- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
- Chương 43
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
Chương 43
Ba và Khánh Nam đã bay sang Mĩ sáng nay. Đích đến là nhà Wilson. Linh Như không xin đi theo, không phải vì nó không muốn, không nhớ gia đình, mà vì nó chưa thể đối diện với câu hỏi: “Sẽ chọn gia đình nào?”
Nghĩ đến việc tới trường mà phải ngồi 1 mình tự nhiên thấy buồn quá. À… nhưng cũng không hẳn thế…
Sáng nay mọi người vẫn ầm ĩ về cuộc thi hôm qua, có vẻ đây là một chủ đề nóng hổi thì phải. Và tất nhiên, chẳng ai bỏ qua 2 ngôi sao sáng rực của cuộc thi: Việt Thế và Linh Như. Điều này làm Viết Quân hết sức khó chịu. Nhưng theo
lời Ngọc Hưng thì phải… “nhịn”.
Nhưng cái bản mặt đáng ghét của Việt Thế thì cứ nhởn nhơ trước thái độ của Viết Quân. Việt Thế vốn là một người khá ít nói ở lớp, nên đâm ra việc nổi bật trên sân khấu như thế lại khiến cậu được chú ý rất nhiều. Thực ra, nếu không phải vì muốn nói chuyện với Linh Như thì Việt Thế cũng chẳng cần phải tự tô điểm cho mình như vậy. Mệt lắm. Hơn nữa cái con cáo kia cứ tra hỏi cậu cả tối qua, Việt Tú cũng hùa vào nữa.
- Việt Thế, đừng nói với tôi cậu thích con bé Linh Như đấy nhé.
- Nếu thật thế thì sao? Có liên quan đến cậu không? Giờ tôi thích ai cũng phải xin phép cậu à?
Hoài Trang biết thừa rằng trong mắt Việt Thế, Hoài Trang chẳng là cái quái gì cả. Nhưng Hoài Trang cũng không bao giờ dám “lớn tiếng” với Việt Thế. Đơn giản chỉ vì, Việt Thế là một người anh em cực kì quan trọng của Việt Tú, không ai được động vào Việt Thế, kể cả Hoài Trang.
Viết Quân vẫn hậm hực với Việt Thế. Không ngờ cái thằng tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà cuối cùng lại có vẻ đáng lo. Nghĩ lại hôm qua vẫn thấy tức. Hắn ngồi xị mặt nhìn Việt Thế và Linh Như vừa cùng nhau bước vào lớp, chắc hai người gặp nhau dưới lán xe.(Hồi nãy do bị Hoài Trang lôi đi nên Viết Quân không đứng đợi Linh Như được. Vậy mà cái thằng vô duyên kia đã kịp bắt cơ hội chen ngang). Như để đổ thêm dầu vào lửa, cái lũ con gái trong lớp lại còn xầm xì ra vào chuyện Việt Thế và Linh Như có gì đó với nhau chứ. “Còn lâu nhé! Viết Quân ta đây còn sờ sờ thế này cơ mà.”
- Tối nay anh em mình có nên đến thăm hỏi sức khỏe ông ta một câu không nhỉ?
- Anh đến khéo thầy còn ốm thêm đấy.
Đấy là một đoạn hội thoại giữa Việt Thế và Linh Như mà Viết Quân đã nghe được khi hai người đi qua bàn hắn. Hừ! “Anh em mình”! Thân mật gớm.
Khương Duy ngồi nhìn chằm chằm Viết Quân từ đằng sau. Và bây giờ cậu cũng đã ngộ ra một sự thật: “Hoài Trang dai như đỉa”.
Viết Quân vẫn hậm hực “vểnh tai” lên nghe lén những gì Việt Thế và Linh Như đang nói ở cuối lớp(bàn Việt Thế và bàn Linh Như ngang nhau), hắn quyết định đi xuống dưới đó ngay khi Linh Như bước ra khỏi lớp để gặp Mai Chi.
Khá nhanh nhạy, có khi còn hơn Khánh Nam, Việt Thế nhận ngay ra nguy cơ mình phải đối mặt và nhanh chóng tỏ ra “đon đả” với Viết Quân.
- Khánh Nam đi có lâu không? Bao giờ về?
- Khoảng 3, 4 ngày gì đấy. Mà cậu…
- Chà! – Việt Thế vờ như không để ý đến việc Viết Quân đang nói dở – Hay là tôi nhờ cậu và Khương Duy nhỉ? Dù sao mấy người cùng là bạn thân.
- Nhờ gì cơ?
- Linh Như ấy mà, cậu nghĩ sao khi tôi thích Linh Như?
Câu hỏi thẳng thắn của Việt Thế làm cho Viết Quân shock.
- Việt Thế, cậu có….
- Vậy nhé, hai cậu giúp tôi nhé! – Việt Thế tỏ ra khá là vui vẻ.
- Tôi kh…
Một lần nữa cố gắng của Viết Quân lại bị Việt Thế chặn lại.
- Hay là sáng nay tôi xin cô ngồi cạnh Linh Như nhỉ? Dù sao thì Khánh Nam cũng nghỉ mấy ngày cơ mà.
Viết Quân toan định nói tiếp nhưng Việt Thế cứ liên tục cướp lời hắn hết lần này đến lần khác, huyên thuyên đủ chuyện cho đến khi trống báo vào lớp và hắn bất đắc dĩ phải về chỗ với tâm trạng tồi tệ.
Linh Như thoáng nhìn thấy vẻ cau có của Viết Quân và sự hả hê của Việt Thế, nó đoán ngay ra sự việc.
