Chương 1: Chương về những cơn mưa

1.Chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn rơi trên mặt đất. Hàng người đi bộ trên đường tăng nhanh nhịp bước chân, vũng nước nhỏ tĩnh lặng bên đường cũng vì những bước chân vội vã mà đánh mất sự yên tĩnh, niềm vui, nỗi buồn, bi thương , lo lắng,... đều được cuốn đi...

2.

Gió bắt đầu nổi lên, cảm xúc u buồn bỗng từ đâu kéo đến, những đám mây bay vô định trên bầu trời. Chúng như người mất hồn vậy, có lẽ vì quá nhớ người đó.

Mọi thứ hư hư thực thực, tí tách tí tách, tôi bỗng nhiên từ giấc mộng tỉnh lại, đó không phải một giấc mộng... ngước lên nhìn bầu trời âm u... dường như có gì đó đã rửa sạch tâm hồn của tôi...

3.

Ngồi trong căn phòng bừa bộn, bên chân là những bản thảo bị vo viên nhàu nát, dưới ánh đèn lờ mờ, nhớ lại cảnh người yêu đẩy anh ra khi chiếc ô tô lao tới, căn phòng vang lên những tiếng nghẹn ngào. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đẫm lệ, vầng trăng bị những hàng nước mắt che khuất, đêm đó, anh và người yêu cùng đứng dưới chiếc ô trong tiếng mưa tí tách bao , đêm đó, người yêu anh đã rời xa anh mãi mãi, và đêm nay lại là một đêm mưa như thế, anh mãi mãi ra đi khỏi độc giả của mình...

4.

Đêm đó, ông trời cùng với bạn khóc rất lâu...

5.

Nhắm mắt, bên tai là những tiếng ồn không ngừng truyền đến

Mở mắt, mọi thứ trước mắt đều mơ mơ hồ hồ

Cúi đầu, bước đi trở nên khó khăn

Ngẩng đầu, trước mắt tựa một vực sâu.

6.

Trong thành phố mờ ảo này, dưới đất đầy những mảnh vỡ phản chiếu cuộc sống.

7.

Như thể có một trận lũ từ trên trời đổ xuống, không thương tiếc mà đập xuống mái tôn của căn nhà, khiến con người cũng muốn phát điên.

__ Somerset Maugham 《Mưa》

8.

Sấm sét vang dội ầm ầm trên nền trời và một cơn gió Bắc thổi dữ dội về phía Macondo, nó xé toạc mài nhà, xô đổ các bức tường, thậm chí những cây chuối cuối cùng sót lại trong đồn điền cũng bị nó làm bật cả gốc.

__ Marquez 《Trăm năm cô đơn》

9.

Mẹ tôi, bệnh viện, cơn sốt...Ngày đó, cha, con đường ướt...

Bà tôi, mùa hạ đó, đàn ve trốn trong những bụi cây...

Ngày hạ, tốt nghiệp, cậu, phượng vỹ đỏ...

10.

Nghĩ kỹ, lần này nếu ngươi đi, thì chính là bước chân vào con đường tà đạo, không thể quay đầu.

11.

Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh những chiếc ô xoay tròn.

12.

Những vị thần bước đi giữa khói lửa của nhân gian, nước mắt rơi trên cánh cửa sổ.

Đóa hoa hồng xinh đẹp nở ngoài cửa sổ bị dập nát trong tuyệt vọng, nhân gian đầy những mảnh mây vụn vương vãi.