“Có chuyện thì từ từ nói, không đáng sỉ nhục người ta như vậy.” Đường Hảo cau mày đến kéo tay Kiều Dã: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Dã xô Đường Hảo một cái: “Không chơi thì cút!”
Lúc giãy dụa dép lê của Đào Nhiên đã rơi mất, vết thương dưới sự kí©h thí©ɧ của chất cồn lại chảy máu. Cậu cuộn tròn trên sô pha thống khổ nôn khan vài tiếng, không biết là dạ dày khó chịu hay là chân đau hơn.
Kiều Dã kéo Đào Nhiên lại, vẻ mặt hung hãn của cậu ta cũng không thể che lấp nỗi yếu đuối khổ sở trong đôi mắt: “Tâm tư của tao mẹ nó đều đút cho chó ăn, cmn nó lại là một thằng tiện nhân!”
“…Kiều ca, anh có phải là người không hào hiệp thế đâu. Cậu ấy không phải là kiểu anh thích thì anh buông tay không được à, sao cứ phải đâm đầu vào ngõ cụt khó coi như vậy?” Giả Minh Hiên thật sự có phần không hiểu rõ thái độ khác thường mất tự nhiên của Kiều Dã. Từ trước đến giờ họ ra ngoài chơi đều là hảo tụ hảo tán, trước tiên không nói rốt cuộc Đào Nhiên là ai, cậu ta và Kiều Dã chẳng có đến một chút quan hệ thân mật, sao có thể tính là lừa Kiều Dã được chứ?
Kiều Dã tức giận, chỉ vào cửa nói: “Bọn mày đi chơi phần bọn mày đi, mẹ nó đừng có cản trở chuyện của tao!”
Giả Minh Hiên còn muốn nói nữa, Đường Hảo bèn nắm lấy vai cậu ta. Tính Đường Hảo không phải là kiểu quản việc không đâu, nói cũng đã nói, chuyện khác cậu ta không muốn dính líu nhiều.
“Bọn tôi đi trước, cậu đừng quá đáng quá.” Đường Hảo đẩy Giả Minh Hiên ra ngoài: “Cần đi đâu thì đi đấy đi, đừng ở chỗ này làm phiền người ta.”
Kiều Dã mặt âm trầm không lên tiếng, lúc nhìn thấy cửa chống trộm khép chặt lại mới cầm bình rượu trắng lên ngửa đầu nốc gần một nửa. Rất nặng, sặc khiến suýt chút nữa cậu ta chảy nước mắt.
“…Ra cái giá, sau đó tôi bao cậu.” Bàn tay Kiều Dã vuốt nhẹ từ lông mày Đào Nhiên xuống, đây là dáng vẻ dịu dàng nhất trong đêm nay của cậu ta, những thô bạo lúc trước như chỉ để biểu diễn cho người khác xem. Giống như chỉ cần bắt đầu biểu diễn, cậu ta sẽ là một kẻ tâm địa sắt đá.
Đào Nhiên quay phắt sang, ánh mặt cậu vì say rượu mà có hơi ngây ngốc, nhưng xúc giác nhạy cảm vẫn từ chối tất cả đυ.ng chạm từ Kiều Dã.
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Theo một người dù sao cũng tốt hơn theo một đám người đúng không? Đang nói chuyện với cậu đó!” Kiều Dã đỏ mắt lắc vai Đào Nhiên.
Đào Nhiên bị lắc qua lắc lại có hơi choáng váng. Cậu rũ mắt, lộ ra gương mặt vừa đơn thuần vừa ngoan ngoãn: “Tôi không thích cậu…”
Kiều Dã cười nhạo: “Vậy cậu thích những người khách kia?”
Đào Nhiên thu chân lại, máu tươi chảy dính đầy sô pha. Đào Nhiên thật sự đã say rồi, cậu lắc đầu một cái, tiếng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Tôi yêu Lý Trạch Khôn…”
Kiều Dã cảm giác trước mắt mình hoa lên, đúng là bị làm nhục. Cậu ta thà rằng Đào Nhiên không tim không phổi không tình cảm, còn hơn là dám nói yêu thích người khác trước mắt cậu ta. Vậy có khác gì đang khıêυ khí©h.
