Chương 5: Nghịch Thủy Hành Châu 5
Edit: Hướng Nhật QuỳHiệu trưởng nháy mắt với cô Chu, bà đi đến lay lay giường bệnh, bảo ông ngồi dậy, hơi sửa lại ống truyền dịch.
“Buổi tối không có tiết, chạy đến đưa trái cây, sao yên tâm được đây?” Cô Chu cười lạnh một tiếng: “Không mang dao đến, có muốn tôi đây cho cậu mượn không, kể cả tôi cũng muốn gϊếŧ ư?”
Lạc Hành nhấp môi dưới, để giỏ trái cây qua một bên, áy náy nói: “Thật xin lỗi hiệu trưởng, mẹ em…”
Hiệu trưởng cười ha ha mấy tiếng: “Đừng lo lắng đừng lo lắng, cô[1] Chu luôn nói tôi mỡ trong máu dày đường máu cao, đổ chút máu nói không chừng còn khỏe mạnh hơn đấy.” Suy nghĩ một chút lại nói, “Trái lại là em, mẹ em nhất định là gọi điện thoại mắng em rồi.”
[1] “Cô” ở đây là lão sư/老师 tức cô hoặc thầy giáo nhá.
Lạc Hành hơi lắc đầu: “Không có, bà ấy biết em đến Nhị Trung sẽ không làm lỡ việc học, cũng không nói gì nhiều. Giỏ trái cây là mẹ em bảo em mua cho ngài, bà ấy nói mình quá kích động, bảo em thay bà ấy nói xin lỗi với ngài. Cũng cảm ơn ngài không có báo cảnh sát.”
Hiệu trưởng biết đứa nhỏ này đang cố ý giấu diếm, bản thân xưa nay bị uất ức cũng đi nuốt vào bụng, chẳng chịu nói ra.
Nói xin lỗi, đoán chừng cũng không sao, là ông tự nói.
Về phần không có báo cảnh sát, ông cũng không muốn bởi vì một chút tổn thương như vậy mà ảnh hưởng đến học nghiệp[2] của Lạc Hành.
[2] Bài vở và bài tập
Một năm này rất quan trọng.
“Trái lại tôi không lo lắng thành tích của em, thật ra thì Lạc Hành à, thành tích học tập không phải quan trọng nhất, em lớn rồi cũng nên có vài người bạn, thử tiếp nhận lòng tốt của người khác, đừng lúc nào cũng tránh xa người khác cả ngàn dặm.” Hiệu trưởng thở dài, không biết những lời mình nói có dùng được hay không, “Tương lai ra xã hội, em cũng không thể một mình làm hết mọi chuyện được, đúng không nào?”
Lạc Hành thuận theo nói: “Em biết, cảm ơn hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng nhìn cậu, đáy lòng bốc lên một tia đau lòng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã gầy, cổ tay nhỏ mà khuôn mặt cũng rất nhỏ, rõ ràng đã lớp mười hai nhưng vẫn tỏ ra không khỏe mạnh như thế.
Triệu Cửu Lan chắc cũng cho cậu bao nhiêu yêu thương, với lại ngày đó đến xem biểu hiện, bà ta hẳn là có bệnh, Lạc Hành tuổi còn nhỏ vừa phải chịu đựng vừa phải chăm sóc bà ta.
Khổ thân em ấy.
Hiệu trưởng chìa tay, lấy từ dưới gối ra một phong thư nhỏ, nhìn Lạc Hành vẫy vẫy tay.
Lạc Hành đi đến, ông đặt phong thư trên tay Lạc Hành, vỗ một cái lên mu bàn tay cậu: “Mẹ em gần đây hẳn sẽ không đưa cho em tiền sinh hoạt, em cần trước.”
Lạc Hành rút tay lại, đặt tiền lên giường bệnh rồi lui về sau hai bước: “Hiệu trưởng em có tiền, cảm ơn lòng tốt của ngài.”
