🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu Đào Nhiên đau nhức, bị hành hạ đến nửa đêm mới ngủ được. Sáng hôm sau lúc cậu dậy vô cùng vất vả, trước mắt đen thui, làm gì cũng không có tinh thần.
Khó trách thầy cô cấp ba lại đề phòng yêu sớm như chống hồng thuỷ mãnh thú, đúng là dằn vặt người. Tâm thần không yên còn nhẹ, hở một tí còn thương gân động cốt nữa.
Kiều Dã còn chưa tới, Đào Nhiên có hơi lo lắng cho cậu ta, sợ ngày đó cậu ta đánh nhau gặp phiền toái. Nhưng tạm thời cậu cũng không liên lạc được với Kiều Dã, bèn không suy nghĩ lung tung thêm gánh nặng cho mình nữa.
Bài thi tháng là do thầy cô trong trường chấm nên rất nhanh, mới hai ngày đã liên tục phát xuống. Đào Nhiên thi không tệ, theo trình độ mới học được hai tháng của cậu quả thực là rất khá, tổng điểm là năm trăm linh mấy, nhưng muốn thi vào Bắc đại thì còn cách khá xa.
Cánh tay Đào Nhiên đè một xấp bài thi xuống, nhìn đề Toán hơn sáu mươi điểm mà thất thần. Cậu không muốn học lớp bổ túc…. Chính là sợ Lý Trạch Khôn ghét bỏ mình không thú vị. Đào Nhiên đột nhiên mất mát, cậu không muốn mua vui cho người như một sủng vật, làm tốt thì được xoa đầu xoa bụng, làm không tốt thì bị quăng sang một bên. Kỳ thực cậu cũng muốn nổi nóng, nhưng không có lập trường không có tư cách nên cũng dần dần trở nên khiếp nhược. Thực sự cậu không muốn lại bị vứt bỏ lần nữa.
Mấy ngày kế đó Lý Trạch Khôn vẫn chưa gọi điện thoại tới cho Đào Nhiên, Đào Nhiên cũng không dám chủ động chọc hắn. Kiều Dã vẫn không đến, buổi trưa Đào Nhiên cũng không muốn nhúc nhích đi ăn cơm. Dạ dày cậu không tốt, những ngày vừa rồi vẫn âm ỉ đau, không rõ ràng lắm, nhưng rất mệt.
Sáng thứ bảy Kiều Dã mới đến, cả người ỉu xìu như một chú sói bị đánh mắng, nằm nhoài trên bàn không chịu nói.
“Làm sao vậy?” Đào Nhiên đã hiểu rõ vốn bên trong Kiều Dã vô hại, tiến lại gần thấp giọng hỏi qua vai cậu ta.
“…Ông nội tôi bị ốm nặng nằm viện rồi.”
“Nhất định sẽ tốt hơn mà. Cậu có thể đi chăm sóc ông nhiều một chút, tôi sẽ chép bài cho cậu.”
Trong nháy mắt Kiều Dã căm phẫn lên, như một đứa bé mới tìm được đối tượng để làm nũng: “Vé máy bay tôi cũng mua xong rồi, vậy mà anh trai không cho tôi đi! Lão dựa vào cái gì mà không cho tôi đi chứ!”
Lúc này Đào Nhiên cũng không có cách nào an ủi. Việc nhà của người ta nhất định bên trong còn nhiều chuyện phiền toái nữa, mình có an ủi Kiều Dã cũng không đến điểm mấu chốt.
“Sau đó tôi bỏ nhà ra đi, năm ngày…” Kiều Dã ngập ngừng nói, chính mình cũng thấy mắc cỡ: “Sau đó tôi có hơi nhớ cậu, bèn trở lại…”
“Ây dà, mới mấy ngày sao cậu đã gầy như thế này rồi?”
Đào Nhiên quay mặt sang chỗ khác, lỗ tai nóng bừng lên. Tên ngố Kiều Dã lúc nói nhớ cậu có hơi quyến rũ quá, đừng nói cậu vốn cong, đến một thẳng nam phỏng chừng qua thời gian dài còn chịu không được.
“Nói chuyện với cậu đó.” Kiều Dã còn vô tri vô giác nhéo mặt Đào Nhiên: “Thịt trên mặt cũng ít đi này.”
“Đâu có.” Đào Nhiên tránh tay Kiều Dã: “Bài thi của cậu tôi để trong hộc bài ấy, tự nhìn đi.”
“Có gì hay đâu mà nhìn.”
“Môn Toán cậu thi được hơn 130 điểm đấy! Cao gấp đôi tôi luôn…”
“Do cậu đần đó, bình thường mà.”
“Vậy tại sao môn Văn tổng hợp cậu không có gắng làm hả? Ba môn mới được hơn 100 điểm, đáng kiêu ngạo lắm à?”
“…Phải viết chữ nhiều lắm… Ngẫm lại thấy vẫn thôi không viết nữa.”
Đào Nhiên cắn răng: “Cái tên điên rồ này cậu thôi đi!”
Tâm tình Kiều Dã nhìn tót hơn rất nhiều, cậu ta cười híp mắt xoa đầu Đào Nhiên: “Cậu nói dễ nghe chút, sau này tôi dạy cậu giải đề Toán.”
“Tôi nói cái gì mà không êm tai?” Đào Nhiên cũng phối hợp nói giỡn với người ta, vẫn là thiếu niên cùng lứa thì dễ chơi cùng hơn.
Kiều Dã hết sức phối hợp với Đào Nhiên, cậu ta giả vờ trầm tư một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu: “Cũng đúng, Nhiên Nhiên nói gì cũng dễ nghe hết. Vậy sau này em là học sinh của thầy rồi.”
