Chương 2.2: "Thịnh tiểu thư, tôi muốn làm bạn với cô."

Cố Vô Ương ngồi trên giường buồn rầu nhìn chằm chằm điện thoại, tầm mắt giống như muốn đâm thủng màn hình.

Thịnh Phỉ Như không có nhắn lại bất luận lời nói gì, mà Cố Vô Ương lại không biết phải như thế nào để tiếp tục đề tài. Ánh đèn sáng ngời dừng trên khuôn mặt, đôi môi cô mím chặt, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ buồn bã và thất vọng.

Ở khoảnh khắc nhìn thấy Thịnh Phỉ Như, Cố Vô Ương liền có một loại cảm giác kỳ lạ, chưa từng có.

Cô muốn làm bạn cùng vị Thịnh tiểu thư này.

Sau một hồi suy nghĩ, Cố Vô Ương mở khung chat của bạn thân, gõ xuống một dòng chữ.

"Đối với đối tượng lần đầu gặp mặt, làm thế nào để bắt đầu một cuộc trò chuyện?"

Nhìn tin nhắn của bạn thân, Trang Triều Ca rất kinh ngạc.

Trang Triều Ca: "Đối tượng gì? Mẹ cậu đưa cậu đi xem mắt à?"

Cố Vô Ương: "Không phải. Chỉ là tình cờ gặp nhau."

Trang Triều Ca: "Hiểu rồi, chính là người mà cậu vừa nói đến? Các cậu bởi vì công việc mà biết nhau, vậy tiếp tục đề tài công việc đi?"

Cố Vô Ương: "Mình biết rồi."

Sau khi thoát khỏi cuộc trò chuyện với Trang Triều Ca, Cố Vô Ương tìm đến trang cá nhân của Thịnh Phỉ Như, danh sách bạn bè trống rỗng. Hiển nhiên cô đã bị Thịnh Phỉ Như chặn kết bạn. Cố Vô Ương mím môi, có chút không không vui nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cố Vô Ương: "Mạo muội quấy rầy một chút, Thịnh tiểu thư, vì cái gì cô muốn ở lại xã khu làm một phóng viên nhỏ? Các báo tỉnh, thành không tốt hơn sao?"

Thịnh Phỉ Như đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của Cố Vô Ương, nỗi lòng bình tĩnh kia lại bị đảo loạn. Chuyện hôm nay khiến cô nhớ lại quá khứ, cũng không ngừng nhắc nhở cô, Cố Vô Ương chỉ là một người xa lạ. Nhìn những dòng chữ bực bội gõ xuống "Nếu biết mạo muội, thì không nên quấy rầy", Thịnh Phỉ Như ý thức được ngữ khí của mình quá gay gắt. Sau khi xóa đi những dòng chữ kia, một lần nữa cô lại viết xuống "Tôi hiểu biết một chút về mỹ thuật phương Tây, vì sao cô lại muốn học vẽ tranh Trung Quốc", nhấn gửi đi.

Các góc vườn trường thường xuyên xuất hiện sinh viên mỹ thuật vẽ vật thực, nhưng ở đó rất ít khi nhìn thấy Cố Vô Ương. Cô thường ở phòng thư pháp vẽ những bức tranh sơn thủy hữu tình. Dù yêu thích hội họa phương Tây, Cố Vô Ương cũng không ít lần khiến các lão sư nổi giận vì những ý tưởng táo bạo, trở thành đề tài bàn tán của học viện thậm chí là toàn trường.

"Bởi vì tôi thích tranh Trung Quốc."

Cố Vô Ương rất nhanh liền trả lời lại, còn gửi một icon biểu tình mình đang hân hoan nhảy nhót.

Thịnh Phỉ Như đang định đáp lại "Tôi cũng là bởi vì thích" kết quả vừa nhìn vào liền thấy khung chat vẫn đang tiếp tục viết. Cô cười lạnh một tiếng, chuẩn bị nhìn xem Cố Vô Ương còn muốn nói gì thêm.

Cố Vô Ương: "Tôi thích tranh sơn thủy. Trong bố cục và nét vẽ, có thể cảm nhận được sự xa xăm, cao rộng và sâu thẳm. Những đường nét, những mảng sáng tối hòa quyện, thời gian và không gian như đan xen vào nhau, tạo nên một cảm giác vũ trụ vô cùng thâm thúy."