- Anh lại trêu Viết Quân nữa à?
- Ừ. – Việt Thế tỏ ra thích thú – Kể ra có thằng bạn như nó, khi nào buồn mang ra nói chuyện 1 tí cũng giải tỏa được bao nhiêu.
- Anh nói cái gì mà vẻ mặt anh ấy khó coi vậy?
- Em biết đấy, lý do duy nhất từ trước đến nay khiến Viết Quân có thể nổi giận chỉ có mình em thôi mà. Anh chỉ bảo nó rằng nó thấy thế nào khi anh thích em, thế là mặt nó cứ từ từ biến thành mặt con gà trống.
Việt Thế đang nói dở thì cô chủ nhiệm bước vào. Viết Quân tiếp tục quay xuống nhìn Việt Thế. Và ngay khi Việt Thế có xu hướng định giơ tay lên thì hắn vội vàng đứng bật dậy nhanh đến nỗi Khương Duy nghi ngờ khả năng nhận biết ánh sáng của mắt mình.
Việt Thế đưa tay lên mặt xem cái mụn mới nặn hồi sáng có còn chảy máu không và nhìn Viết Quân 1 cách chăm chú: “Sao tự nhiên nó giật đùng đùng vậy nhỉ?”
- Em thưa cô hôm nay Khánh Nam nghỉ, cô cho em chuyển xuống bàn cuối được không ạ?
À, ra đấy là lý do. Việt Thế cố gắng nhớ lại xem hành động của mình có tí nào giống giơ tay không. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm nữa mà phải cố gắng nín cười vì cái vẻ mặt đắc thắng 1 cách trẻ con của Viết Quân khi xách cái balo xuống chỗ Linh Như, và đặc biệt là ánh mắt tức giận của con cáo kia.
Linh Như đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì thế nó giật thót khi tự nhiên có tiếng động bên cạnh mình.
Nhìn sang.
- Hì!
Gãi đầu tự hỏi: “Cái con người này ở đâu chui ra vậy?”
Nó nhìn Viết Quân thêm 1 lúc nữa rồi nhìn lên chỗ Hoài Trang, cả lớp vẫn chưa thôi “Ồ” với “À”.
Tiếp tục quay sang nhìn Viết Quân, rồi lại nhìn lên chỗ Hoài Trang.
- Hệ thống thần kinh định vị của anh có vấn đề à? Hay trí nhớ tổn thương sau khi bị Khánh Nam đạp cho 1 phát bay khỏi giường hôm kia? – Nó vừa nói vừa đưa mắt nhìn lên chỗ trống cạnh Hoài Trang ngơ ngác.
- Mọi thứ vẫn tốt và hoạt động bình thường, trừ dây thần kinh cảm giác. – Hắn tỉnh bơ lấy vở ra.
- Khương Duy này – Linh Như đưa tay kéo áo Khương Duy rồi chỉ chỉ trỏ trỏ sang Viết Quân.
- Ừ? – Khương Duy quay lại với một nỗ lực không nhỏ để giữ bộ mặt nghiêm túc.
- Sao anh ấy lại ở đây?
- Không nghe giảng là vấn đề lớn nhất của em lúc này đấy.
Đấy, trở về chỗ quen thuộc thoải mái thế này cơ mà. Ít ra thì không bị ai nhắc: “Sao anh không lấy sách ra?/ Sao anh không lấy vở ra?/ Anh không nghe giảng à?/ Thầy bảo làm bài vào vở kìa!…etc… hoặc là có hôm nào quên sách(ví dụ như hôm nay) thì có thể xem chung với người ngồi cạnh thay vì quay xuống bàn dưới giật phắt lấy quyển sách của Khương Duy rồi cuối tiết lại bị Minh Phương nện. Ôi! Thoải mái! Thoải mái!
- Anh có thôi việc lục lọi cặp của em không thì bảo?
- Anh lấy sách chứ có lục đâu? Đấy nhá, còn tốt bụng lấy hộ quyển vở với cái bút nữa nhá. Lợi quá còn gì?
- “Lợi thì có lợi nhưng răng chẳng còn”.
Chắc do đang trong giờ Văn nên Việt Thế “tức cảnh sinh tình”, ngâm nga câu ca dao xưa một cách đầy xúc động. Nhưng Viết Quân cũng chẳng để tâm làm gì cho mệt. “Ta thắng rồi nhé! Hà hà!”
= = = = = = = = = = =
Hồi đầu thấy Viết Quân ngoan ngoãn ngồi yên cạnh Hoài Trang, nó cứ nghĩ hắn bỏ được thói quen cựa quậy liên tục trong giờ rồi cơ, hóa ra cũng chẳng hơn gì trước cả.
- Ô, bút chì mới à? Anh ghét màu này, sao không mấy màu đen ý?
- Không liên quan đến anh.
- Mà hết ngòi rồi này, đưa anh thay ngòi cho.
Và để thay được 1 cái ngòi bút chì cho Linh Như, Viết Quân đã không ngần ngại mà… bẻ gãy gần như nửa hộp ngòi.
- Anh nhìn lại sản phẩm của mình đi.
- Anh có biết đâu? Tại nó cứ gãy ý chứ.
- Không biết thay thì nói luôn, bày đặt.
- Thước kẻ cũng mới à? Có vẻ cứng cáp đấy.
Tạch!
- Viết Quân! – Nó gắt lên nhìn cái thước kẻ đã gãy đôi trong tay hắn.
- Anh có định bẻ đâu? Là nó tự gãy mà. Chậc! Nhìn chắc chắn thế này mà… – Hắn tặc lưỡi.