Kiều Dã chống cắm, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Cái đó… Nói như thế nào nhỉ? À à, một ngày làm thầy, cả đời làm ch… Ui da đù má, cậu đánh tôi làm gì!”
Kiều Dã trở về khiến Đào Nhiên rất vui vẻ, bữa trưa đi ra ngoài ăn lẩu xương cừu*, quên hết Lý Trạch Khôn. Đào Nhiên cảm thấy lòng mình có hơi rộng, nhưng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như có thể an ổn học xong cậu sẽ rất thoả mãn.
*Lẩu xương cừu
Có điều lúc tan học trong lòng Đào Nhiên còn đang suy nghĩ về thời gian, nửa tháng nói nhanh không nhanh mà chậm cũng không chậm, cũng không biết lúc nào Lý Trạch Khôn mới có thể trở về.
Lúc kéo cửa xe ra Đào Nhiên ngây ngẩn cả gười. Cậu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau, cứ tưởng là ảo giác của mình.
Khoảng thời gian này Đào Nhiên bị Lý Trạch Khôn lạnh nhạt, căn bản không ôm hi vọng lúc hắn về có thể ôm lấy mình.
Sau một hồi lâu Đào Nhiên mới phản ứng được, rón rén lên xe đóng cửa lại.
Lý Trạch Khôn nghe thấy tiếng đóng cửa mới mở mắt ra. Nhìn hắn có vẻ uể oải, trong mắt có tơ máu dày đặc.
“…Lý thiếu…” Đào Nhiên lên tiếng hỏi thăm trước.
Lý Trạch Khôn dùng ánh mắt đánh giá cả người Đào Nhiên, lúc nhìn đến mặt cậu cũng không có biểu tình gì: “Hơi gầy.”
Đào Nhiên theo phản xạ muốn lại gần làm nũng, nhưng không dám động. Cậu dùng khoé mắt liếc về phía cửa sổ, không phải là hướng về nhà.
“Lý thiếu, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đêm nay có một bữa tiệc, có không ít người, đừng để cho tôi mất mặt.” Lý Trạch Khôn giơ tay vuốt ve mu bàn tay của Đào Nhiên.
“Em… Em không được…” Đào Nhiên có hơi sợ, Từ sau bữa tiệc sinh nhật của Kiều Dã, cậu không muốn đến những nơi hỗn tạp nhiều người nữa. Cậu không dám nghĩ lỡ may gặp lại khách trước đây, khiến Lý Trạch Khôn mất mặt thì toàn bộ sẽ xong.
Vốn Lý Trạch Khôn cũng không muốn đưa Đào Nhiên đến bên người, nhưng hắn rất sợ kẻ không có mắt nào đó lại lấy Trình Hạ ra trêu chọc, cuối cùng còn muốn hao tổn tâm cơ an bài người cho mình. Lý Trạch Khôn vừa nghĩ đến là đau đầu không chịu nổi, mấy hôm trước còn cảm thấy đứa nhỏ này bên người thật phiền phức, hôm nay lúc người ngồi xuống cạnh mình, hắn bỗng thấy tất cả ma chướng an ổn hẳn.
Lý Trạch Khôn ôm eo Đào Nhiên lại đây, để cậu dạng chân ngồi trên bắp đùi mình.
“Thật sự nhẹ.” Lý Trạch Khôn hôn khoé miệng Đào Nhiên một cái: “Không phải là nhớ đến tôi chứ?”
Mắt Đào Nhiên đỏ bừng, cúi đầu tủi thân vâng một tiếng.
Lý Trạch Khôn vừa vặn thu hết vẻ mặt này vào mắt, bụng dưới tựa như bị người đột nhiên châm một ngọn lửa nóng bỏng. Hắn ôm sát eo Đào Nhiên, ngửa đầu nhìn vào mắt cậu: “Sau này biết ngoan chưa?”
Đào Nhiên đến gần hôn lên mắt phải Lý Trạch Khôn, giống một con vật nhỏ dùng gò má sượt qua thái dương của hắn: “Sẽ không chọc giận anh nữa đâu.”
“Vậy thì chờ lát nữa nghe lời là được, bọn họ sẽ không để ý đến cậu, vậy cậu phụ trách trông coi tôi.”
“Nhất định em sẽ trông coi anh thật tốt.” Đôi mắt Đào Nhiên cong lên, nép sát mình vào ngực Lý Trạch Khôn, đột nhiên nhớ tới cái gì lại tràn đầy phấn khởi nói: “Lần này em thi đứng trong top 10 đó anh! Tiếp tụ nỗ lực là có thể thi vào đại học Sư phạm Bắc Kinh, đến lúc đó em vẫn có thể theo anh…”
Đôi tay đang ôm eo Đào Nhiên của Lý Trạch Khôn đột nhiên dùng sức, tiếng kêu đau của Đào Nhiên còn chưa phát ra đã bị Lý Trạch Khôn đột nhiên đặt trên ghế ngồi mạnh mẽ hôn xuống. Hơi thở Lý Trạch Khôn bất ổn, lại như bị cái gì đó kích thích, mãi đến khi Đào Nhiên suýt nữa nghẹt thở hắn mới dừng lại.
Ánh mắt Lý Trạch Khôn nhìn Đào Nhiên rất dịu dàng, cũng rất bi thương, thậm chí còn có cả sự mềm yếu không hề tương xứng với mình. Hắn giơ tay xoa xoa tóc Đào Nhiên, vậy mà thật sự có ý biểu dương:”Được, tôi chờ cậu thi đỗ.”