Cô Chu vừa nhìn hiệu trưởng cho tiền Lạc Hành, bèn lập tức châm chọc: “Đúng rồi, nhà các cậu có tiền, cho nên cũng tùy tiện đánh người, dù sao cũng trả nổi tiền thuốc thang mà.”
Hiệu trưởng trầm mặt: “Cô Chu, em nói cái này trước mặt thằng bé làm gì!”
Cô Chu cầm dao gọt trái cây vỗ một phát: “Sao em không thể nói chứ, cô ta dám đến trường học đánh người, em thấy cô ta cũng dám gϊếŧ người ấy, sắp xếp người bồi dưỡng kế hoạch sao, bản thân cô ta có bản lĩnh thì trực tiếp sắp xếp con trai vào Nhất Trung đi. Đến trước mặt chúng ta tỏ vẻ hung dữ cái gì tàn nhẫn cái gì.”
“Đừng nói nữa, anh nói chuyện này và Lạc Hành không liên quan, em…”
“Hiệu trưởng, cô Chu, em chỉ xin mượn thầy ba tiếng. Ngài nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến chủ nhật em lại đến thăm ngài.” Lạc Hành quy quy củ củ khom lưng, nói xong bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.
“Lạc Hành, Lạc Hành!” Hiệu trưởng thở dài, nhìn phong thư trên giường, dư quang liếc thấy giỏ trái cây Lạc Hành mang đến kia, vội nói: “Cô Chu em mở giỏ trái cây đi.”
Cô Chu cau mày: “Tại sao? Anh còn muốn ăn trái cây cậu ta mang đến, không biết trong lòng hai mẹ con này sắp xếp cái gì, ai biết có độc hay không, em thấy ném…”
“Em nhanh lên đi.” Hiệu trưởng vừa nói liền kéo ống truyền dịch, “Em không mở thì anh mở.”
Cô Chu sợ hết hồn, vội đè tay ông xuống bảo ông đừng động, xách giỏ trái cây lên xé mở ra, lần lượt lấy từng trái cây ra, kết quả lại phát hiện dưới đáy có mười sáu tờ tiền chiết giả trăm nguyên màu đỏ chỉnh chỉnh tề tề.
“Cái này…” Cô Chu cũng sửng sốt, hiệu trưởng vỗ giường muốn đứng dậy: “Anh cũng biết là như vậy, đứa trẻ này…”
Cô Chu cầm tiền nói: “Chút tiền như vậy, còn chưa đủ tiền để anh nằm viện hai ngày đâu, rốt cuộc cậu ta cũng có chút lương tâm, không như mẹ cậu ta chỉ là một người phụ nữ đanh đá.”
Hiệu trưởng thở dài: “Em thì biết cái gì!”
Ông nhìn cửa phòng bệnh.
Rối cuộc Lạc Hành bị mẹ của em ấy, cưỡng ép điều chỉnh thành một người máy hoàn mỹ, bị uất ức cũng không nói ra ngoài, bị giễu cợt cũng vẫn có thể bình tĩnh lễ phép.
Giống như không có bất kỳ điều gì, có thể đánh vỡ được hạn chế cuối cùng của em ấy.
**
Lạc Hành nói với thầy Trình chỉ xin mượn ba tiếng, là thật.
Nếu bây giờ đến thị cậu có thể bắt kịp xe buýt, nhưng trễ nữa thì phải đón xe trở về, từ chỗ này đón xe về trường học ít nhất cũng hai mươi đồng.
Ngồi xe buýt qua lại chỉ có bốn đồng.
May mà phòng giáo dục thành phố đã thống nhất sử dụng tài liệu học tập và sách bài tập giống nhau nên cậu không cần mua nữa, cậu là đến trao đổi, thế nên trường mới miễn phí cho một bộ đồ dùng hằng ngày.
Cậu trừ ăn cơm ra thì tạm thời không cần tốn tiền gì cả, mấy đêm nay cậu chỉ hơi chịu đựng một chút, cũng có thể chống đỡ nỗi.
Cậu đeo cặp ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt, đêm đến, băng ghế bằng thép không gỉ có chút lạnh.
