Chương 1: Bí thư nhà tôi siêu hung dữ.

Bí thư của tôi nói cậu ấy muốn từ chức.

Năm đó ngay sau khi tốt nghiệp đại học cậu ấy liền theo tôi, làm thư ký của tôi đã 7 năm, ngày hôm qua đã đột nhiên nói muốn từ chức. Tôi cẩn thận nghĩ lại, có thể là bởi vì ngày đó tôi đã đánh mông cậu ta.

Xin chú ý, tôi là một thẳng nam. Thẳng nam với nhau thì sờ đùi, đánh mông, kề vai sát cánh có gì mà phải để ý. Cậu ấy đánh mông tôi trả thù không phải là tốt rồi sao, Tại sao phải từ chức?

Đều là đàn ông đã 29 tuổi, lại không phải là một đại cô nương. Hơn nữa, tôi cũng không phải là cố ý, Ngày hôm qua bút của tôi rớt xuống dưới bàn, kêu cậu ấy nhặt lên, cậu ấy cong lưng, quần tây liền căng tròn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ đi đánh mông cậu ấy, nhưng mà cậu ấy nhặt cây bút nửa ngày, tôi liền nhịn không được, đưa tay tét một cái.

Bí thư liền thẳng eo ngay lập tức, dùng ánh mắt không thể tin được mà trừng tôi. Tôi không để ý còn cảm thấy rất mới lạ, nói: " Cậu có đi tập thể hình đấy à? Đánh lên còn rất đã tay. Là phòng tập thể hình nào đấy? Tôi cảm thấy tôi cũng nên đi một chút, qua mấy tháng nữa là phải kết hôn rồi. Đến lúc đó nhìn vào có lẽ sẽ đẹp hơn một chút.... "

Ai ngờ, bí thư đột nhiên tức giận, từ trước tới nay tôi chưa thấy cậu ấy tức giận như vậy bao giờ. Cậu ấy đem bút ném lên bàn, nói: " Tôi muốn từ chức." Nói xong liền cho chính mình tan tầm.

Nói thật, tính tình của tôi rất không tốt, đổi người khác dám cùng tôi nhăn mặt thử xem, đảm bảo không thiếu tay thiếu chân đừng nghĩ bước được ra khỏi văn phòng! Nhưng mà đối với cậu ấy, tay không dám giơ chân không dám đá, thôi thì miễn cưỡng nhường cậu ấy một chút vậy.

Chính vì nghĩ như thế, bí thư của tôi được ôm một chồng văn kiện bước vào cửa.

Bí thư của tôi cao một mét tám ba, lớn lên mi thanh mục tú, tuy rằng trong công ty có rất nhiều người đều khen cậu lớn lên giống Hoắc Kiến Hoa, lông mi cong, sống mũi thẳng. Tôi cảm thấy các nàng đang nói hươu nói vượn, bí thư của tôi tuy rằng mi thanh mục tú, nhưng so với Hoắc Kiến Hoa thì thuận mắt hơn nhiều!

"Giám đốc, đây là nhân sự mà tôi đã điều động, mời ngài xem qua."

Thái độ của bí thư khi nói chuyện, vẫn luôn lễ phép lại xa cách. Trước kia tôi rất thưởng thức thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này của cậu ấy, nhưng hiện tại nghe như thế nào đều cảm thấy không đúng. Nhìn xem, đã đi theo tôi bảy năm rồi, đến khi từ chức một lời tốt đẹp cũng đều không nói với tôi được. Đúng là nuôi phải một bé Bạch Nhãn lang.

"Tôi không đồng ý." Tôi nâng nâng cằm, lạnh lùng nói: "Lâm Ý Nhất, rốt cuộc là cậu đang tức giận cái gì? Còn không phải là bị tôi đánh mông một cái thôi sao? Một cái đánh đấy tôi còn chưa dùng đến một chút lực nào. "

Bí thư của tôi bẹp bẹp miệng, không nói chuyện.

