Hiện tại Lâm Ý Nhất đang ở tại nhà tôi, ban ngày chúng tôi nháo một trận, tôi còn cho rằng cậu ta sẽ không nấu bữa ăn khuya như mọi hôm nữa. Không nghĩ tới đến tối, cậu ấy vẫn bưng cho tôi một chén cháo gạo kê.
Trước kia dạ dày tôi không tốt, những lúc bận rộn thường xuyên quên ăn cơm. Mấy năm trước thì bị xuất huyết dạ dày, khi đó đang cùng Lâm Ý Nhất nói chuyện, thì đột nhiên phun ra một búng máu. Doạ cho cậu ấy trượt tay lái, chút nữa thì xảy ra tai nạn giao thông.
Sau ngày hôm ấy, cậu ta chăm tôi ăn ngon uống tốt, mấy năm nay tôi đã rất ít khi tái phát.
Bây giờ cậu ta đòi nghỉ việc, tôi biết phải làm sao bây giờ?
Một tay tôi bồi dưỡng cậu ta, từ những ngày đầu tiên, mỗi ngày đều bị tôi mắng, cho tới bây giờ cùng tôi tâm đầu ý hợp. Đến đồ ăn nấu cũng vừa miệng như vậy, người bí thư như thế bây giờ tôi có bật đèn pha cũng khó tìm thêm.
Lâm Ý Nhất ngồi đối diện với tôi, cũng đang uống cháo. Tôi liền hỏi: "Tại sao lại từ chức, cậu cho tôi một cái lý do chính đáng được không?"
Lâm Ý Nhất đến đầu cũng không nâng lên, điềm tĩnh nói: "Mẹ tôi giục tôi về quê kết hôn."
Kết hôn! Trong nháy mắt nghe thấy câu nói kia, tôi đều hít thở không thông, rầm một tiếng gian nan mà đem cháo nuốt xuống. Một chữ cũng không nói nên lời. Tôi trước nay cũng chưa từng nghĩ qua, Lâm Ý Nhất có muốn kết hôn hay không. Một phần là do cậu ấy vẫn luôn ở tại nhà tôi, còn phần khác, nhiều năm qua tôi chưa từng thấy cậu ta có nhu cầu tìm phụ nữ bao giờ. Cho nên tôi vẫn nghĩ rằng, cậu ta còn nhỏ, một lòng lo cho sự nghiệp không nghĩ tới hôn nhân. Hơn nữa tôi còn cho rằng cậu ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh tôi cho tới khi về hưu.
Nghĩ một hồi, kỳ thật cũng phải thôi, bí thư chỉ là một nghề nghiệp, làm một người đàn ông vẫn nên có gia đình của riêng mình. Tựa như tôi, tuy rằng tôi không yêu vị hôn thê của mình, bà cô ấy cũng không yêu tôi, nhưng chúng tôi đều đã già đầu rồi. Tôi 38, cô ấy 40, nếu không nói tới vấn đề tình yêu, trên khía cạnh lợi ích, sau khi chúng tôi kết hôn, không quá 3 năm giá trị thương mại của công ty có thể tăng gấp bội, khá tốt đấy chứ.
Tôi đè xuống cảm giác không khỏe, bình tĩnh nói: "Cậu về quê thì làm sao tìm được người tốt, cậu đã có hộ khẩu ở Bắc Kinh rồi, còn muốn cậu về quê sống sao. Đầu bị nước vào đấy à? Tôi thấy cậu vẫn nên ở chỗ này, muốn kết hôn, thì lấy người ở đây, tôi tổ chức hôn lễ cho cậu."
Sắc mặt bí thư lập tức trở nên rất khó coi, giống như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh.... Tổ chức hôn lễ cho tôi?"
Tôi căn bản không nghĩ tới cậu sẽ kết hôn! Thì làm sao làm hôn lễ cho cậu?
Tôi cố gắng dùng tư thái của một người đàn ông đáng tin cậy, nói: "Nếu cậu không thích tôi sẽ không nhúng tay, sẽ tìm một công ty chuyên môn tổ chức hôn lễ cho cậu. Cái công ty tổ chức hôn lễ cho tôi cũng không tồi, rất chuyên nghiệp, để tôi để cử cho cậu, tôi giúp cậu trả tiền."
Tôi thấy Lâm Ý Nhất nắm chặt hai nắm nay. "Tôi không ở Bắc Kinh nữa! Tôi phải về nhà!"
"Nhất Nhất". Tôi xoa xoa mũi, bất đắc dĩ nói: "Tài nguyên và nhân mạch của cậu đều ở Bắc Kinh và Thượng Hải, cậu cực khổ phấn đấu bảy năm, tất cả đều từ bỏ, sao phải khổ như thế. Cậu về Thành Đô làm gì? Trẻ không gắng sức, về già cực khổ, tuổi cậu còn trẻ, bây giờ về quê bán lẩu à?"
"Qua năm tôi liền 30 tuổi." Lâm Ý Nhất nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cố gắng khuyên bảo: "30 thì đã sao, tôi bây giờ đã 38 mà vẫn chưa hề yêu đương. Thôi thì như này đi, tôi cho cậu nghỉ ngơi, được không? Cậu đi ra ngoài chơi mấy tháng, thả lỏng một chút. Chơi đã rồi về, cưới một người con gái xứng đôi với cậu. Làm bí thư nhiều cũng không có gì thú vị, vừa lúc bên kia mới điều đi một tổng giám đốc của chi nhánh công ty, cậu qua đó làm giám đốc, có được không?"
"Tôi không cần anh lo!"
Tôi tức giận: "Tôi mà mặc kệ thì ai quản cậu, là người mẹ nghiện mạt chượt không muốn sống kia sao? Mẹ cậu có quản qua cậu sao? Bây giờ cậu về quê cưới vợ rồi, con cái không cần đi học à? Học ở nơi nào, Thành Đô? Trẻ con cả nước ít nhiều gì đều mong muốn được đến Bắc Kinh học, cậu lại muốn cho con của cậu cùng với cậu trở lại Thành Đô bán lẩu?! Lâm Ý Nhất, cậu muốn tìm vợ ở nơi nào? Nói nghe coi? Trước nay tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới, hôn nhân đại sự là việc có thể đem ra để đùa sao? Cậu đem ảnh của cô ta cho tôi coi. Còn có, đem sơ yếu lý lịch, công việc đều nói cho tôi, tôi cho người đi điều tra trước đã."
Lâm Ý Nhất ngồi im bất động, tôi quyết định cùng cậu ta so cao thấp đến cùng, không nói một lời mà nhìn chằm chằm. Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới nhẹ giọng nói: "Không có cô gái nào."
Tôi thấy cậu ta rốt cuộc cũng nhả ra, giống như là đạt đến thắng lợi mà nhướng cao mày: "Không có cô nào, vậy cậu kết hôn cái gì?"
"....... Tôi thích con trai."
Tôi: "..... "
Lâm Ý Nhất ngẩng đầu lên, còn sợ tôi không nghe rõ mà cường điệu lại một lần nữa: "Tôi thích con trai. Thành Đô - gay nhiều."
Tôi: "..... "
Một lần nữa, tôi cảm thấy cuộc sống này tràn ngập ác ý.
Bí thư của tôi muốn từ chức, bí thư của tôi muốn kết hôn, bí thư của tôi vừa mới cùng tôi comeout.
Tôi con mẹ nó đều hít thở không nổi nữa rồi.