Chương 13: Ở Lại (1)

Nguyên Tư Nguyệt vừa đỡ lấy người, liền thấy Bùi Hữu như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rất nhanh lại từ bỏ. Có lẽ do cơ thể quá yếu, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn mà ngã xuống.

“Tư Ngôn!”

Nguyên Tư Nguyệt xoay người, lập tức gọi người. Tư Ngôn nghe thấy, nhanh chóng bước lên đỡ lấy Bùi Hữu. Lúc này, sắc mặt những người ở Trấn Quốc Công phủ đều vô cùng lúng túng. Trấn Quốc Công dường như muốn giải thích đôi câu, do dự mãi mới nói:

“Điện hạ, cơ thể tiểu nhi quả thật suy yếu, khiến ngài chê cười. Thần sẽ lập tức mời đại phu đến chữa trị. Đợi khi tiểu nhi khỏe mạnh, sẽ đích thân đến nhận lỗi với điện hạ.”

Nguyên Tư Nguyệt đột nhiên quay người lại:

“Suy yếu?! Ngươi nhìn hắn mà xem, đây gọi là suy yếu sao? Hắn sắp mất mạng rồi!”

Trấn Quốc Công sửng sốt, dường như cũng không dám tin mà nhìn về phía Bùi Hữu.

Lúc này, Tư Ngôn đang kiểm tra thân thể cho Bùi Hữu, đôi mày nhíu chặt đầy lo lắng.

Nguyên Tư Nguyệt đứng dậy, sắc mặt rõ ràng mang theo vài phần giận dữ:

“Bổn cung mặc kệ nhà các ngươi rối loạn ra sao, bổn cung chỉ biết một điều, bổn cung đã chọn phò mã, thì bổn cung có quyền quyết định! Từ hôm nay trở đi, Bùi Hữu chính là người của bổn cung, bổn cung muốn đưa hắn đi!”

Sắc mặt Bùi phu nhân tái nhợt, vội vàng kêu lên:

“Điện hạ! Dù ngài đã chọn tiểu nhi làm phò mã, nhưng thánh chỉ chưa ban, đại hôn chưa thành, hành động như vậy e là không thỏa đáng!”

Nguyên Tư Nguyệt cười lạnh:

“Bổn cung làm việc thỏa đáng hay không, không cần Bùi phu nhân lo lắng! Tư Ngôn, đi!”

“Rõ!”

Thấy Nguyên Tư Nguyệt thực sự muốn đưa người đi, Bùi phu nhân vẫn muốn níu kéo, bật thốt lên:

“Điện hạ!”

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Trấn Quốc Công ngăn lại. Sắc mặt Trấn Quốc Công tuy cũng không mấy tốt, nhưng lý trí hơn một chút. Ông nói:

“Để nàng mang đi thì mang đi. Chỉ là một người thôi, cần gì phải làm lớn chuyện để tự chuốc lấy không thoải mái.”

Bùi phu nhân ấm ức nói:

“Chính là lão gia, nhà chúng ta không phải là nơi để nàng ta tùy tiện làm càn như vậy. Hôm nay nàng cứ tùy hứng mà mang người của chúng ta đi, truyền ra ngoài người ta sẽ nói thế nào đây?”

Trấn Quốc Công đáp:

“Thôi được rồi, dù sao nàng cũng là trưởng công chúa, có cái quyền tùy hứng. Trước đây nàng thích Tô Hình, cứ một hai đòi gả, Tô Thủ Phụ cũng đâu làm được gì? Thế này đi, ngày mai ta sẽ vào cung một chuyến, xem bệ hạ nói sao.”

Bùi phu nhân nhíu mày, những người khác trong phủ Trấn Quốc Công cũng lộ vẻ mặt khó xử. Trình thị và Bùi Tử Hiên liếc nhau, trên mặt rõ ràng không mấy vui vẻ. Trình thị thì vì bị Nguyên Tư Nguyệt làm mất mặt trước mọi người, trong lòng không khỏi phiền muộn.

-----

Nguyên Tư Nguyệt đưa Bùi Hữu lên xe ngựa, Thường Thuận – người nãy giờ vẫn chờ bên ngoài phủ Quốc Công – thấy người được đưa ra thì suýt nữa lao tới khóc lóc.

Nguyên Tư Nguyệt: “Được rồi! Hắn còn chưa chết đâu. Ngươi theo bổn cung về phủ trưởng công chúa, bổn cung lát nữa có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nói xong, nàng quay sang Bình Ngọc:

“Đi mời thái y đến.”

Xe ngựa lao nhanh trong màn đêm, chẳng mấy chốc đã về đến phủ trưởng công chúa.

Tư Ngôn thắc mắc hỏi: “Điện hạ, ngài định an bài hắn ở đâu?”

Bùi Hữu vẫn đang hôn mê. Nguyên Tư Nguyệt nhìn hắn, do dự một chút rồi nói:

“Đặt ở Tình Phương Điện đi. Hắn thế này, để ở đâu ta cũng không yên tâm.”

Tư Ngôn tròn mắt, vẻ mặt không tình nguyện:

“Điện hạ, rõ ràng ngài không phải chọn phò mã, mà là chọn một cái gánh nặng...”

Nguyên Tư Nguyệt nghe thấy nhưng giả vờ như không nghe. Thái y rất nhanh đã đến, mọi người sắp xếp ổn thỏa cho Bùi Hữu để thái y chẩn trị. Đến lúc này, Nguyên Tư Nguyệt mới phát hiện tình trạng của hắn còn tệ hơn so với buổi sáng.