Viết Quân tự cho mình cái quyền lục tung đống sách vở của Linh Như lên xem có cái gì… mới mẻ.
- Con này là con chó hay con mèo vậy? – Hắn rút được cái hộp bút của nó ra và nhìn chằm chằm vào bức ảnh dán bên ngoài.
- Là bò đấy.
- Bò à? – Viết Quân dường như không để ý đến giọng điệu “bất thường” của Linh Như cho lắm nên vẫn tập trung phân tích xem cái hình kia là con gì – Lạ nhỉ? Bò gì mà nhìn lạ nhỉ?
Có vẻ như chỉ có chuyển xuống ngồi cạnh Linh Như cũng chẳng làm cho Hoài Trang buông tha Viết Quân được. Đã bắt đầu giờ nghỉ trưa, Viết Quân vội vàng chụp tay Linh Như định kéo đi nhanh chóng nhưng cũng chẳng thoát được Hoài Trang.
- Anh Quân!
“Không kịp rồi!” – Viết Quân lẩm bẩm.
Linh Như đã chán phải nhìn cái màn co kéo này của Hoài Trang lắm rồi, và thực ra thì… thấy… tủi thân sao ý. Vậy nên nó nhân cơ hội hất tay Viết Quân ra và đi xuống canteen… 1 mình. Việt Thế cũng bước đi đằng sau như trêu ngươi Viết Quân.
- Khương Duy, mày có thể gỡ Hoài Trang ra khỏi tao được không? – Viết Quân bực tức quát lên làm cho tất cả những ai còn ở lại trong lớp đều chú ý, vì thế, tất nhiên, mặt Hoài Trang đỏ bừng vì xấu hổ. Nói gì đến Hoài Trang, ngay cả Khương Duy còn xấu hổ thay cho em họ nữa là.
Ngay khi bàn tay Hoài Trang vừa nới lỏng ra một chút, Viết Quân đã bỏ đi một cách phũ phàng. Chứ sao, không nhanh chân là cái thằng vô duyên kia nó lại nẫng tay trên mất. Nhưng trái với suy nghĩ của Viết Quân, Việt Thế đang ngồi với mấy thằng bé lớp 10 cùng trong đội bóng đá. Thế thì Linh Như đâu nhỉ? Hắn đã sục sạo khắp trường tìm kiếm nhưng trở thành công cốc, cho đến khi Hội học sinh có lệnh họp thì hắn mới thấy mặt nó.
- Em đã ở đâu vậy?
- Ở chỗ Bảo Đông và Ngọc Hưng.
Viết Quân quắc mắt lên nhìn sang Bảo Đông.
- Biết đâu? Đang ngồi trên cây thì tự nhiên nó từ đâu chui ra rồi đòi trèo lên ngồi cùng bọn anh chứ. – Bảo Đông trả lời.
Ngọc Hưng khẽ lắc đầu nhìn Viết Quân ngán ngẩm.
- Chú em cứ cái tình trạng này thì thất bại thảm hại đấy. Lúc đấy thì tội lỗi cứ đổ lên đầu Khương Duy nhá!
Tuấn Anh vẫn đang hứng thú tâng cầu liên tục trong phòng.
- Mày có tâng mãi cũng chẳng ăn được anh đâu.
Đăng Thành chộp lấy quả cầu ngay trước mũi Tuấn Anh.
- Tao xin! Vào vấn đề chính đi.
Hiếm khi cả lũ nghiêm túc quây quần ngồi lại cái bàn thế này.
- Vấn đề gì đây? – Viết Quân nhún vai.
- Thử giọng chứ sao.
Thử giọng tức là Viết Quân và Linh Như sẽ phải xướng lên một vài câu hát ngẫu hứng nào đấy để đánh giá xem tài năng của mình đến đâu. Viết Quân thì không vấn đề gì(dù sao thì hồi nhỏ hắn cũng từng là ca sĩ nhí nổi tiếng của Hàn Quốc). Nhưng Linh Như thì khác.
- Cậu hát hay là con vịt kêu vậy? Chẳng ra đọc mà cũng chẳng ra… – Lê Dũng ngừng câu nói đột ngột, tỏ vẻ ngậm ngùi.
- Giọng tôi trời sinh đã thế. Ngay từ đầu đã bảo không có tài năng gì rồi, thế mà cứ bắt đi thi. Dở hơi.
Tuấn Anh hơi nhăn trán.
- Cậu hát tuy dở nhưng cũng không… tệ lắm. Vậy chắc là phải trông chờ vào tài đánh đàn của anh Quân thôi. Với lại để anh ấy hát nhiều hơn cậu cũng được mà. Thêm vào đó, tôi sẽ chú ý đến trang phục và phong cách cho hai người để ăn điểm.
- Nói cứ như chuyên gia ấy.
- Hơ, thì em mà.
Tuấn Anh vênh mặt lên và lôi Linh Như ra
khỏi ghế. Cậu bắt đầu đi quanh nó và nhìn theo kiểu dò xét, tay vẫn đang vung vẩy cái thước dây. Cậu lẩm bẩm.
- Chiều cao 1m68, thân hình đẹp, ngoại hình tạm… vòng 1… ừm… Vòng 1 của cậu bao nhiêu vậy Linh Như? – Tuấn Anh đột ngột ngẩng đầu lên hỏi và cũng không quên đưa cái thước lên ước lượng.
- Thôi ngay cái kiểu nhìn của cậu đi Tuấn Anh. – Linh Như quát lên, mặt đỏ lựng.
