Cơm nước xong xuôi đã hơn bảy giờ tối, tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng vẫn có thể ra ngoài chơi một tí.
Địa điểm đến là Ngu Nhạc Quán mới mở nửa năm trước của Đàm Sĩ Kiệt, gã lấy cái tên này là số 1 của thủ đô, những trò người trẻ tuổi thích chơi cơ bản là đầy đủ hết, bắn cung điện, bowling, KTV đủ cả, đến trò gắp thú bông ở đại sảnh cũng là thỏ bông hiệu Dior.
Bạn gái Dương Ngạn Học là sinh viên năm hai của học viện múa Bắc Kinh, là một cô gái hoạt bát có trái tim thiếu nữ, cô đang làm nũng quấn quít đòi Dương Ngạn Học gắp thú cho mình. Mấy người Lý Trạch Khôn trực tiếp đến phòng riêng KTV ở lầu ba. Bữa cơm lúc trưa Đàm Sĩ Kiệt có việc nên không đến được, giờ đang trong phòng bi-a chờ họ.
“Khôn Tử,” Đàm Sĩ Kiệt ném gậy chơi bóng xuống cười bắt chuyện với hắn: “Nhanh ngồi đi, hôm nay vừa về đã bị dẫn đi chơi cả ngày, mệt muốn chết đúng không?”
“Cũng không mệt lắm, chỉ hơi buồn ngủ thôi, hôm nay lúc ăn cơm suýt nữa là không được ngủ.” Lý Trạch Khôn cười cười: “Chắc là em thiếu ngủ nhiều, công ty bên Anh vừa vào guồng nên cũng rất bận.”
Tống Vũ cũng chen vào: “Mệt thì mệt, công ty đó là chú chỉ chơi thôi, hiện giờ lại kiếm được nhiều đến mức bọn anh đỏ mắt luôn.”
Lý Trạch Khôn đẩy hắn: “Em chỉ làm chơi để kiếm phí sinh hoạt thôi, anh nói cứ như thành người giàu luôn ấy.”
Tống Vũ chỉ giỡn vậy chứ không để bụng, quay người hỏi Đàm Sĩ Kiệt: “Anh Đàm, hôm nay Khôn Tử về, thế nào anh cũng phải xuất tí máu chứ? Những cái khác không cần, anh cống hiến mấy bình Hennessy Richard cho bọn em làm rượu giải khát là ok.”
“Này còn không có lòng thành hả? Để anh sai người đi lấy.” Đàm Sĩ Kiệt không hề bủn xỉn, liếc Tống Vũ một cái, cười nói: “Đợi lát nữa có mấy em đưa rượu đến cho cậu nhìn qua, đều là mới tới.”
Tống Vũ còn chưa kịp nhìn sắc mặt Lý Trạch Khôn, cửa phòng đã bị đẩy ra. Theo người phục vụ đưa rượu vào có đến hơn mười cô cậu trẻ tuổi.
“Con mẹ nó anh chờ đó, đừng để hôm nào bị bắt vì chỗ này là chốn nɧu͙© ɖu͙© đó nha.” Tống Vũ cười chỉ một vòng: “Cái này cũng là số 1 thủ đô hả?”
Đàm Sĩ Kiệt lườm hắn một cái: “Miệng chó không mọc được ngà voi, có ngon thì hôm nay cậu đừng có chọn.”
“Em mới không ngốc đâu, không dễ được anh mời mà.” Tống Vũ nhìn quanh, chỉ một cô gái mặc đồng phục cấp ba Nhật Bản, tóc cột đuôi ngựa: “Cô ta đi, đến rót rượu.” Đêm nay mấy người họ đến chơi đùa không ít, có người mang bạn của mình, cũng có người muốn tìm cái mới mẻ, cũng không khách khí chọn theo Tống Vũ.
“Khôn Tử, không chọn một người à?” Đàm Sĩ Kiệt không thấy Tống Vũ đang liều mạng nháy mắt với mình. Bốn năm trước gã đang lo cho công ty ở Thâm Quyến, rất nhiều chuyện trong giới Thái tử đảng ở thủ đô gã không hiểu rõ lắm.
Tống Vũ không ngờ Lý Trạch Khôn lại không có phản ứng gì, trái lại còn liếc mắt nhìn mấy người kia.
“Cậu đi, đến cạnh tôi ngồi một chút.” Người Lý Trạch Khôn chỉ là một cậu trai đang được một người trong nhóm Thái tử đảng ôm vào lòng.
Người kia chắc chắn sẽ chừa chút mặt mũi ấy cho Lý Trạch Khôn, cười mỉa đẩy người ra.