Thịnh Phỉ Như: "……"

Thịnh Phỉ Như không nghĩ cùng Cố Vô Ương nói cảm nghĩ về vũ trụ, trong phòng đèn đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo le lói, tạo nên một không gian ảm đạm.

Cô cảm thấy mọi thứ hôm nay thật hoang đường.

Cô ở trên giường lăn qua lộn lại, nhưng cũng không buồn ngủ. Nhắm mắt lại, những ký ức năm xưa sâu thẳm đè nặng lên tâm trí. Khoảnh khắc cảm thấy hứng thú với Cố Vô Ương, có lẽ đó chính là bắt đầu khi lần đầu tiên cô thoáng nhìn thấy Cố Vô Ương đứng bên hồ. Học kỳ 1 năm hai đại học, giáo khu đổi ký túc xá, trong nháy mắt khoảng cách giữa khoa Văn, khoa Nghệ thuật và Mỹ thuật rút ngắn lại.

Cố Vô Ương không chỉ lưu dấu vết tại phòng vẽ tranh, mà còn in đậm hình bóng trong phòng thư pháp. Các cô giống như không có duyên phận, lúc cô đến, thường là Cố Vô Ương vừa rời đi không lâu. Trong phúc chốc biến thành một loại thói quen, đối với chuyện yêu thầm Cố Vô Ương, Thịnh Phỉ Như cũng không dám nói.

Cô và Cố Vô Ương tựa như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ có cơ hội giao nhau, cũng không biết vì cái gì, thế nhưng vào lúc này hai đường thẳng ấy lại gặp nhau. Những cuộc đối thoại có chút không hiểu được, đã vượt qua khoảng cách vốn có giữa hai người, Thịnh Phỉ Như đột nhiên cảm giác Cố Vô Ương đang hiện hữu giữa những hàng chữ vội vàng.

Cô ấy…… Rốt cuộc muốn làm gì?

Sáng sớm hôm sau.

Thịnh Phỉ Như tỉnh giấc với đôi mắt thâm quầng, cuộn mình trong chiếc chăn bông, chỉ muốn ngủ thêm một chút nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên gối sáng lên, Thịnh Phỉ Như liếc mắt nhìn một cái, một tin nhắn "Chào buổi sáng" hiện ra trên màn hình.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, đôi mắt còn ngái ngủ dần trở nên tỉnh táo. Thịnh Phỉ Như hồ nghi mà nhìn ba chữ kia, nghĩ thầm: "Chắc hẳn là tin nhắn tự động." Danh sách bạn bè của cô có rất nhiều người già có thói quen này.

Đợi đến lúc bài viết được đăng lên báo, Thịnh Phỉ Như còn muốn gửi lại Cố Vô Ương, trước mắt lúc này cô không thể làm ngơ cô ấy. Thịnh Phỉ Như liếc màn hình, khẽ mím môi gửi đi ba chữ "Chào buổi sáng", như một cách chấm dứt cuộc trò chuyện.

Cố Vô Ương: "Thịnh tiểu thư, sáng nay cô ăn gì?"

Thịnh Phỉ Như: "???" Việc cô ăn gì cùng Cố Vô Ương có quan hệ sao! Thịnh Phỉ Như a một tiếng, thì ra đây không phải là tin nhắn tự động. Đây là quan tâm…… A, không, cô ấy không cảm thấy sự quan tâm này có chút xấu hổ cùng tuỳ tiện sao? Quan hệ của các cô chẳng lẽ có chuyển biến lớn?

Cố Vô Ương: "Thịnh tiểu thư, tôi muốn làm bạn với cô."

Nhìn thấy tin nhắn gửi tới, Thịnh Phỉ Như liếc mắt một cái nhìn thành "Muốn làm bạn gái cô", thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại ra ngoài.

Cô cầm chặt điện thoại, thần sắc phức tạp, một lúc sau mới nhắn lại: "Tôi không cần bạn bè." Đặc biệt là không cần làm bạn với người trước kia mình yêu thầm. Thịnh Phỉ Như ở trong lòng bổ sung một câu.

Cố Vô Ương: "Vậy lui một bước? Cô làm bạn với tôi nhé."

Thịnh Phỉ Như: "???" Cô ấy nói cái gì mà lui một bước! Lời nói này cùng lời nói vừa rồi có gì khác nhau sao?