- Hỏi mỗi cái vòng 1, có gì đâu mà…
- Cậu còn dám nói à? Tôi còn chưa tính đến cái váy khiêu vũ hôm trước đâu.
- Không nói thì thôi, gì mà nóng thế. – Tuấn Anh làu bàu rồi tiu nghỉu đi về chỗ ngồi – Mà tôi nói trước, hai người chọn bài nào có thể ăn mặc… tự do, tôn vẻ ngoài lên 1 tí.
- Không biết! Anh Ngọc Hưng chọn bài “Khúc yêu thương” rồi.
- Thảo nào hồi nãy thấy hát đoạn đầu bài đấy. Nhưng mà cái bài đấy hát về học sinh nên ăn mặc không được… mát mẻ cho lắm nhỉ? – Tuấn Anh lại nghĩ ngợi.
- Cậu lại muốn gì đây? – Linh Như hầm hè – Lại định bắt tôi mặc 1 bộ như hôm trước à?
- Có gì đâu? – Tuấn Anh tỉnh bơ – Chân cậu đẹp thế còn gì, người cũng chuẩn nữa, cậu phải biết là hôm đấy ối thằng trường mình chết vì cậu.
- Thôi đi! Tuấn Anh. – Nó quát lên 1 lần nữa.
- Rồi rồi, biết rồi.
Tập trung quanh bàn như là hội thảo gì đó quan trọng lắm, thế mà rốt cục cũng chẳng đưa ý tưởng đi được bao xa. Vì thế quyết định cuối cùng là kéo nhau sang phòng nhạc cụ… thực hành luôn. Vậy là có thể yên tâm về phần này đôi chút. Ít ra thì khả năng đánh đàn và hát của Viết Quân có thể đỡ được năng khiếu cho Linh Như. Đáng lo bây giờ là chuẩn bị trang phục sao cho hợp và cách biểu diễn sao cho tự nhiên.
= = = = = = = = = = = =
Linh Như cũng chẳng hiểu Khánh Nam nghĩ gì khi mà cứ liên tục gọi Việt Thế là “cái thằng hỗn láo” nhưng lại đặt toàn bộ “niềm tin” vào Việt Thế nữa.
- Nó bảo anh là em mà mất sợi tóc nào thì nó cạo đầu anh đi đấy! – Việt Thế tỏ vẻ chán nản – Anh cũng khuyên nó là cứ sang Mĩ đặt mấy con dao sắc sắc về mà cạo, tiện thể chuẩn bị luôn cỗ quan tài nào tốt tốt dự phòng, kẻo nó vừa đưa dao lên đầu anh thì đã có người dí súng vào trán nó ý chứ.
- Suy đi tính lại thì em cũng chẳng hiểu hai anh làm sao mà không thể làm bạn thân nữa. Có mỗi cái lý do đấy mà cũng… – Linh Như kéo dài từ “cũng”.
- Cũng không hẳn đâu. Nhưng… bọn anh… ừm… em cũng có thể hiểu là 2 đứa bọn anh ở 2 phía bất lợi cho 1 tình bạn mà. – Việt Thế tỏ vẻ khó diễn đạt – Với lại nếu anh chơi thân với Khánh Nam, anh dám cá là anh sẽ thân với 2 thằng kia. Mà anh thì… sẽ không tử tế như Khánh Nam nếu trong tay có hai “đứa bé” đáng yêu thế đâu. Nhất là Viết Quân. – Tự nhiên cậu bật cười một mình, có lẽ là đang nhớ về một chuyện gì đấy.
- Linh Như!
Một giọng con trai hét lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Linh Như và Việt Thế.
- Vừa nhắc đã thấy đến. – Việt Thế khẽ mỉm cười – Nó sẽ đưa em về à?
- Ừm… Khánh Nam giao nhiệm vụ. Thật là vớ vẩn. Em chẳng nghĩ sẽ có ai làm gì em trên đường về nhà đâu. Chẳng qua chỉ là tạo cơ hội thôi. – Linh Như làu bàu.
Nó đứng lên đi về phía Viết Quân. Chắc hắn vừa tập bóng chuyền với đội xong nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Anh có thể nghỉ ngơi 1 lúc mà. – Nó đề nghị.
Viết Quân liếc mắt nhìn Việt Thế giờ đây đang chạy ra sân bóng đá rồi mới chịu gật đầu và ngồi xuống.
= = = = = = = = = = =
Người ta cũng chỉ cấm đi xe đạp dàn hàng 3 thôi nên ta có thể dàn hàng 4 hay hàng 5, hàng 6 gì đấy tùy ý, miễn là không trùng con số 3. Ấy thế mà Viết Quân hôm nay tỏ ra rành về luật lắm, chỉ cho xe chạy hàng 2 thôi, bất kể những con kì đà mang mã số từ 3 trở lên sẽ bị out ngay lập tức. Nhưng dù sao thì hắn cũng ghét việc vừa đi vừa nói chuyện thế này, còi xe cứ tít tít, điếc tai lắm. Mà không nói thì… Vậy nên khi vừa rẽ vào một đoạn đường yên tĩnh, hắn lên tiếng ngay, nhưng giọng thì cũng có vẻ trầm trầm như con đường.
- Anh chưa thấy em đeo sợi dây… anh tặng…
- Sợi dây?
- Ừ.
- À… em… – Linh Như ấp úng – chẳng qua là…
- Sinh nhật Khương Duy em đeo nhé. – Viết Quân đề nghị.
- Sinh nhật Khương Duy?