Thân làm lãnh đạo, nếu đã dùng gậy đánh một cái rồi thì cũng nên cho một trái táo. Tôi hòa hoãn ngữ khí nói: "Tôi xin lỗi cậu, có được không? Thời còn đi học, tôi vẫn thường đi nhà tắm công cộng, mọi người đều không chú ý, lõa thể đứng dưới vòi tắm công cộng cùng nhau, điều là thanh niên mà, đạp bên này nhéo bên kia một chút mới là thanh niên tràn ngập mùi thanh xuân. Quan hệ tốt lắm tôi mới làm như thế, cậu đừng tức giận, không phải cậu vẫn thích ăn Tùng Lộ* sao, buổi tối tôi đưa cậu đi ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu..... "

"Giám đốc." Bí thư cắt ngang, thoạt nhìn qua có chút cạn lời. "Tôi không phải bởi vì .... mới muốn từ chức. Tôi đã lên kế hoạch rất lâu rồi, đến ngày hôm qua mới chính thức nói ra mà thôi. "

Tôi lập tức tức giận: "Nói cách khác, trong lúc tôi lên kế hoạch cùng cậu đi Anh quốc du lịch vào năm ngoái, khi tặng quà tết cho cậu, lúc dự tính năm sau tăng lương cho cậu, thì cậu lại nghĩ khi nào sẽ từ chức?"

Bí thư hít sâu một hơi cực mạnh, nói: "Đúng vậy."

"Mấy năm qua tôi bạc đãi cậu à? Đều là bí thư, tiền lương của cậu gấp 6 lần bọn họ! Ăn tết tôi còn trộm phát tiền thưởng cho cậu. Lâm Ý Nhất, cậu có được ngày hôm nay, tất cả đều là tôi mang lại. Năm đó khi cậu vừa mới tốt nghiệp bị lừa gạt, nếu không phải tôi giúp cậu thoát khỏi cái bất động sản ma đấy, thì làm sao cậu có ngày hôm nay!"

Hô hấp bí thư cứng lại, không biết là đang tức giận hay như thế nào, mặt mũi đỏ bừng. "Tôi, thiếu anh tiền, ba năm trước đây đều đã trả hết!"

Tôi: "Còn không phải là tiền lương tôi phát cho cậu sao?"

Bí thư trầm mặc một lát, đột nhiên bùng nổ: "Bảy năm! Lý Hiểu Minh! Mỗi ngày tôi 6h rời giường, xuống lầu hầu hạ anh mặc quần áo, ăn cơm, còn làm tài xế cho anh. Buổi tối tôi cùng anh tăng ca, nấu bữa khuya cho anh, còn phải qua phòng đắp chăn cho anh ngủ khi cùng đi công tác, trước 12 giờ được lên giường đi ngủ cũng là một kì tích! Bảo mẫu, tài xế, quản gia, bí thư, đầu bếp, nơi trút giận! 6 lần tiền lương, đều là tôi nên được."

Tôi không vui! Bởi vì khi còn đi học, thường xuyên trong tiết toán học bị nêu tên, không ít khi bị người cười nhạo, tôi bình sinh ghét nhất người khác kêu tên đầy đủ của mình, quát: "Cậu dữ cái gì mà dữ?! Không cho gọi tên đầy đủ của tôi! Nếu như cậu không hài lòng về tiền lương vậy thì nói với tôi, tôi thương cậu như vậy lẽ nào lại không đồng ý. Tám lần, mười lần, cũng đều được, cậu muốn bao nhiêu đều cho cậu! Nếu như cảm thấy mệt, không muốn làm việc vậy thì đừng làm, tôi tìm người khác. Bây giờ cậu mà từ chức, thì không ở nhà tôi được nữa, con phải tự mua nhà ở, trả tiền điện nước. Cậu còn trẻ cứ suy nghĩ rõ ràng rồi hãy quyết định."

Lâm Ý Nhất lại khôi phục bộ mặt tinh anh lạnh băng không chút cảm xúc. "Tôi nghĩ kỹ rồi. Chuyển giao công việc cần một tháng. Giám đốc, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ bàn giao công việc một cách tốt nhất." Nói xong, cậu ấy nhìn tôi rồi gật gật đầu, xoay người rời đi.

Lửa giận của tôi không có chỗ phát, đạp một cái vào chân bàn làm việc, bài ầm ầm ngã xuống đất, giấy tờ bay tứ tung, nhưng lần này Lâm Ý Nhất nhất quyết không để ý tới tôi, cậu ấy bước chân chỉ hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại mà kéo cửa ra đi rồi.

Tức chết tôi!