“Cậu thích người ta? Người ta có thèm để ý đến cậu đâu!” Kiều Dã giơ tay xé quần áo Đào Nhiên, ngữ khí ác độc: “Trong mắt người ta cậu vốn căn bản chẳng phải là đồ vật đáng giá gì cả.”
Đào Nhiên không phản kháng, ánh mắt lần nữa tập trung lên người Kiều Dã. Cậu lắc lắc đầu, nước mắt chảy từ khoé mắt đến tóc mai nhanh như ảo giác. Khi nhìn người khác, tầng lệ mỏng lấp loáng sóng nước trong mắt Đào Nhiên khiến cậu thật sự quá vô tội và mềm mại, cậu nói: “Lý Trạch Khôn nói anh ấy yêu tôi…”
“Đều là lừa cậu hết. Cậu đúng là ngu xuẩn, cái gì cũng tin!” Lòng Kiều Dã vặn xoắn khó chịu, dù thế nào cũng không thể phẫn nộ nổi. Bởi vì ngữ khí của Đào Nhiên…. Phỏng chừng Đào Nhiên cũng không biết ngữ khí của chính mình có bao nhiêu kinh hoảng bất lực, căn bản là đang tự lẩm bẩm an ủi mình.
Kiều Dã hôn má Đào Nhiên một cái, ngữ khí ép xuống rất thấp: “Tôi có thể cho phép cậu thích tôi…”
Đào Nhiên bật cười thành tiếng: “Cậu thật khiến người ta ghê tởm.”
Gân xanh trên tránh Kiều Dã nảy lên: “Cậu đừng không biết tốt xấu.”
Kiều Dã nắm chặt cổ chân Đào Nhiên, cầm nửa chai rượu trắng rót thẳng xuống.
Cả người Đào Nhiên giật nảy, bật ra một tiếng kêu khàn thảm thiết. Cậu đau đến muốn ói, đoạn nôn toàn bộ rượu ra ngoài, dính một thân Kiều Dã.
Kiều Dã sợ hết hồn, cậu ta chưa kịp để ý đến ô uế trên người đã nhanh chóng nhảy dựng lên đi lấy hộp thuốc.
Vừa nãy đúng là rượu say xông não, vừa không kìm được mà đau lòng cho một chân máu tươi của Đào Nhiên, vừa phẫn nộ vì cậu không biết phân biệt nên mới thuận tay đổ nửa chai rượu lên.
Trong căn nhà này hộp thuốc xử lý ngoại thương có rất đầy đủ. Có lúc bạn bè Kiều Dã đánh nhau sẽ đến thẳng đây xử lý vết thương một cách đơn giản. Kiều Dã ngồi xổm bên người Đào Nhiên dùng miếng bông lau sạch sẽ miệng vết thương trên chân cậu, chất cồn vừa thuận tiện khử trùng: “Sao mà bị?”
Đào Nhiên không lên tiếng, Kiều Dã nhấn tay mạnh hơn, Đào Nhiên hít một ngụm khí: “Dẫm lên mảnh sứ vỡ.”
“Thật cmn đầu heo.” Kiều Dã hung dữ mắng, nhưng động tác trên tay vẫn dịu dàng.
Kiều Dã quấn băng gạc cho Đào Nhiên xong mới có tâm tình ghét bỏ người mình bị bẩn. Cậu ta cởϊ áσ ra vứt trên bàn, đường nét cơ bắp thiếu niên đẹp đẽ khiến người ta hoa mắt. Sau đó Kiều Dã giơ tay cởϊ qυầи áo Đào Nhiên, nhưng cậu không phối hợp mà giãy dụa, nỗi sợ hãi trong mắt rất rõ ràng.
“Con mẹ nó cậu đủ rồi đấy, chỉ tắm thôi, làm như ông đây nghiện cưỡиɠ ɧϊếp lắm ấy.”
Sau khi Kiều Dã tắm rửa sạch sẽ cho Đào Nhiên xong thì cũng đã nửa đêm rồi. Lúc ôm Đào Nhiên nằm trên giường, cậu ta cũng tự phỉ nhổ chính mình đã mời một tổ tông về đúng không? Nhưng trong lòng lại cảm thấy khoảng thời gian này mình hiếm khi được thả lỏng.
Cậu ta dúi đầu vào cổ Đào Nhiên từ phía sau rồi hít một hơi thật sâu, ôm eo Đào Nhiên không chịu buông tay: “Mẹ kiếp cậu là của tôi, nhớ kỹ chưa?”