- Ừ – hắn gật đầu dù nó chẳng nhìn sang – Nếu em… đeo nó thì coi như đồng ý, còn nếu không… em hiểu mà. – Hắn khó khăn khi nói tiếp vế sau và cố lẩm bẩm nốt câu cuối – Tất nhiên anh chẳng hi vọng rơi vào trường hợp sau.
Căn nhà to lớn cuối cùng chỉ có mình nó. Chẳng nhẽ qua kia ở với bà nội? Mặc dù bà luôn hất mọi cố gắng của nó đi.
Có vẻ thích nghi với không khí ồn ã trong một căn nhà nhanh hơn là sự yên tĩnh bao trùm. Tất nhiên. Tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng ấm áp mà. Hồi đầu khi mới về Việt Nam, nó cũng từng rất vất vả để làm quen với 4 bức tường vắng lặng. Mãi rồi cũng quen, thế mà khi chuyển về đây sống thì thích nghi nhanh lắm. Rồi hôm nay lại ở 1 mình. Thật là buồn chán. Đi ra đi vào, đi vào đi ra. Ba mẹ anh Tuấn Vũ mới về, lâu lâu nhà người ta mới được quây quần đông đủ nên nó chẳng muốn làm phiền anh ấy. Còn Phương Linh thì… Thật là nan giải khi sắp tới sẽ phải trả lời câu hỏi là chọn Phương Linh hay… Viết Quân. Chọn bạn thân hay người bạn thân… thích. Dùng từ “thích” vì Khánh Nam bảo chưa thể kết luận là “yêu”.
Lâu lâu rồi cũng chẳng kiểm tra mail nữa. Bận tối mắt tối mũi với cái kế hoạch mở rộng kinh doanh. Nhưng dù sao thì cũng chẳng có nhiều thư mới cho lắm. Một vài tin rác, một vài tin quảng cáo, một vài tin kết bạn, và cuối cùng là một tin của Viết Quân. Ngày gửi lâu lắm rồi. Chắc cũng khoảng 3 tuần trước. Nó lướt qua nội dung thư và chợt mỉm cười. Hình như hôm đó nó đổi số điện thoại mà chưa cho Viết Quân biết nên hắn mới gửi email thế này thì phải. Có vẻ những tin nhắn tử tế nhất mà Viết Quân có thể gửi chỉ là trích trong bài “If one day…”
“If one day…
You want to run away,
Don’t be afraid to call me.
I don’t promise to ask you stop…
but I can run with you…”
Hình như được gửi sau hôm nó có ý định… tự tử. Có vẻ như chuyện của hai đứa nó cứ dần dần đi vào những vần thơ của “If one day…”. Nó nghĩ được như thế nhưng lại không nhớ được hết những câu còn lại của bài thơ này. Có thể báo trước một điều gì chăng?
Kể ra lời đề nghị của Viết Quân cũng… có lý. Về việc đeo sợi dây ấy mà. Linh Như nằm dài ra giường, đưa tay mân mê cái mặt dây chuyền trên cổ… con gấu bông. Có nên đeo không nhỉ? Kể ra thì… thực ra thì… đeo hay không đeo có gì khác nhau? Cái kết của cả hai đứa… làm gì thay đổi được? Quả là khó hiểu thật. Nhưng nó có nên thành thực hơn với bản thân mình 1 chút không? Không nhìn vào cái kết ấy nữa… mà nhìn vào chính tình cảm của mình… Vậy thì nó có nên đeo không? Và không biết vô tình hay hữu ý… bàn tay nó tự nhiên tháo cái mắc ở sợi dây rồi… đưa lên cổ mình.
*
* *
Chiều nay ba và Khánh Nam từ Mĩ về. Và tối nay thì là sinh nhật Khương Duy. Mọi chuyện vẫn ổn cả. Còn bây giờ thì Linh Như đang có hẹn với Phương Linh trong khi Viết Quân và Khương Duy đã bị Hoài Trang lôi tuốt đi ngay sau giờ học.
- Sẽ không sao chứ? – Việt Thế lo lắng hỏi.
- Không sao thật mà, em chỉ đi ăn với Phương Linh thôi, với lại tối nay đã tổ chức sinh nhật rồi, không sao thật đấy, Khánh Nam cũng sẽ về mà.
- Ừ…
Việt Thế đứng nhìn theo Linh Như một lúc rồi mới quay lại sân bóng đá. Cậu cảm thấy rất lo lắng. Hoài Trang đã cố tình đưa Viết Quân và Khương Duy về trước. Rõ ràng… Như không yên tâm, cậu lục lọi cái balo tìm điện thoại và gọi cho Linh Như.
- Em sẽ ở quán nào?
-
- Ừ, anh biết.
= = = = = = = = = = = =
Quán Bằng Lăng có vẻ rất ngon, phải nói là ngon tuyệt về các món bánh của nó. Như bánh tôm, bánh bột lọc, bánh giò, bánh xèo … Nhưng vấn đề ở chỗ bà chủ quán khó tính quá, mà chỗ này cũng chẳng yên tĩnh mấy, ngay sát đường ầm ĩ lắm. Vì vậy nên hai đứa ít khi ăn ở đây. Chẳng hiểu sao hôm nay Phương Linh lại hẹn ở đây nữa, mà lạ là lại nhắn tin chứ. Có thể là do thấy lớp nó phải ở lại điền phiếu thăm dò lâu quá, Phương Linh đã đi lòng vòng trước và dừng lại ở quán này, sau đó nhắn tin lại.
