Đào Nhiên ngây ngẩn nhìn Kiều Dã chăm chú, cây bút trong tay bỗng vạch ra một đường rất đậm.
Đôi mắt Đào Nhiên trong veo, bên trên có phủ một lớp màng lệ nhìn có vẻ cực kỳ vô tội, lúc nhìn người khác cứ như một mũi khoan chọc vào lòng. Nhất thời Kiều Dã cảm thấy rối loạn bèn vội vàng nhắm mắt lại, hờn mát nhíu mày nhẹ giọng lầm bầm: “Chẳng thèm trêu cậu nữa, đúng là chẳng biết gì cả…”
Đào Nhiên không lên tiếng, ánh mắt phút chốc trống rỗng. Hồi lâu sau cậu mới điều chỉnh lại, chờ giáo viên đến.
Là tiết Lịch sử, Kiều Dã vẫn ngủ vùi. Thật ra giáo viên giảng rất thú vị, Đào Nhiên bị mất gốc mà vẫn có thể hiểu rõ. Nửa tiết sau cả lớp làm đề được phát, là đề ôn tập tổng hợp bao gồm các kiến thức vừa nhiều vừa lẫn lộn. Đào Nhiên nhìn đống chữ lít nha lít nhít, có hơi mệt mỏi, nhưng lúc làm lại tự mình thấy làm kinh hãi. Những đề kia, cậu rất quen thuộc.
Lúc bắt đầu cứ như đã từng bật đèn thức đêm đọc qua rất nhiều đề nên sau đó mới có thể quen tay làm, như đã từng thành thạo với lời bạt sau cuốn sách, như đã từng để đuổi theo giấc mơ mà trân trọng từng nét bút. Lúc thầy giáo đi xuống còn đặc biệt đến nhìn bài thi của học sinh mới, dịu dàng hỏi: “Em là học sinh trọng điểm ở tỉnh khác chuyển đến sao?”
Đào Nhiên ngây ngẩn lắc đầu một cái, cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Giáo viên đi một hồi lâu cậu mới chậm chạp nghĩ ra, những thứ này… Có lẽ là chút năng lực vốn có của mình. Không phải là của thân thể tên Đào Nhiên này, mà chính là thứ có thể chứng minh đó là của mình. Lúc nghĩ đến điều này, Đào Nhiên lại có chút kích động lệ nóng doanh tròng.
Trước lúc tan học Kiều Dã mơ màng tỉnh lại, tờ giấy thi của Đào Nhiên đã viết kín cả bốn mặt.
“Ồ, không nhìn ra nha, cậu còn là một học bá đó.” Kỳ thực giọng nói của cậu ta rất êm tai, nhưng cứ cà lơ phất phơ dùng giọng Bắc Kinh nói chuyện nên càng để lộ vẻ lưu manh. Nhưng Đào Nhiên cũng không thấy ghét, luôn cảm thấy hình như mình đã quen với cái vẻ ta đây này từ lâu.
“…Có muốn chép không? Thầy nói tiết sau sẽ kiểm tra đó.”
Kiều Dã nhướn nhướn mày, vốn muốn nói có thầy cô nào dám làm khó dễ ông đây? Nhưng không hiểu sao cậu ta lại nuốt vào, hếch cằm lên cười cười chăm chú nhìn cậu: “Cậu viết cho tôi nhé?”
Đào Nhiên không phải là tờ giấy trắng, cậu cảm giác được nụ cười của Kiều Dã có chút bỡn cợt như đang đùa giỡn con gái. Nhưng cậu vẫn không muốn mới ngày đầu đến đã náo loạn với bạn cùng bàn: “Được, giữ lại để đến chiều tự học sẽ chép cho cậu.”
“Buổi trưa đi đâu ăn đây?” Đương nhiên là Kiều Dã không cảm ơn, cậu ta ngồi thẳng người lên nhanh chóng thay đổi đề tài.
“Không phải có nhà ăn à?” Dương Ngạn Học đã chuẩn bị cả thẻ cơm cho cậu rồi.
“Cơm nhà ăn khó nuốt lắm, trưa tôi sẽ mời cậu.” Kiều Dã thò tay vào hộc bàn lộn xộn lấy điện thoại ra: “Trước hết để tôi nhắn với anh bảo lão không cần tới tìm tôi đã.”
“Không… Không cần,” Đào Nhiên vội vàng xua tay, qua loa kiếm cớ: “Anh tôi không cho tôi đi lung tung với bạn học.”
Kiều Dã nhíu chặt mày, nhếch miệng để lộ chiếc răng khểnh trắng tinh: “Con mẹ nó cũng không phải là cậu ra ngoài thuê phòng với gái*, đi ăn cơm với bạn cùng lớp là con trai cũng không được à?”
*Nguyên văn là 马子, là một từ lóng ý chỉ gái mại da^ʍ, người phụ nữ không đứng đắnĐào Nhiên lắp bắp: “Tôi… Anh tôi quản quản nghiêm lắm…”
Kiều Dã ném mạnh di động vào ngăn bàn, mạnh đến mức không biết lớp màn hình có ổn không. Tính Kiều Dã hơi nóng nảy chút, nhưng chưa đến mức vì một lần tâm huyết dâng trào không được tiếp nhận mà rối rắm, nên cuối cùng vẫn không nổi giận.
