"Cậu..... Có phải là không nhìn thấy hay không?". Tôi ngồi xổm xuống, dùng bàn tay quơ qua quơ lại trước mắt Lâm Ý Nhất, hình như phẩy hơi nhanh nên tạo ra một trận gió nhỏ, khiến tóc Lâm Ý Nhất giật giật.
Sau một lúc lâu, Lâm Ý Nhất mới nói: "..... Tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Anh nhìn thấy Weibo của em". Tôi nói ra sự thật.
Bí thư của tôi hô hấp cứng lại, khuôn mặt vốn trắng bệnh bị trướng đến đỏ bừng, lắp bắp nói: "Lý... Lý Hiểu Minh, tại sao anh có thể làm như thế, anh thật quá đáng! Anh làm như vậy không phải là....."
Phong cách Weibo của Lâm Ý Nhất cùng với thái độ thường ngày đối với tôi, quả thực như hai thái cực. Ví dụ như chuyện gọi tôi rời giường, ở trong mắt tôi, mỗi ngày tôi mở mắt ra đập vào mắt chính là giáo viên chủ nhiệm Lâm Ý Nhất mặt không biểu tình, thậm chí còn không chớp mắt, dùng ánh mắt nghiêm khắc khiển trách, hoàn toàn ngăn chặn du͙ƈ vọиɠ muốn ngủ nướng của tôi. Như vậy, ai có thể biết được là, em ấy dùng tâm hồn gà mẹ si hán thưởng thức dung nhan tuyệt thế khi ngủ của ông đây đây?
Còn có, em ấy chưa bao giờ nói giỡn với tôi, đứng đắn đến mức làm người ta giận sôi gan, không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Nói thật, thật sự không thể trách EQ của tôi thấp được, bảy năm qua ở chung còn không phát hiện ra Lâm Ý Nhất thích mình, muốn trách thì phải trách Lâm Ý Nhất giấu quá sâu.
Yêu thầm tôi có lẽ là bí mật lớn nhất Lâm Ý Nhất từng che giấu, cho nên vừa mới nghe tôi nói vậy, vẻ mặt của em ấy như nghe thấy tin dữ, cả người đều không ổn. Sợ tới mức đem con mèo trên đùi ném lên trên mặt tôi, đứng lên muốn đi. Đôi mắt Lâm Ý Nhất nhìn không thấy, em ấy không biết rằng tôi đang ngồi xổm trước mặt mình, bị vướng vào tôi suýt té ngã, tôi đứng nhanh dậy kéo em ấy, nhưng có thể do đứng lên vội quá hai người chúng tôi cùng nhau bị vấp ngã, nằm trên mặt đất lăn vài vòng, cuối cùng khi dừng lại tôi lót ở phía dưới, Lâm Ý Nhất nằm bên trên.
Tôi ôm lấy em ấy, cực kỳ không hài lòng đối với cái viện điều dưỡng này. "Mắt của em không nhìn thấy, tại sao lại không có người bên cạnh coi chừng? Còn có!". Tôi hung hăng trừng mấy con mèo đang meo meo bên cạnh. "Sao lại có nhiều mèo như vậy? Nếu như chúng nó cào em thì phải làm sao bây giờ?!"
Lâm Ý Nhất chống tay lên ngực tôi, nhỏ giọng nói: "Giám đốc, anh buông tôi ra."
Tôi đem lời nói nghẹn lại bên miệng, Lâm Ý Nhất nằm phơi nắng nên ấm áp như nhung, trên người cậu có một loại hương vị không thể dùng lời nói để miêu tả nhưng rất dễ chịu. "Đừng có nhúc nhích, để tôi ôm em một lát." Lâm Ý Nhất không nói chuyện, thuận theo đem đầu len lén gác lên vai tôi. Mấy ngày nay thần kinh của tôi vẫn luôn căng như dây đàn, sợ Lâm Ý Nhất ở nơi tôi không nhìn thấy mà chịu khổ, lại sợ sẽ không còn được gặp lại cậu ấy. Bây giờ có thể đem người thật ôm vào trong ngực, tâm tình bỗng tốt lên rất nhiều.
Thật lâu sau, tôi nhẹ giọng nói: "Đôi mắt của em bị sao vậy? Nhất Nhất, nói thật với tôi đi, đừng gạt tôi."
"U, đè lên dây thần kinh thị giác, có lúc thì nhìn được có lúc lại không thấy."
"Khi nào phẫu thuật?"
Tôi nhìn không thấy biểu tình của Lâm Ý Nhất, chỉ nghe được cậu ở bên tai tôi nói chuyện, hô hấp rất nhẹ. "Tôi đã qua Đức khám rồi, khối u lớn lên ở một vị trí không được đẹp, xác suất thành công rất thấp, sau khi phẫu thuật cơ thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề về sức khỏe, xác suất tái phát cũng cao. Tôi... không tính phẫu thuật...."
Tôi lạnh mặt, nói: "Lâm Ý Nhất, đây là thái độ đối đãi với tính mạng của mình sao? Em đi tìm bác sĩ ở nơi xa xôi như thế, tại sao không nghĩ tới kỹ thuật y học của nước mình? Bác sĩ nước Đức cũng không phải toàn năng, em làm sao có thể đánh đồng với bác sĩ nước mình được. Thu dọn đồ đi, anh mang em về Bắc Kinh."
"Giám đốc." Lâm Ý Nhất thở dài. "Anh luôn luôn bá đạo như vậy. Một chút cũng không tôn trọng ý kiến của tôi, tôi không muốn phẫu thuật."
Tôi vốn nên tức giận, nhưng không khí nơi này rất tốt, ánh nắng rất ấm áp, giọng Lâm Ý Nhất lại rất dễ nghe, tôi phá lệ tâm bình khí hòa nói: "Em chết rồi, anh phải làm sao bây giờ? Em cứ như vậy mà đi, anh vĩnh viễn sẽ không bước ra được nỗi đau này, anh sẽ thủ thân như ngọc, vì em mà làm một người quá vợ cả đời. Em có thể vì anh mà nỗ lực một lần được không, anh sẽ cùng em vượt qua tất cả. Nhất Nhất."
Lâm Ý Nhất cả người cứng đờ, giọng nói run rẩy hỏi lại tôi: "Anh....Anh không cảm thấy tôi rất ghê tởm sao?"
Tôi bất đắc dĩ mà nói: "Mặc dù hành động trộm áo ngủ của em có một chút biếи ŧɦái." Dừng lại một chút, rồi bổ sung. "Nhưng mà anh thích".