Quán này gọi là Bằng Lăng vì nấp sau hai cây Bằng Lăng xum xuê ở hai bên, đâm ra nhìn cũng… kín đáo. Quán cũng khá rộng, nơi ăn uống chia làm 2 phòng, thông vào phía trong với nhau bởi một cửa nhỏ(mà tất nhiên chẳng bao giờ cửa này đóng) và một cửa sổ tuy có rèm nhưng cũng chẳng bao giờ buông xuống. Thường thì Phương Linh thích ngồi bên ngoài hơn, thế mà hôm nay chẳng thấy ngồi ở ngoài này, chắc là bên trong rồi. Mà hôm nay quán có vẻ ít khách, bằng chứng là bên ngoài có ai đâu cơ chứ. Linh Như bắt đầu có linh cảm không tốt. Tại sao cửa thông giữa hai phòng lại mở hé? Tại sao rèm cửa lại buông kín thế kia? Và tại sao… không khí lại yên ắng thế này?
- Chào princess. Người cậu muốn tìm đang ở đây.
Cánh cửa đột nhiên được mở rộng để cho Linh Như bước vào và có thể nhìn thấy Phương Linh đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Như hiểu ra mọi chuyện, nó bình tĩnh nhìn lên thủ lĩnh của hội.
- Tôi hi vọng các cậu không phủ nhận việc mình là thành viên của Night?
- Tất nhiên rồi! Đó là một niềm tự hào cơ mà. Quả không hổ danh princess của học viện, cậu nhanh nhạy đấy. – Đứa con gái đứng đầu nhếch mép trả lời.
- Thế tóm lại mấy người muốn tôi làm gì mới thả Phương Linh đây?
- Một việc không hề khó, princess ạ! – Đứa lùn nhất hội tiến lên phía Linh Như – Tôi thích cách làm việc của cậu.
- Nhưng tôi không hề ưa thủ đoạn của các cậu. Vào vấn đề chính đi.
5 phút sau…
- Cảm ơn tinh thần hợp tác của cậu.
- Giờ thì thả bạn tôi được chưa đây? – Linh Như mím môi lại nhìn xuống chỗ Phương Linh.
- Thứ nhất – đứa con gái đứng đầu lên tiếng – thứ nhất, chúng tôi đã đưa bạn thân cậu đi thì sẽ có trách nhiệm đưa nó về an toàn, đảm bảo không có lấy một vết xước.
- Thứ hai?
- Thứ hai – cô ta lại nhếch mép và liếc nhìn đồng bọn – Chúng tôi muốn chào hỏi cậu cho đàng hoàng. Nào, chị em!
Phương Linh được đưa đi ngay lập tức, hội những đứa còn lại cũng từ từ bước lại gần nó. Màn chào hỏi bắt đầu bằng những cú đấm liên tục vào bụng cho đến khi nó khụy xuống, sau đó là thử mùi vị của các loại gót giày trên 5 phân. Tất cả chỉ đánh vào lưng và bụng. Nó không chống cự, và cũng biết mình không chống cự nổi.
- Đây là cái giá khi không biết thân biết phận mà dám đối đầu với đại tỉ đấy, con ranh!
Nó cắn chặt môi và cố nín thở chịu đựng. Điều duy nhất nó có thể làm là ôm chặt lấy đầu mình, nhưng có lẽ cũng chẳng cần thiết.
- Chúng mày đừng đánh vào mặt nó nhá, dễ gây chú ý lắm.
Bằng một nỗ lực vô ích, nó cố gắng tìm cái điện thoại, nhưng không kịp.
- A, định cầu cứu ai à? Hai hoàng tử của mày đang được đại tỉ tiếp đãi cẩn thân rồi.
Chiếc di động bị ném mạnh vào tường.
- Cố mà chịu đi cưng, cho đến khi tổ chức sinh nhật anh Duy, chị sẽ thả cưng ra.
- Từ khi nó dính lấy các anh trong Hội học sinh, em đã muốn cho nó một trận rồi. Thật hả lòng hả dạ.
Những cú đấm đá, những câu văng tục chửi rủa được thốt ra không ngần ngại. Bụng nó càng đau dữ dội. Bà chủ quán cũng nhắm mắt làm ngơ. Thật tồi tệ. Cơn đau vẫn chạy dọc khắp cơ thể và quặn lại ở bụng. Qua kẽ những ngón tay đang ôm lấy mặt, nó mờ mờ nhận ra dáng dấp cao lớn của một người con trai.
- 3 giây cho các người. – Chàng trai quát lên.
- Nhị… nhị… nhị ca? – Lũ con gái vội vàng dừng lại và đứng hết sang 1 bên sợ hãi.
- 1 – chàng trai bắt đầu đếm.
- Nhị ca! Bọn em chỉ làm theo lệnh của đại tỉ…
- 2 – giọng chàng trai dứt khoát, đôi mắt vẫn chú mục vào người con gái đang nằm quằn quại dưới sàn.
- Nhị ca! Bọn em… – Đám đông vẫn cố giải thích.
- 3 – chàng trai hét lên với đôi mắt rực lửa lướt qua cả bọn. Tất cả lấm lét nhìn nhau rồi nhanh chóng lủi mất.
Việt Thế vội vàng ập đến bên nó.
- Linh Như, em sao rồi? Linh Như?
- Em… – Nó đau đến mức không còn nói nổi nữa.
Việt Thế khẽ rít lên trong cổ họng rồi ôm lấy Linh Như chạy đi. “Khánh Nam, xin lỗi! Tôi làm cậu thất vọng rồi!”