Đào Nhiên quá mệt mỏi, nghe xong uy hϊếp yếu ớt này thì thân thể tự động thả lỏng rồi ngủ thϊếp đi.
“…Thiệt thòi tôi thích cậu đến như vậy… Thật sự là một con bạch nhãn lang.” Kiều Dã mắng một câu, nhưng vẫn không nhịn được hôn sau gáy Đào Nhiên một cái.
Lý Trạch Khôn vốn dự định đến đêm sẽ đi đón Đào Nhiên. Ở nhà hắn đã làm cơm xong, nhưng lúc ra cửa lại nhận được điện thoại của cha mình.
Gần đây Lý Trạch Khôn vì chuyện của Kiều Minh mà thực sự tìm rất nhiều người, giờ đã truyền đến chỗ Lý Trí Khải. Hắn vẫn có oán hận với cha mình, sau khi từ nước ngoài về cũng chưa từng về nhà, nhưng vẫn nhận điện thoại. Hắn sợ vạn nhất Lý Trí Khải muốn đối phó với mình, truyền lời xuống, như vậy chuyện của Kiều Minh hắn thật sự không thể ra tay.
Tranh cãi một hồi lâu, Lý Trí Khải bảo hắn đừng làm liên luỵ đến mình. Đến giai đoạn cuối này ông còn phải chịu một làn sóng, nếu như đứng đúng phe phái còn ổn, nhưng nếu như bị chính con trai của mình cản trở công việc mới thực sự không đáng. Dạy dỗ một trận xong vẫn xuống nước một cách hiếm hoi, hỏi hắn lúc nào thì về nhà.
Lý Trạch Khôn sốt ruột đi đón Đào Nhiên, chỉ qua loa mấy câu rồi cúp điện thoại.
Lúc ra cửa mắt phải của hắn nảy liên tục, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ, lúc bước vào club huyên náo chân còn hơi mềm.
Mà khi quản lý nhìn thấy hắn càng không lập tức chạy lại chào hỏi mà vội vã cúi đầu về điện thoại không biết nói gì đó, khuôn mặt lo lắng. Lòng Lý Trạch Khôn lộp bộp một chút, bước nhanh qua: “Đào Nhiên tỉnh chưa? Cho cậu ấy ăn chút gì chưa?”
“Ngài… Ngài chờ một chút, Đàm tổng sẽ lập tức tới ngay.”
“Tôi hỏi Đào Nhiên, mẹ kiếp ai quan tâm Đàm tổng của các cậu lúc nào lại đây!” Lý Trạch Khôn quát một tiếng, khiến quản lý suýt nữa là quỳ xuống.
“Ngài… Xin ngài bớt giận… Chúng tôi…” Gã nói không ra lời.
May là Đàm Sĩ Kiệt lập tức tới đây, nói chuyện với Lý Trạch Khôn: “Khôn Tử trước tiên chú lại đây ngồi một chút, người sắp đến rồi.”
Rốt cục Lý Trạch Khôn cũng thu lại lửa giận, ngồi xuống ghế dài với Đàm Sĩ Kiệt. Có người nhanh chóng đặt hai cái cốc rồi khui hai bình Richard.
“Em sẽ đến đón.” Lý Trạch Khôn nói, mà vẻ mặt Đàm Sĩ Kiệt hơi lúng túng: “Anh…”
Lúc này có mấy người lại đây, trong đó có gã đàn ông trông coi Đào Nhiên.
“Camera chỉ quay được cậu ấy đi qua cửa chính, những cái khác không có.” Gã đầy mặt hoảng loạn: “Quản lý nói khu em phụ trách bị mất mấy bình rượu nên em mới rời đi một lát như vậy… Ai ngờ…”
Lý Trạch Khôn hiểu rõ mọi chuyện, hắn đứng phắt dậy. Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cầm bình Richard mới mở kia ném thẳng vào đầu gã đàn ông.
Mảnh vỡ và chất rượu văng tung toé, gã kia gào lên đau đớn ngã vật xuống, nhưng mọi người xung quanh không dám thốt lên nửa tiếng, cũng không ai dám đi đỡ.
“Con mẹ nó tốt nhất anh nói rõ cho tôi, nếu như người có việc gì, Đàm Sĩ Kiệt, anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”