Xe buýt cách hai mươi phút mới có một tuyến, Lạc Hành dựa theo thời gian xế chiều lúc đến trường mà tính toán một chút, còn đến khoảng mười phút.
Cậu mở chiếc cặp huấn luyện dã ngoại ra, lấy ra một quyển sổ nhỏ trông khá cũ kỹ từ bên trong, cẩn thận mở ra, bên trong kẹp một tờ giấy gói kẹo, bị ép đến chỉnh tề, nếp gấp mờ nhạt giống như đường vân lòng bàn tay.
Lạc Hành vuốt ve một chút, lại cẩn thận đậy lại, bỏ vào trong cặp sách.
**
Lúc quay về trường học, còn thiếu năm phút nữa là đến mười giờ, cậu đi thẳng đến phòng học, vừa vặn đuổi kịp tiếng chuông tan học.
Khi Diệp Tiếu Tiếu đang khóa cửa thì thấy cậu quay về, nghi hoặc hỏi: “Cậu có đồ muốn lấy sao?”
Lạc Hành nói: “Lớp trưởng, tớ muốn viết bài tập trong lớp một chút, có thể đưa chìa khóa cho tớ không, sáng sớm mai tớ đến mở cửa.”
Diệp Tiếu Tiếu gật đầu: “Vậy được, thời gian mở cửa sáng mai là sáu giờ rưỡi, cậu nhớ đừng đến trễ.”
Lạc Hành nhận chìa khóa, cậu ngồi ở chỗ gần cuối, đằng sau chỉ cần mở đèn là có thể nhìn thấy, nhưng cậu vẫn mở hết tất cả bóng đèn lên.
Cậu không phải thiên tài gì, có thể có thành tích thi trung khảo tốt nhất toàn thành phố là vì đã từng học qua một lần, những kiến thức này tựa như đã khắc ở trong đầu cậu, hễ thấy đề thì tính phản xạ liền nổi lên.
Chờ đến lúc cậu viết xong bài thi, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thì trời đã hơi rạng sáng, ngáp một cái, xoa xoa con mắt rồi lại lấy một chiếc máy tính xách tay từ trong cặp ra.
Cậu nhận một công việc phiên dịch viên.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã bị ép học các loại kiến thức, thế nên cũng có chút công dụng.
Từ khi bắt đầu lên cấp ba, cậu đã không yêu cầu mẹ một phân tiền nào nữa, mặc dù mình kiếm không nhiều, nhưng chỉ cần cậu tiết kiệm một chút ít dùng một chút, chẳng những đủ để cậu sinh hoạt mà còn tích góp được chút ít.
Có một ngày, biết đâu cậu sẽ có thể góp đủ tiền, làm phẫu thuật.
Hoắc Hành Chu và Phùng Giai ở chung một ký túc xá.
Tối hôm qua sau khi tự học buổi tối, Trình Lợi Dân đặc biệt gọi hắn đến phòng làm việc nói muốn sắp xếp để Lạc Hành vào ký túc xá của hắn, bảo hắn khuân giúp đồ dùng hằng ngày về.
Nói đi nói lại rằng Lạc Hành là đứa trẻ ngoan, ngàn vạn lần đừng bắt nạt em ấy.
Hoắc Hành Chu nhìn giường đối diện, tôi ban đêm không về ngủ, nhưng tôi là đứa trẻ ngoan?
Giỡn gì vậy trời.
Phùng Giai bị âm thanh trở mình xuống giường của Hoắc Hành Chu đánh thức, người vẫn còn ở trong chăn không nhúc nhích, ánh mắt ngược lại nhất thời liếc xuống đối diện.
“Đậu má, bạn học mới ngạo mạn vậy, mới ngày đầu tiên đã cả đêm không về ngủ.” Phùng Giai lay đầu từ trong chăn ra, nhìn đồng dùng học tập trên đất xác thực chưa động tới, vừa nằm xuống vừa cảm khái, “Là một đứa nhẫn tâm.”