Không biết đưa Linh Như đi đâu cho an toàn lúc này, Việt Thế chỉ còn biết đưa nó về trường. Đây là nơi duy nhất người của Việt Tú và Hoài Trang không dám động đến.
Trong lúc này thì Phương Linh đã được bạn bè đưa về nhà vì… bị ngất trước cổng trường.
- Linh Như! Linh Như! Em ổn chứ? Linh Như? Để anh gọi bác sĩ. – Việt Thế cuống lên nhìn nó đang ôm lấy cái chăn và ấn chặt vào bụng mình.
- Việt Thế, em…
- Linh Như, cậu sao vậy? – Một thằng bé lớp 10 đứng khựng lại ở cửa phòng rồi vội vàng chạy đến bên nó.
- Khụ!
Nó bật dậy ôm lấy bụng, mọi thứ như muốn trào cả ra ngoài.
- Linh Như? – Việt Thế hốt hoảng đỡ lấy nó.
- Khụ khụ! – Nó đưa tay bịt lấy miệng, nhưng máu vẫn theo những kẽ ngón tay nhỏ xuống đất.
- Gọi cô y tế đi. – Việt Thế hét lên với thằng bé lớp 10.
- Vâ… vâng!
Thằng bé lại vội vàng chạy đi trong khi Việt Thế rút mạnh cái khăn len trên cổ mình cố gắng lau đi vết máu còn đọng lại trên miệng và trên tay Linh Như.
- Chúng nó đã làm gì em? Hả? Chúng nó đã làm gì em? – Cậu quát lên.
- …
- Anh… cô y tế về mất rồi. – Thằng bé lớp 10 đã quay lại và thở dốc, vừa nhìn nét mặt tím tái của Linh Như, vừa nói – Đưa cậu ấy đến bác sĩ đi anh. Cậu ấy…
Việt Thế điên cuồng đập vỡ cửa kính tủ thuốc và đang lấy bông băng ra thì…
- Linh Như – Tuấn Vũ sầm sầm chạy vào, vẫn nguyên bộ đồ chơi bóng chuyền, lặng đi 1 lúc nhìn vết máu trên sàn – Việt Thế, gọi taxi đi, chúng ta cần đưa nó đến bác sĩ.
- Không được! – Việt Thế chặn Tuấn Vũ lại – Nếu bước ra khỏi trường, em không đảm bảo an toàn được đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ đợi sẵn ngoài kia…
Từ sau khi Linh Như quay trở lại với ba ruột, nhà Wilson đã yên tâm hơn và không còn cử người theo sau Linh Như nữa vì ông Hoàng Minh đã nhận trách nhiệm này. Tuấn Vũ bắt đầu thấy hối hận khi không cắt cử người bảo vệ cẩn thận. Hi vọng cuối cùng của cậu… đó chính là Hiệu trưởng. Thật may khi thày vẫn đang ở đây.
Tuấn Vũ vội vã bế Linh Như ra xe. Việt Thế và thằng bé lớp 10 cũng vội chạy theo đằng sau. Hình như tên nó là… Cảnh Đạt.
Hai ba con ông Hoàng Minh đã về tới Việt Nam. Khánh Nam bắt taxi về nhà trước vì ba còn tạt qua công ti. Cậu đã vô cùng sửng sốt khi thấy Việt Thế đang… “chạy nhảy” ở sân nhà mình.
- Này, đồ hỗn láo, sao cậu lại ở đây vậy?
- Hơ, thích ở thì ở chứ sao.
Khánh Nam vừa nặng nhọc kéo cái vali theo sau, vừa tiếp tục câu chuyện.
- Nói xem, Linh Như có mất sợi tóc nào không?
Việt Thế nhún vai.
- Tóc thì không… nhưng máu thì có.
Bỏ dở cái vali giữa sân, Khánh Nam hoảng hốt chạy nhanh vào nhà và xồng xộc lên phòng em gái.
- Linh Như, có chuyện gì xảy ra với em vậy?
- Bị đánh chứ sao. – Việt Thế đã đứng dựa vào cửa trả lời thay Linh Như – Bác sĩ vừa băng xong, anh Tuấn Vũ đã đưa ông ta về và mua thuốc luôn rồi.
- Bị đánh?
Một cơn tức giận nổi lên và chạy dọc khắp người Khánh Nam. Đôi mắt cậu hằn lên sự giận dữ khi nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của em gái cùng với vẻ mặt tím tái và bàn tay vẫn còn ôm chặt lấy bụng.
- Việt Thế! – Khánh Nam quát lên và nhìn về phía sau lưng – Cậu đã đảm bảo với tôi rồi cơ mà.
- Tôi cũng không ngờ hội nó sử dụng Phương Linh. – Việt Thế kéo cái ghế và ẩy Khánh Nam ngồi xuống như xoa dịu phản ứng.
- Tôi tưởng cậu là nhị ca, cái gì cũng biết chứ?
- Nhưng cái này do Hoài Trang sắp đặt, tôi biết gì? Mà thay vì ngồi đây và sôi lên vì tức giận, cậu hãy nghĩ cách gì đi, nếu “thứ đó” chuyển đến tay hội Khương Duy, Viết Quân rồi thì nguy đấy. Tôi không thể tìm được hai người bọn họ, máy nhà cũng không, di động cũng không. Có vẻ như Hoài Trang rất biết cách sắp xếp.
Khánh Nam nắm chặt tay lại.
- Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không tha cho con bé đấy đâu. Dù nó có là em họ Khương Duy đi nữa.
- Theo đúng kịch bản thì tụi nó sẽ thả em ngay sát giờ sinh nhật Khương Duy cơ – Việt Thế nhìn Linh Như – nhưng anh lại phá ngang thế này… nên không biết sẽ sao nữa.