Kiều Dã tức giận mất ngủ trong tiết Địa lý, đây được xem như tin tức hiếm thấy của lớp 26. Nửa tiết sau cậu ta nằm nhoài chơi di động thổ tào với các anh em, trong đám đã bùng nổ.
“Kiều ca, trông con nhỏ có đẹp không?” Đám quần chúng này còn tưởng người có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo như vậy nhất định là một cô gái, nếu không thì đại ca đã sớm vung tay ném đi rồi.
Kiều Dã lên lớp cũng không nhìn rõ “cô nhỏ” ngồi bên cạnh, bèn liếc nhìn Đào Nhiên đang chăm chú nghe giảng, ngón tay nhanh chóng bấm —– “Rất đẹp.”
“Waooooo, đại ca à anh hiếm khi khen ngợi ai lắm đấy nhé!”
“Nhìn giống Đại Bạch, đôi mắt cũng lớn như vậy.” Kiều Dã nhấn gửi đi, ngoài miệng hơi mỉm cười: “Tính xem tán mấy ngày thì đổ?”
“Cái gì?!”
“Kiều ca à anh tự tin về mình chút đi, anh đẹp ngời ngợi thế này, không đến nửa tháng tuyệt đối đã có thể có third base.”
*Là các từ lóng chỉ giai đoạn trong hẹn hò, first base là nắm tay, second base là hun, third base là sờ soạng BJ các thứ, home base là lên giường cᏂị©Ꮒ, home run là làm hết các bước kia lần nữa.“Đờ.Mờ!” Kiều Dã mất khống chế mắng thành tiếng, trực tiếp vứt di động xuống đất.
Giáo viên liếc nhìn thấy Kiều Dã nên không quản, còn Đào Nhiên thì dùng ánh mắt hỏi thăm.
“À không có chuyện gì đâu, muốn đổi di động rồi.”
Đào Nhiên yên lặng quay đầu lại.
Kiều Dã giống như bị đả kích, không chơi di động cũng không ngủ, lần đầu tiên thuận lợi làm hai đề, lúc đến giờ cơm cũng không nhúc nhích. Cậu ta mới chuyển đến đây, không có bạn cũ, anh trai cũng luôn nghiêm túc nhắc nhở không cho cậu ta trốn học, phải thành thật một chút.
“Phiền chết đi được.” Kiều Dã giống như Tôn Ngộ Không đội Kim Cô Chú, không hề thoải mái.
“Tôi lấy cơm cho cậu nhé? Muốn ăn gì?” Đào Nhiên suy nghĩ một lúc vẫn hỏi.
“Không muốn ăn.” Kiều Dã liếc nhìn cậu: “Cậu đi ăn nhanh đi rồi còn về.”
Đào Nhiên ngồi trở lại: “Tôi không đói bụng, không đi. Cậu có chuyện gì tìm tôi sao?”
Tin nhắn lúc nãy lại nảy ra trong đầu Kiều Dã. Cậu ta tự nhận mình thẳng, cũng không hiếm thấy muôn hồng nghìn tía của anh mình. Nhưng mỹ thiếu niên thân mật như thế này khiến hôm nay là lần đầu tiên cậu ta thấy tai mình nóng bừng.
Đào Nhiên thấy cậu ta không tiếp lời cũng hơi lúng túng, lúc nhìn về mặt bàn và ngăn bàn của Kiều Dã lại thấy ngứa tay, cứ như mắc chứng ép buộc: “Tôi giúp cậu dọn dẹp bàn tí nhé?”
Nhờ cậu bạn cùng bàn mới mà lần đầu tiên sau hơn nửa tháng chuyển đến Kiều Dã được hưởng thụ mặt bàn sạch sẽ và ngăn bàn gọn ghẽ, quả thật hạnh phúc đến mức chất lượng giấc ngủ cũng tăng cao. Đại ca lớp 26 lúc đó bèn vô cùng mừng rỡ triển khai quyết định, sau này chỉ cần Đào Nhiên dọn bàn cho cậu ta một ngày thì Kiều Dã sẽ bảo vệ thêm một tiểu đệ. Đào Nhiên khẩu thị tâm phi biểu đạt rằng mình rất vinh hạnh.
Hai người ở chung với nhau hoà hợp đến bất ngờ.
Lúc đến tám giờ – giờ tự học buổi tối, Kiều Dã còn rất chờ mong mà hỏi Đào Nhiên có muốn cùng mình đi xem chiếc mô tô vừa mới độ lại không. Nụ cười của Đào Nhiên suýt nữa thì cứng lại, vội vã biểu thị rằng người anh nghiêm như cha của mình sẽ không đồng ý.
Có điều nhắc đến cái gì thì tới cái đấy, lúc nhìn thấy gương mặt Lý Trạch Khôn ở ghế sau chiếc Mercedes-Benz đến đón mình, Đào Nhiên kinh ngạc đến mức ngừng thở mấy giây.