Cậu trai Lý Trạch Khôn muốn rất đẹp, vẻ sợ hãi yếu ớt rất ghẹo người. Tống Vũ không hề biến sắc đánh giá một chút, thầm than, hèn gì, cậu bé này có mấy phần dáng vẻ của Trình Hạ lúc Lý Trạch Khôn mới nhìn thấy lần đầu.
“Biết hát không?” Lý Trạch Khôn nghiêng đầu nói chuyện với cậu ra, trong giọng nói có đôi phần dịu dàng.
“Không biết ạ…”
Lý Trạch Khôn cười: “Cũng không sao. Cậu giúp tôi rót ly rượu đi.”
Cậu bé kia cúi đầu rót một ly rượu, sáp lại muốn dùng miệng đút cho hắn. Đây là kiểu chơi phổ biến nhất, uống kiểu bình thường mới làm trò cười.
Thế nhưng Lý Trạch Khôn lại khẽ đẩy cậu ta ra: “Không cần, cậu rót cho tôi một ly là được rồi, sau đó ngồi cạnh thêm rượu là được.”
Lý Trạch Khôn tự uống không ít, đến cuối cùng có mấy phần say.
Trong phòng khách có người đang hát, nam nữ hát đối bài “Hồng trần cuồn cuộn”. Lý Trạch Khôn gối đầu lên đùi cậu bé kia câu được câu mất nhẹ nhàng hát theo. Hắn giơ cái ly không lên: “Rót thêm ly nữa.”
Lúc đưa thêm ly nữa cậu bé kia không nhịn được mà nhìn Lý Trạch Khôn một chút. Là một người đàn ông rất anh tuấn, giữa đôi mày là nỗi mệt mỏi và u buồn sau khi những kiêu căng bướng bỉnh bị san bằng, trong đôi mắt híp lại dường như đang lấp lánh thứ gì đó.
Lúc Lý Trạch Khôn nhìn sang cậu ta không kịp thu lại ánh mắt. Lý Trạch Khôn cũng không nói gì, chỉ nhíu mày giơ tay nhận lấy ly rượu, lúc uống cạn mới nỉ non một câu: “Căn bản cũng không giống…”
Lúc tàn cuộc là mười hai giờ rưỡi. Lý Trạch Khôn say rồi, cậu bé kia cùng Tống Vũ dìu hắn ra ngoài.
Lúc ra ngoài hành lang bị người chặn lại, hình như là một người đàn ông muốn kéo một cậu thiếu niên vào ghế lô riêng. Cậu thiếu niên kia không muốn, ngón tay níu lấy khung cửa trắng bệch.
Trong số họ không ai muốn quản việc không đâu, chỉ có Đàm Sĩ Kiệt bảo phục vụ để mấy người kia đến chỗ khác mà ồn ào.
Đầu Lý Trạch Khôn hơi không rõ ràng, nhưng vẫn chưa mất đi ý thức. Y đẩy cậu trai bên cạnh ra: “Tống Vũ… Đưa em về nhà.” Hai người phía trước đang miễn cưỡng giằng co, Lý Trạch Khôn chỉ nhìn thẳng định rời đi.
Lúc đi qua hai người đó hắn cũng không hề dừng chân, đột nhiên nghe thấy thiếu niên bị lôi kéo khóc nức nở hô một tiếng: “Lý Trạch Khôn… Lý Trạch Khôn!” Lý Trạch Khôn run bần bật, dừng bước, môi hắn run rẩy: “Tiểu Hạ…?”
Tống Vũ kéo hắn: “Khôn Tử, con mẹ nó chú đừng nói mê.”
Lý Trạch Khôn không nghe, đánh cho gã đàn ông kia một quyền khiến gã bối rối, sau đó kéo thiếu niên ra. Mấy người phía sau cũng không biết chuyện gì đã trêu chọc khiến vị thiếu gia này đột nhiên động thủ. Đàm Sĩ Kiệt sửng sốt, rồi ngay lập tức đi đến khắc phục hậu quả.
Lý Trạch Khôn không để ý phía sau đang la hét ồn ào, nửa quỳ xuống nhẹ nhàng nâng gương mặt thiếu niên kia, ngữ khí vô cùng ôn nhu cẩn thận: “Em là Tiểu Hạ ư?”
Tống Vũ rùng mình, nhìn mặt cậu ta một chút, đột nhiên mắng: “Đệt, Lý Trạch Khôn cmn chú điên rồi!”
Gương mặt đó, không hề giống Trình Hạ ở điểm nào hết!