- Còn đau không em? – Khánh Nam trầm xuống đặt tay mình lên bàn tay Linh Như đang ôm lấy bụng rồi cúi đầu – Anh xin lỗi… Nhẽ ra anh nên về sớm hơn…
Ba đứa im lặng cho đến khi Tuấn Vũ trở về.
- Giờ tính sao đây?
- Em không biết nữa. Nhưng nói thật… nếu giải thích trước về “thứ đó”, liệu… họ có tin em không? – Linh Như lo lắng gượng dậy nhưng Khánh Nam ra hiệu cho nó nằm xuống.
Tuấn Vũ ngả người ra sau.
- Anh cũng không chắc chắn lắm đâu. Hai cái thằng đấy thì… Có khi nó lại nghĩ ngược lại cho mình cũng nên, như là đổ oan cho Hoài Trang chẳng hạn.
- Khánh Nam, cậu nói xem, nếu lúc đó, Linh Như giải thích, Khương Duy và Viết Quân sẽ tin chứ?
Khánh Nam nhíu mày lại nghĩ ngợi, rồi nét mặt cậu dần dần dãn ra thành một nụ cười.
- Hình như tối nay em phải trả lời Viết Quân về lời tỏ tình của nó đúng không?
- Ừm… – Linh Như gật đầu, quả thật chuyện vừa rồi đã làm nó quên mất. Thật may vì sợi dây chuyền vẫn đang trên cổ.
- Vậy em sẽ trả lời thế nào? – Việt Thế tò mò.
- Cậu tò mò quá rồi đấy – Khánh Nam lôi Việt Thế ra – Câu trả lời chỉ mình Viết Quân được biết thôi, cậu mà biết thì lại tìm cách trêu nó cho xem. Mấy hôm nay cậu làm thằng đấy tức điên lên thì phải.
- Tôi chả làm gì cả. Cứ tự nó tức đấy chứ.
- Cậu thì vô tội rồi.
- Khánh Nam, sao anh lại hỏi thế? – Linh Như lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai thằng.
- Anh em mình chơi 1 trò cá cược nhé. – Khánh Nam ranh mãnh.
- Cá cược? – Cả Việt Thế, Tuấn Vũ và Linh Như cùng đồng thanh lặp lại.
- Ừ – Khánh Nam gật gù – Một trò cá cược.
- Anh thử nói xem. – Linh Như nhìn anh trai vẻ dè chừng.
Cậu uống hết sạch cốc nước trên bàn rồi mới lên tiếng.
- Nếu như Viết Quân và Khương Duy chỉ cần đồng ý nghe em giải thích thôi, không biết có tin hay không – Khánh Nam chợt ngừng lại – thì em sẽ phải… nhận lời Viết Quân. Nhé! Bởi vì tối nay chúng mình cũng đã quyết định nói ra việc em là ai rồi mà.
- Còn nếu không? – Tuấn Vũ tỏ ra thích thú hỏi vội.
- Nếu không à? – Khánh Nam ngẩn người, cậu chưa nghĩ đến trường hợp này – Em nghĩ là không có việc “nếu không” ở đây đâu. Chắc chắn hai đứa nó sẽ để Linh Như giải thích. Thật đấy.
- Nếu là cậu thì sao? – Việt Thế nghiêm túc nhìn Khánh Nam – Nếu cậu chưa biết gì về việc Linh Như bị ép thì cậu sẽ phản ứng thế nào?
- Tôi ư? – Khánh Nam nhún vai – Tất nhiên, với 1 bằng chứng “thực” như thế thì tôi sẽ rất hoang mang và tức giận rồi, nhưng tôi đủ sức nghe một lời giải thích. Mà cậu biết đấy, trước giờ hai thằng đấy rất nghe lời tôi mà.
- Anh thử nói đi, nếu họ không chịu nghe em giải thích thì sao? – Linh Như sốt ruột.
- Ừm… nếu không à?
- Nếu không – ánh mắt nó hướng ra ngoài cửa sổ – nếu không, thì em làm gì là quyền của em. Được không?
- OK – Khánh Nam hớn hở – Anh thắng chắc rồi.
- Cậu tự tin thế sao? Khánh Nam?
Ánh mắt của Việt Thế chợt làm Khánh Nam lo lắng
- Ý cậu là sao, Việt Thế?
Tuấn Vũ cũng nhíu mày lại.
- Khánh Nam, em đừng tự tin như vậy. Giải thích không đơn giản như em nghĩ đâu. Lần này là Hoài Trang, một người được cho là có bệnh tim và đặc biệt… – Tuấn Vũ thở hắt ra – đặc biệt là em họ Khương Duy.
- Phải đấy, Khương Duy rất thương Hoài Trang và có vẻ luôn tin tưởng cô ta, có lẽ là… – Việt Thế chợt ngừng lại 1 chút – có lẽ là hơn cả cậu…, Khánh Nam ạ!
Không khí trầm xuống cho 1 sự lo lắng. Việc Hoài Trang đổ lỗi cho Linh Như làm ngã cô ta hôm trước chợt trở lại trong Khánh Nam. Có thể Việt Thế nói đúng… nhưng từ trước tới giờ… Khánh Nam tin rằng, mình có thể nắm được suy nghĩ của Viết Quân và Khương Duy. Hoặc chí ít, nếu như hai đứa nó không tin Linh Như, thì… cậu biết chắc 1 điều: chúng không còn là bạn cậu nữa.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
- Chương 43