Ba giờ sáng, tôi phát hiện tôi chính là con heo kia, mà bí thư của tôi sắp chết rồi.
Tôi không ngừng gọi điện cho Lâm Ý Nhất, nhưng mà cậu ấy tắt máy, tôi lại gọi điện thoại hỏi bạn bè của cậu, nhưng không một ai biết cậu đang ở nơi nào, cuối cùng tôi lái xe đi cục công an, xin một người bạn tốt làm cảnh sát ở đó giúp tôi định vị.
Lăn qua lộn lại như vậy cho tới sáng, tôi rốt cuộc biết Lâm Ý Nhất đi chỗ nào. Đêm qua, cậu ấy lên máy bay qua Đức_Munich. Tôi đoán rằng cậu ấy đang đi tìm bác sĩ, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu ta vừa qua Đức, tôi liền mất dấu vết, ở nước Đức tôi không có một người bạn nào. Sau đó tôi ngựa không ngừng vó mà mua vé máy bay đến Munich, trời xa đất lạ, tôi đi từng cái bệnh viện thăm dò, nhưng cũng không tìm được cậu.
Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, không ngừng một lần lại một lần tưởng tượng, bệnh ung thư của Lâm Ý Nhất có khi nào là do mấy năm nay bị tôi bóc lột mà tạo thành, ăn không ngon ngủ không yên, năm đấy sinh bệnh lại còn bị tôi phạt đứng, vất vả lâu ngày thành tật. Cứ như vậy qua một tuần, tôi về nước trong bất lực, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm dấu vết của Lâm Ý Nhất ở nơi nước Đức xa xôi, mỗi ngày trà không nhớ cơm không ăn, từ một nam nhân trung niên có chút phát phì, biến thành một người đàn ông có chút gầy yếu. Trong vòng thương nghiệp Bắc Kinh, dường như ai cũng biết tôi tìm bí thư đến điên rồi. May mắn thay tôi lớn tới từng này quen biết được rất nhiều người, có quan hệ thì dễ làm việc, tôi trước nay chưa từng cảm kích thời điểm phản nghịch năm ấy suýt nữa thì đem gia nghiệp phá cho tan hoang như bây giờ. Lại qua ba ngày, tôi rốt cuộc biết được vị trí cụ thể của Lâm Ý Nhất, một phút cũng không chờ được, vội vã đến viện điều dưỡng Thành Đô.
Thành Đô, núi rất nhiều. Viện điều dưỡng Lâm Ý Nhất đang ở ở sâu trong rừng già, bên cạnh còn có một căn cứ nuôi dưỡng gấu trúc.
Thời điểm tôi nhìn thấy Lâm Ý Nhất, cũng là vào một ngày đông ấm áp, nhìn đến thân ảnh có chút khác kia. Một chiếc áo lông rộng thùng thình, trong tay cầm một cây gậy nhỏ, vô cùng thanh thản mà nằm ở ghế võng, lắc lắc phơi nắng, trên lỗ tai đeo một đầu tai nghe. Một chú mèo con cuộn ngay bên chân cậu khẽ meo một tiếng, Lâm Ý Nhất khom lưng vươn tay, bé mèo kia thuần thục mà nhảy vào trong lòng bàn tay cậu, cuộn thành một cục màu trắng nằm ngủ trên đầu gối. Lâm Ý Nhất vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miệng khẽ cong lên nằm trên ghế phiêu phiêu. Thoạt nhìn qua phi thường vui vẻ và nhàn hạ, rất khác với hình tượng yếu đuối mỏng manh trong tưởng tượng của tôi, thậm chí trên mặt còn thêm vài lạng thịt, làn da cũng trắng hơn trước.
Mà Nhân.Trung.Long.Phượng Lý Hiểu Minh tôi đây, trong hơn mười ngày ngắn ngủi, sống sờ sờ sút mất 15 kg, mười mấy lần bệnh bao tử dọa nạt tái phát, so với cậu ấy còn giống người bệnh hơn.
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, trạng thái hiện tại của Lâm Ý Nhất vẫn làm cho tôi cực kỳ vừa lòng, tôi đứng ở bên cạnh cậu, chờ tới khi cậu mở mắt ra sẽ nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy lúc đó nhất định cậu sẽ lộ ra biểu tình ngốc nghếch như "Lý Hiểu Minh tại sao anh lại ở đây? ". Vì thế tôi bắt đầu lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại phản ứng của Lâm Ý Nhất. Tôi nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn của cậu vuốt nhẹ trên bộ lông mượt mà của bé mèo, trong ánh nắng ấm áp, vậy mà cho tôi cảm giác giống như thấy được bạch ngọc đặt ở trên lông chồn vậy .
Lâm Ý Nhất trước kia từng nói qua, cậu muốn nuôi một con mèo ở nhà, khi đó tôi nghĩ đến bí thư sẽ chia một phần chú ý cho con mèo ngốc nghếch nào đó sẽ cảm thấy bực bội, cho nên không đồng ý. Sau đó tôi phát hiện, cậu ta sẽ trộm đi cho mấy con mèo hoang ăn, còn không tự khống chế được mình, mà sờ loạn mấy bộ lông bẩn thỉu đó. Mèo hoang không thể so được với mèo nhà, tụi nó rất dữ, trong 7 năm cậu ta phải đi chích 4 lần vắcxin phòng bệnh chó dại, vậy mà vẫn dạy mãi không sửa. Vết thương vừa khỏi liền muốn đi sờ tiếp, mắng cho như thế nào cũng không chịu dừng lại. Đối với đồ vật mà mình thích, cậu ấy vẫn luôn như vậy, ngây ngốc mà nâng niu trong lòng, cũng không sợ bị tổn thương.
Không bao lâu sau, lại có thêm một con mèo lớn bước tới, con mèo này lớn lên rất hung dữ, cào cào ống quần Lâm Ý Nhất. Lâm Ý Nhất vẫn cứ nhắm chặt mắt, tay lại đưa xuống, hình như là chờ con mèo kia đến cào vào bàn tay mình, con mèo kia dường như bị dọa sợ, nâng móng vuốt nên, mắt thấy sẽ cào đến mu bàn tay Lâm Ý Nhất. Thấy thế tôi vội quát một tiếng, bảo vệ Lâm Ý Nhất khỏi một vuốt của nó, nhịn không được lại mắng một câu: "Đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có nhìn thấy mèo chó là lại chạy lên sờ, nhỡ đâu lại bị bọn nó cào hay cắn nữa thì sao! Bây giờ cơ thể của cậu còn có thể tiêm vắcxin được à?!"
Lâm Ý Nhất đột nhiên mở mắt ra, dùng sức nắm thật chặt tay của tôi, mỗi lần hô hấp đều đang run rẩy, mãi nửa ngày mới nhả ra được một câu: "Anh..... Giám đốc..... Sao anh lại....."
Tôi hừ một tiếng: "Cậu nói coi?"
".. Tôi....". Lâm Ý Nhất trừng mắt, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn xuống, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, vừa cười vừa nói: "Tôi sợ anh đến, nhưng cũng sợ anh không đến.... giám đốc."
Lúc này tôi mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, ánh mắt của Lâm Ý Nhất không có tiêu cự, thời điểm cậu cùng tôi nói chuyện, đôi mắt không nhìn thấy tôi, nhưng lỗ tai lại hướng về phía tôi cố gắng nghe từng từ.
Cậu vẫn luôn nhắm hai mắt, có lẽ bởi vì không thấy gì cả.