cũng chẳng có vẻ gì là đã sang xuân. Khác chăng, là thỉnh thoảng có những cơn mưa phùn nhè nhẹ…
- Anh đừng tỏ thái độ với Viết Quân và Khương Duy nữa. Em không thích thế đâu. Mặt anh Duy có mấy vết bầm. Là do anh làm phải không? – Nó nhìn thằng vào mắt anh trai.
- Anh cũng không thích cách chúng nó nhìn nhận mọi chuyện. – Khánh Nam tỏ vẻ bực tức khó chịu – Chiều qua Khương Duy hẹn anh ở lại, sau đó nó nói nọ nói kia…
- Và anh đã đấm anh ấy?
- Đấm cho đỡ bực. – Khánh Nam lộ rõ bản chất hung hăng.
- Khánh Nam! – Linh Như gắt lên – Mọi chuyện là do em chứ không phải do các anh ấy.
- Em sai rồi. Mọi chuyện là do 2 đứa nó chứ không phải do em. – Khánh Nam cũng quát lên – Anh không chấp nhận được cái kiểu suy nghĩ ngu xuẩn của chúng nó. Còn 1 cái tát của thằng Quân với em, anh chưa xử đâu. Mà hôm qua anh đấm thằng Duy vậy còn nhẹ đấy. Chưa cho gãy tay chân hay mấy đốt xương sườn là may lắm rồi… Em còn trách anh à? Hừ!
- Khánh Nam! Viết Quân và Khương Duy đã giúp anh rất nhiều. Ít ra trong suốt quãng thời gian khó khăn của anh hồi nhỏ, anh đã có hai anh ấy ở bên. Em không muốn vì em mà tình bạn của các anh trở thành thế này. Xét ở 1 khía cạnh nào đấy, hai anh ấy là ân nhân của em.
- Linh Như! Em không cần tự trách mình.
- Khánh Nam! Nhưng mà… các anh đã chơi với nhau 10 năm rồi. Em không muốn…
- Thôi nào. Chỉ là anh không chấp nhận việc ngày nào cũng chứng kiến cảnh em bị xúc phạm nhiều như thế. Có thể em thì chịu được, nhưng anh là anh trai, và chỉ biết đứng im mà nhìn. Anh cảm thấy mình vô dụng lắm.
- Khánh Nam! – Linh Như dịu giọng xuống – Đây chỉ là 1 trò chơi thôi mà. Rồi em sẽ kết thúc nó. Khánh Nam!
- Là bao lâu? Đôi khi anh không hiểu nổi em nghĩ gì nữa.
- Em… anh biết đấy, em không thể nói với mọi người từ đâu mà có đoạn ghi âm đó. Nếu biết lý do, người khổ sở nhất sẽ là Phương Linh. Còn nữa… người mà Việt Thế yêu… chúng ta còn chưa thể nào kéo chị ấy tránh xa Night nữa… Cứ tạm thời 1 thời gian thế này thôi…
- Anh hỏi em sẽ là bao lâu mà. Khả năng chịu đựng của anh có hạn. Nếu tất cả cứ không chịu cho em cơ hội giải thích mà suốt ngày chỉ biết chỉ trích em thế này, anh sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.
- Khánh Nam!
- Em không được cãi lời anh.
- Không… ý em là Viết Quân cơ… Anh ấy đang ở kia…
Khánh Nam giật mình nhìn xuống lối đi dẫn ra canteen. Viết Quân đang ở đó, và điểm đặc biệt, chính là việc Viết Quân đang ôm Hoài Trang.
- Có vẻ Viết Quân định bắt cá những mấy tay thì phải. Hồng Nhung rồi Hoài Trang. Còn ai nữa đây? – Vẻ mặt Linh Như không để lộ dù 1 chút cảm xúc.
- Em đang bực mình với nó đấy à? – Khánh Nam lại cất tiếng cười khùng khục đáng ghét.
- Không! Em chỉ thấy lạ về những hành động khó hiểu của anh ấy mấy hôm nay.
- Đến anh còn không hiểu nữa là em. – Khánh Nam vẫn nhìn chằm chằm về phía thằng bạn thân – Cũng phải thôi. Vốn dĩ em chẳng sâu đậm gì với nó, qua chuyện lần này, em lại càng mất cảm tình với nó. Thế nên việc em có thể quên nó là chuyện rất đỗi dễ làm. Nhưng nó thì khác. Nó không phải 1 thằng hời hợt. Nhưng nó là 1 đứa nguy hiểm.
- Nguy hiểm? – Linh Như ngạc nhiên nhìn sang Khánh Nam.
- Phải! – Khánh Nam đút tay vào túi quần, vẫn quan sát Viết Quân – Em không băn khoăn tại sao anh luôn luôn để Viết Quân dành phần lớn thời gian đi cùng Khương Duy hoặc là chơi cùng Khương Duy à?
- À… em cũng không để ý lắm.
- Phải nói rằng, nhờ có Khương Duy mà mới có 1 thằng Viết Quân điên điên khùng khùng, không ra trẻ con mà cũng chẳng phải người lớn. Anh đã cố tình để nó ở với Khương Duy thật nhiều, vì tính cách Khương Duy có thể áp chế nó. Thường thì khi nhìn vào, mọi người đều nói anh là đứa nguy hiểm nhất nhóm mình, còn Viết Quân là đứa đơn giản nhất, cả trong lời nói và việc làm. Nhưng ngược lại. Nó mới chính là đứa nguy hiểm nhất. Chẳng qua chỉ là 11 năm nay, nó ở cùng Khương Duy nhiều, tính cách của nó cũng phần nào chịu ảnh hưởng từ lối suy nghĩ của Khương Duy. Vả lại, cũng không có việc gì khiến cho nó phải suy nghĩ. Tất cả anh đều đảm nhiệm. Chỉ đến khi nó nghe được đoạn ghi âm của em, em có thể hiểu là nó đã tỉnh giấc. Viết Quân là 1 thằng thâm hiểm và khó đoán. Nếu như em làm tổn thương nó 1, nó sẽ trả lại em gấp trăm. Và nếu như nó làm tổn thương em 1, nó sẽ bù đắp cho em cả triệu lần. Hành động của nó trước giờ anh vẫn luôn giải thích được. Chỉ đến khi đoạn ghi âm đó được tung ra. Tất cả những gì nên làm, là xuôi theo nó, nếu mình ngăn cản, khéo nó sẽ hạ luôn cả mình để đạt được mục đích. Nhưng anh có thể chắc 1 điều, nó yêu em, và chỉ coi Hồng Nhung hay Hoài Trang là những trò giải trí. Và cũng có thể, họ là 1 quân cờ trong bàn cờ của nó.
- Anh nói khó hiểu quá. – Linh Như lắc lắc đầu – Em chẳng hiểu gì cả.
- Tất nhiên em sẽ chẳng hiểu. Em chỉ cần đề phòng và cảnh giác với nó là được.
*
* *
- Em đừng hiểu lầm, giữa anh và con bé Hồng Nhung đó chẳng có gì cả. Anh thích em cơ mà.
Viết Quân ôm nhẹ lấy Hoài Trang như dỗ dành. Ai mà biết, đằng sau vẻ mặt và lời nói kia ẩn chứa điều gì cơ chứ!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
- Chương 47