**
Nhị Trung lớp mười hai vào học rất sớm, sáng sớm sáu giờ rưỡi đã bắt đầu tự học buổi sáng.
Lần đầu tiên hắn đến lớp còn sớm hơn mặt trời, mỗi một tế bào khắp toàn thân đều đang kêu to khó chịu.
Hết cách rồi, hôm nay cha hắn lấy tư cách là giáo viên đặc biệt ở trường học, ngày đầu tiên đến Nhị Trung lên lớp.
Ngoài mặt có bản lĩnh, phải thử chút đã.
Hắn vừa đến cửa sau phòng học, đúng lúc Trương Huyền cũng đi ra từ phòng vệ sinh, một tay ôm bả vai hắn, vừa đi vừa bắt đầu bùm bùm nói: “Anh Chu, món hàng mới đến lớp chúng ta thật mẹ nó ngạo mạn mà.”
Hoắc Hành Chu phiền nhất người khác khoác vai hắn, động một cái: “Tránh ra.”
Trương Huyền cũng không thèm để ý, rút tay lại đi theo ép sát bên cạnh hắn: “Thằng bên cạnh tớ đó, mẹ nó viết bài tập cả đêm, tớ nghe lớp trưởng nói buổi sáng lúc đến, giờ học huấn luyện nó còn viết ở đó.”
Hoắc Hành Chu thoáng nhướng mày, ban đêm không về ngủ chỉ để viết bài tập cả đêm?
Trương Huyền cảm thán gõ lên cánh tay: “Thằng này có bệnh thì phải, mẹ nó vì làm bài tập mà ngay cả ngủ cũng không ngủ, có phải học ngu không.”
Hoắc Hành Chu ló đầu nhìn phòng học, chỗ ngồi của hắn trống không, trên bàn bày một đống bài thi và sách bài tập.
“Ơ kìa anh Chu cậu đi đâu đó?” Trương Huyền thấy hắn dừng chân, chẳng những không vào phòng học, mà còn quẹo cua?
Hoắc Hành Chu giơ tay ra, cũng không quay đầu lại mà nói: “Phòng vệ sinh.”
Kéo một cửa ra, Lạc Hành vừa mới chuẩn bị đi ra đã bị chặn đầu, tóc trên trán và lông mi đều ướt nhẹp, hai viên đồng tử nhàn nhạt cũng trơn bóng tựa như hơi nước.
Có lẽ là cậu bị dọa sợ, hơi há miệng, ngơ ngác nhìn hắn.
Hoắc Hành Chu nhìn cậu một đường từ mắt đến môi, lại đến lỗ tai đầy đặn ửng đỏ, từng bó từng bó nhóm lửa, lần đầu quả tim hắn tựa như bị ai đó gãi một cái, vừa mềm vừa ngứa.
“Sao tối hôm qua không về ngủ?” Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, hỏi cậu.
Lạc Hành trước tiên là mờ mịt một giây, sau đó mới phát hiện mình thất lễ, vội vàng cẩn thận che giấu tâm tình của mình: “Tiến độ ở Nhị Trung hơi nhanh, tớ muốn bổ túc sớm một chút.”
Tên nhóc này không phải là học ngu, viết đống bài thi kia có gì tốt hả.
Hoắc Hành Chu nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của cậu, không nhịn được cùng lúc giơ hai ngón lên, gõ lên trán cậu: “Học ngu.”
Lạc Hành bị đau che trán, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, đôi mắt ướt nhẹp lộ ra một cổ đáng thương không biết từ đâu đến.
Cổ họng Hoắc Hành Chu phát khô nên đành ho khan một tiếng, thấy cậu còn ngơ ngác đứng đó bèn cố ý trêu cậu: “Còn không đi ra, muốn nhìn tớ tiểu à?”
Lạc Hành vừa nghe, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, lập tức chạy đi.
Hoắc Hành Chu ở phía sau câu khóe miệng, tên vong ơn bội nghĩa này ngoại trừ không có lương tâm ra, cũng rất thú vị.
👍👍👍